Láng Giềng Hắc Ám

Chương 81



Anh giơ tay, cởi khăn tắm, sau đó cúi người xuống, hôn lên cơ thể tôi, hôn lên từng tấc, lên mặt, lên cổ, lên tay, lên lòng bàn tay, lên chân, lên đùi của tôi...

Tôi nắm chặt ga giường, cơ thể hơi run rẩy khi tiếp nhận nụ hôn thành kính của anh, tận sâu thẳm trái tim cảm nhận được một niềm vui sướng được trân trọng.

Có một khoảng thời gian, anh dừng lại, bắt đầu cởi quần áo của mình, chúng tôi trần truồng bên nhau.

Anh vùi đầu vào ngực tôi, vuốt ve, liếm nơi mẫn cảm nhất, lưu luyến không rời. Mái tóc mềm mại của anh chạm vào làn da tôi, càng tăng thêm kích thích, tôi bắt đầu thở gấp, vô tình thốt ra tiếng rên khẽ.

Có lẽ âm thanh kích thích anh, tôi cảm nhận được, hơi thở của Hôn Hiểu bắt đầu nặng nề hơn, mà cơ bắp cũng căng ra.

Tay anh tôi chầm chậm chuyển từ chân lên trên, tới mặt trong của đùi của tôi, sau đó, tiến lên thêm nữa ...

Giống như có dòng điện mạnh mẽ qua toàn thân, tôi không nén được thốt ra tiếng kêu khẽ, trong cơ thể cuộn trào từng đợt sóng tình dục, toàn bộ lý trí tồn tại đều bị vùi lấp.

Trong khoảng mông lung, tôi cảm thấy một vật cứng áp chặt lên phần dưới của tôi, đang vận sức chờ đợi.

Anh ghét sát tai tôi, giọng nói kiềm chế: "Được không?"

Tôi mở to đôi mắt mông lung, không nói gì, hai tay ôm chặt cổ anh.

Hôn Hiểu hiểu sự tán thành không lời ấy, tiếp theo anh dũng cảm tiến vào.

Tôi cắn môi dưới, ôm chặt lưng anh, cố nén cơn đau vì rạn vỡ.

Sau đó động tác của anh rất nhẹ nhàng, hơn nữa không ngừng an ủi tôi. Tôi đã không nhớ khi ấy anh nói gì nhưng duy nhất chắc chắn là những lời nói đó khiến tôi vui.

Cảm nhận người đàn ông trên người tôi, vuốt ve lưng anh, bờ lưng bằng phẳng, rộng rãi, an toàn, theo sự chuyển động nhịp nhàng của anh, cùng nhau vút lên cao, đến nơi vui sướng không biết tên...

Ngày thứ hai tỉnh dậy, tôi phát hiện mình nằm trong vòng tay của Hôn Hiểu,

Ánh mặt trời xuyên qua khe hở rèm cửa tràn vào phòng, thành những vệt dài trên đất, đẹp vô cùng.

"Vẫn ổn chứ em?" Hôn Hiểu hỏi khẽ.

"Phục vụ khá." Tôi trịnh trọng: "Về sẽ cho anh chút tiền boa."

Hôn Hiểu hai mắt lóe sáng: "Hóa ra có tiền boa? Vậy, anh phải kiếm nhiều hơn chút nhỉ."

Nói xong, lại đè người lên tôi.

Đang vui vẻ, cửa đột nhiên mở ra, Chu Mặc Sắc đứng ngoài cửa, nước mắt lã chã nhìn chúng tôi.

Hôn Hiểu lấy người che cho tôi, hỏi: "Có chuyện gì?"

"Ông ngoại bảo em qua gọi hai người ăn sáng."

"Vậy vì sao anh có biểu hiện này?" Tôi không nén được thò đầu hỏi.

"Vì, anh gõ ba phòng, người trong phòng đều ngủ thành đôi thành cặp." Chu Mặc Sắc ôm đầu hét lớn: "Vì sao các người muốn kích động tôi! Các người vui vẻ qua đêm xuân, còn lại tôi ở cạnh ông già chơi cờ tướng, vì sao, rốt cuộc là vì sao?"

Tôi và Hôn Hiểu đồng thanh: "Báo ứng."

Người nào đó ngã xuống một cách đẹp đẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.