Láng Giềng

Quyển 1 - Chương 9: Bánh ngọt, ngồi trên tường hòa giải



Lối vào thông tới các tầng gác nằm đối diện với góc cây um tùm, trời liên tục mưa dầm, nước mưa từ khe hở rớt xuống, tưới ướt nhẹp cả bụi rậm.

Lý Quả đứng ở phía dưới ngước nhìn lên trên, cảm thấy tấm gỗ che chắn hình như bị dịch sang, tạo nên một khe hở không nhỏ, có thể là bị gió to thổi lệch. Ngày gió mùa đông bắc, ban đêm thường thổi rất mạnh.

Kéo thang gỗ tới, Lý Quả trèo lên phía trên, đẩy tấm gỗ ra, bò lên trên nóc nhà.

Lâu rồi không leo lên, cũng không vượt tường, phong cảnh từ trên cao khiến lòng người khoan khoái dễ chịu. Ngẩng đầu phóng tầm mắt tới hậu viện Tịnh Công trạch, nhiều ngày qua cây cối trong viện hân hoan đắm mình trong những ngày mưa, bừng bừng sức sống.

Tòa đại trạch này, đối với Lý Quả mà nói vẫn có sức hấp dẫn vô cùng, nhưng từ lâu cậu đã không còn ý nghĩ vào lái hoa vặt quả nữa, cũng không chỉ bởi vì đang là mùa đông, hoa quả ít ỏi. Cậu là một hài tử đang chừng lớn, kỳ thật cũng chẳng nói rõ được cảm giác của mình, đại khái là bởi trong nhà kia, có tên đáng ghét mà.

Lý Quả bình thường hay bị người ta ghét bỏ, cũng bị đám bạn nhỏ cô lập, đối với chuyện như vậy, cậu tập mãi cũng thành quen, người khác không thích cậu, cậu cũng không thích những người đó. Thế nhưng ngày đó tại cảng biển, người láng giềng có tiền này cùng với Vương Kình bắt nạt mình, lúc đó Lý Quả rất khó chịu.

Lý Quả là một đứa bé có lối suy nghĩ, người này đã cho cậu bánh bao thật ngon,  thì ở bên cạnh mình, hướng về mình.

Nhưng mà không phải như vậy, hắn cũng ghét bỏ, hắn cũng bắt nạt cậu.

Liếc nhìn tây sương Tịnh Công trạch, cửa sổ tây sương đang mở, bất quá không có bóng dáng vị hàng xóm giàu có kia, vừa hay, cậu cũng không muốn gặp lại hắn.

Lý Quả yên tâm tìm kiếm gạch dằn lên tấm gỗ, tránh bị giỏi thổi lệch tiếp, như vậy mưa cũng không dột vào nhà.

Gom mấy cục gạch ở bờ tường trên nóc nhà lại, đè chặt lên tấm gỗ, Lý Quả vỗ vỗ tay, đứng lên. Vào lúc cậu đứng dậy, ngẩng đầu lên, liền thấy từ tây sương xuất hiện một người, chính là vị láng giềng có tiền kia.

Lý Quả hừ một tiếng, quay mặt đi, quay lưng lại, nhảy lên trên tường, cậu chuẩn bị dựa theo khe hở giữa hai bức tường để trượt xuống.

Người hàng xóm giàu có đứng ở cửa sổ tây sương đang kêu cái gì đấy, Lý Quả nghe không hiểu, bất quá vẫn dừng chân quay đầu lại.

Triệu Khải Mô biến mất trước cửa sổ, liền cấp tốc xuất hiện. Hắn dùng cả tay chân, leo qua cửa sổ, trèo lên mái hiên, nhảy lên bờ tường. Lý Quả nhìn hắn đuổi tới, cảnh giác bước thụt lùi lại, cho là hắn muốn làm gì đó, mà chờ người đi tới, Lý Quả nhìn thấy trên tay Triệu Khải Mô có đồ vật.

Triệu Khải Mô đi tới đứng lại cách Lý Quả hai bước, hắn chìa tay ra, trong tay nắm một thứ, dùng túi giấy dầu bọc lại, nhìn có vẻ ăn được.

“Cho ngươi ăn.”

Nhấc tay lên đưa về phía Lý Quả.

Lý Quả không chút suy nghĩ, dùng sức đẩy ra.

“Đây là bánh ngọt, ăn ngon lắm, ngươi ăn đi.”

Triệu Khải Mô đặt túi giấy dầu ở trên bờ tường, hắn quay người bước trở về, nhưng hắn cũng không rời đi, chỉ là đứng xa xa nhìn sang.

Lý Quả ngửi thấy mùi của mật ong, con kiến trên tường hiển nhiên cũng nghe thấy mùi vị ngon lành của bánh ngọt, đang nhanh chóng bò tới kiếm ăn. Lý Quả ngồi xuống, nhặt túi giấy dầu lên, phất bay con kiến bên trên xuống. Giấy dầu được buộc lại bằng một sợi dây nhỏ đầy màu sắc, gói lại thành hình vuông, trông rất tinh xảo. Lý Quả đặt túi giấy dầu ở trên đùi, cậu mở sợi dây màu ra, bóc lớp giấy dầu, bên trong bọc một miếng bánh ngọt hình vuông, mùi vị của mật ong, sữa và trứng dậy lên thật ngọt ngào, Lý Quả gần như muốn chảy nước bọt xuống.

Lý Quả chưa từng thấy bánh ngọt như thế này, cậu cầm miếng bánh lên, đưa tới sát mũi để ngửi, đó cái mùi ngọt ngon chưa bao giờ được ăn thử.

Đối với nhà Lý Quả mà nói, một chút xíu đường thôi cũng đã rất quý giá rồi, huống chi là mật ong.

Ăn nhất định sẽ ngon lắm.

Quệt đi nước bọt sắp nhiễu xuống, Lý Quả gói kỹ lại lớp giấy dầu, buộc miếng bánh lại. Cậu đứng dậy đi về phía Triệu Khải Mô, nhét trả túi giấy dầu cho Triệu Khải Mô.

“Hừ, ta không muốn hòa với ngươi, đừng nghĩ lấy đồ ăn mua chuộc ta.”

Cảng biển giá lạnh, ký ức nằm trên mặt đất lạnh lẽo bị Vương Kình đấm đá chửi rủa quá sâu sắc, nỗi sỉ nhục bị ép lột quần áo quá sâu sắc, quá nhiều hận ý, Lý Quả không quên được.

Lý Quả trượt xuống bờ tường, động tác cậu nhanh nhẹn, dễ dàng đạp trên mặt đất. Lúc đi về phía trước, nghe thấy đằng sau có tiếng động, Lý Quả quay đầu lại, cậu kinh ngạc nhìn thấy Triệu Khải Mô cũng từ trên tường tuột xuống.

“Này, cho.”

Triệu Khải Mô vẫn cầm bánh ngọt đưa tới, phương thức quấn người của hắn cực kỳ trẻ con.

Lý Quả nhìn thấy ngón tay Triệu Khải Mô có vết thương, đó là do khi Triệu Khải Mô trượt xuống tường, ngón tay còn vết đất cát trên tường lưu lại.  Da hắn mỏng thịt lại mềm, bị cà rách da, đang chảy máu.

“Trứng gà cũng là ngươi cho sao?”

Lý Quả lập tức liên tưởng đến, mấy ngày trước có một bình gốm đựng trứng đột nhiên xuất hiện ở nhà bếp. Có lúc Lý Quả gây chuyện ở bên ngoài, sợ về nhà bị nương phát hiện, không đi cửa chính, cũng sẽ trượt xuống bờ tường, sau đó bò qua cửa sổ thấp ở nhà bếp, đi vào trong nhà.

Triệu Khải Mô có thể nghe hiểu được nhiều từ địa phương hơn so với trước kia, hơn nữa cũng có vài phần phỏng đoán, hắn gật đầu.

“Nhưng mà ta không có đồ gì cho ngươi ăn, ăn bánh hấp không?”

Vẻ mặt Lý Quả lập tức dịu đi, cậu nhận lấy cái bánh ngọt của Triệu Khải Mô, lúc này cậu đã không còn ghét Triệu Khải Mô nữa.

Ba ngày trước, Tôn trạch, một phú hào ở thành đông có tổ chức phân phát bánh hấp, mang ra vài sọt, phát cho ăn mày với bần dân ở trong thành, Lý Quả nhấc theo túi bố đi xin mười cái.

Đến bây giờ vẫn còn ba cái không nỡ ăn nốt.

Lý Quả cất bánh ngọt vào lồng ngực, cậu chui vào nhà bếp, từ trong rổ lấy ra một cái bánh hấp đã cứng lại, chìa tay ra ngoài cửa sổ, đưa cho Triệu Khải Mô.

Triệu Khải Mô sững sờ nhìn cái bánh hấp, cùng đôi mắt cong cong của của Lý Quả, khóe miệng cũng giương lên cười, thật tốt, Triệu Khải Mô nhận bánh hấp, nắm ở trong tay.

Cái này gọi là bánh hấp, nhưng lại cứng như đá.

“Ngươi ăn đi.”

Bánh hấp được Lý Quả xem là mỹ vị, hơn nữa bánh hấp của Tôn gia rất dày, no lâu.

Vẻ mặt Triệu Khải Mô lộ vẻ khó khăn, tuy nhiên không tránh được sự nhiệt tình của Lý Quả, há mồm cắn một miếng, cầm ở trên tay, cái miệng nhỏ bắt đầu nhai.

Trời đông giá rét, đồ ăn để được lâu, bánh hấp này tuy vẫn chưa bị hỏng nhưng lại quá khó ăn, vừa cứng vừa lạnh.

“Ngươi ăn đi.”

Triệu Khải Mô nuốt miếng bánh vào bụng, chỉ vào bánh ngọt của Lý Quả.

Lý Quả xoa tay lên người một chút, mở cái gói ra, bẻ bánh ngọt thành hai phần, cậu cầm một miếng đưa lên miệng liếm mấy cái, vị ngọt hiếm thấy tràn khắp vị giác, cậu mở to đôi mắt đen láy, trong đôi mắt ấy lấp lánh ánh sáng. Cậu cúi đầu cắn một miếng nhỏ, bánh ngọt thật mềm, mùi thơm ngọt ngào, đây là mỹ vị chưa bao giờ được ăn qua, ăn rất ngon.

Triệu Khải Mô thấy Lý Quả ăn mà khóe mắt ửng đỏ, mút ngón tay, liếm lòng bàn tay, đột nhiên cảm thấy miếng bánh hấp trong tay mình cũng chẳng phải khó nuốt, bất giác liền cắn thêm một miếng nữa, nhai kỹ nuốt vào bụng.

“Bánh hấp ăn không ngon.”

Lý Quả mặt hơi đỏ lên, nửa miếng bánh ngọt trong tay cậu đã ăn hết. Được thưởng thức miếng bánh ngọt tinh mỹ như vậy, cậu cũng hiểu được bánh hấp không thể so sánh cùng.

“Ta, ta mua đường cho ngươi ăn.”

Hồi trước cữu cữu có cho Lý Quả ba văn tiền, có thể mua ba viên đường mạch nha, Lý Quả vẫn luôn không nỡ tiêu hết.

Lời Lý Quả nói, cũng không biết Triệu Khải Mô có nghe hiểu hay không, Triệu Khải Mô chỉ gật đầu.

Sau giờ ngọ, Lý Quả vượt qua tường, nằm nhoài bên ngoài cửa sổ tây sương, dùng hòn đá nhỏ ném cửa sổ. Triệu Khải Mô lại đây, mở cửa sổ ra, Lý Quả kín đáo đưa cho hắn một cục đường.

Triệu Khải Mô biết rõ kẹo đường trong tay, nói: “Ta có nhiều cái ăn ngon hơn cái này lắm.”

Quay lại vào nhà gom một lượng lớn, nhét vào ngực Lý Quả. Nhìn ra Lý Quả đờ cả người, đó là đống kẹo được bao bằng giấy màu, đủ màu sắc, nhìn là thấy rất ngon rồi.

“Ta ăn đồ của ngươi, sẽ đi tả.”

Triệu Khải Mô nắm kẹo mạch nha của Lý Quả trong lòng bàn tay, hắn không dám xé ra ăn.

Ban ngày ăn hai miếng nhỏ bánh hấp, bụng còn đau đến bây giờ, mặc dù không nghiêm trọng bằng đợt ăn khoai lần trước.

“Đồ ăn của ta rất nhiều, ngươi không cần cho ta.”

Chưa hết lại căn dặn Lý Quả.

Lý Quả đạp lên mái hiên, hai cánh tay nhỏ đặt lên trên cửa sổ, trong lòng cậu giờ chỉ toàn là kẹo, dường như muốn tràn cả ra ngoài, cậu quay về phía  Triệu Khải Mô, cười ngốc nghếch.

Tà dương treo ở chân tường, người dân hai bên tường vội vã về nhà, cũng không phát hiện ra một hài tử đang vượt tường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.