Láng Giềng

Quyển 3 - Chương 99: Hắn biết ta có người trong triều không?



Người kinh thành có đến mấy trăm ngàn, thế nhưng thiếu đi một Triệu Khải Mô, lại như đào mất đi một góc trong lòng Lý Quả, khiến cậu thật trống rỗng. Thẫn thờ suốt hai ngày, Lý Quả mới phục hồi tinh thần lại được.

Những ngày này, vì có nhiều thân nhân kéo đến kinh thành, nên chuyện làm ăn của cửa hàng Lý Chu cũng đi lên, thu nhập coi như không tệ, mở cửa hàng đã lâu, đây là lần đầu tiên Chu Chính Mẫn được nhận một khoản tiền lớn.

Kiếm được tiền, Chu Chính Mẫn càng tích cực, suốt ngày bôn ba bên ngoài, hiếm lắm mới có thể xuất hiện ở cửa hàng trân châu.

Ngày hôm đó, trong cửa hàng trân châu chỉ có Lý chưởng quỹ, Lý Quả. Một lão thư sinh đi vào cửa hàng, nhìn lão mặc có chút khó coi, đôi mắt nheo lại, thị lực cũng không tốt, đạp lên thềm đá, muốn đi vào cửa hàng. Lý Quả đứng dậy qua đỡ, hỏi lão có phải đến mua châu. Lão thư sinh gật đầu bảo: “Muốn làm một cây trâm trân châu.” Lý chưởng quỹ lấy ra một cây trâm ba nhánh cho lão thư sinh xem, lão thư sinh đặt trâm ra xa rồi lại đưa lại gần, tựa hồ làm sao cũng nhìn không rõ. Lão thư sinh xin lỗi: “Lão hủ có bệnh về mắt.”

Vậy thì không có biện pháp, chỉ sợ lão là người nửa mù lòa, làm sao chọn trâm được đây.

“Nếu không, ta giúp lão chọn một cây trâm đang thịnh hành nhé?”

Lý chưởng quỹ ân cần hỏi.

“Không cần, ta có một bản vẽ.”

Lão thư sinh lúc này mới giống như nhớ tới cái gì, móc từ trong ngực ra một tờ giấy gập lại đưa cho Lý chưởng quỹ.

“Ta xem một chút.”

Lý Quả nhận, mở tờ giấy ra, bên trong vẽ một cây trâm trân châu, không cầu kỳ giống kiểu đang thịnh hành, hình thức vô cùng mới mẻ độc đáo. Cây trâm nhìn rất đẹp, người vẽ vẽ rất dụng tâm, còn cố ý tô cả màu.

“Lão giả, bản vẽ này từ đâu mà ra?”

“Thực không dám giấu giếm, là từ tay của tiểu nữ, nó thường ngày thích màu vẽ, lần này sợ ta mắt mù, không mua được cây trâm vừa lòng, bởi vậy vẽ một bức cho ta. Tiểu viên ngoại, ngươi xem một chút cây trâm này có thể làm không?”

“Có thể chế tác.”

Nhìn từ bản vẽ thì thấy không cần kỹ thuật quá cao.

“May cửa hàng trân châu các ngươi không chê, tiểu viên ngoại cũng là người được lắm. Ta lúc trước đi cửa hàng trân châu Chu gia, suýt nữa là bị đuổi đi.”

Trường bào lão thư sinh mặc bị giặt đến bợt màu, toàn thân từ trên xuống dưới chẳng thấy cái gì là đáng tiền, cũng khó trách bị tiểu nhị cửa hàng trân châu Chu gia ghét bỏ.

“Được quan tâm rồi. Lão gia, vô cùng mạo muội, có thể hỏi thăm lệnh ái đã bao xuân xanh?”

Lý Quả cảm thấy hết sức hứng thú với người họa bản vẽ này.

“Mười sáu tuổi.”

“Lệnh ái là vị tài nữ, họa rất đẹp.”

Nhìn nàng họa trâm, linh động mỹ lệ, tất là người thông minh khéo léo.

Lưu lại bản vẽ, tiễn lão thư sinh đi, Lý Quả cũng không để chuyện này trong lòng.

Cách ngày, bản vẽ được Chu Chính Mẫn đưa đến xưởng trân châu chế tác, mấy ngày sau, cây trâm làm xong được Chu Chính Mẫn mang tới cửa hàng.

Trang sức trân châu cần gia công, cửa hàng trân châu Lý Chu không chỉ bán mỗi trân châu, cũng bán dây chuyền, trâm cài, khuyên tai các loại. Có vài khách nhân sẽ tự họa hình thức, yêu cầu làm theo mẫu. Loại làm ăn này, cần giao cho xưởng làm. Bình thường là Lý Quả phụ trách đưa châu, Chính Mẫn chạy xưởng, hợp tác rất ăn ý.

Ngày hôm đó vừa vặn Lục Châu cũng có ở cửa hàng, Chu Chính Mẫn lấy cây trâm đã làm xong ra, Lục Châu nhìn thấy, xuýt xoa khen: “Đẹp quá.”

Đây là cây trâm bạc mạ vàng, đầu trâm rủ xuống như đuôi khổng tước, ở mắt lông khổng tước được đính trân châu vào, tổng cộng ba viên xếp xen kẽ.

“Đúng rồi, Chính Mẫn, bảo xưởng chế tác thêm mấy cây, bỏ trong cửa hàng bán.”

Lý Quả sờ cằm, nhìn Lục Châu cài trâm trên búi tóc, biểu diễn bộ dáng lắc lư, trực giác cậu mách bảo cái trâm này sẽ bán rất chạy.

Cũng là vô tâm cắm một nhành liễu, không ngờ liễu lại thành rừng, không tới một tháng, cây trâm này được bán ra rất nhiều, Chu Chính Mẫn mỗi ngày đều chạy đến xưởng, nhưng mà kiếm được tiền, hắn bận song miệng vẫn cười hớn hở.

Một ngày buôn bán kết thúc, Lý Quả bỏ đống tiền nặng trình trịch vào trong túi, nhớ tới vị tiểu nương tử mười sáu tuổi, am hiểu màu vẽ kia. Lúc trước cậu giao cây trâm đến nhà lão thư sinh, phát hiện lão thư sinh ở khu thành đông hào trạch mọc như nấm, nhưng nhà của lão lại rách nát đến không còn bộ dáng, nghĩ đến nữ tử này trải qua cuộc sống cực kì nghèo khó, có tài năng như thế, thật là đáng tiếc. Có tài năng như vậy, há có thể lãng phí.

Cách ngày, Lý Quả mua màu vẽ bút giấy, mang theo Lục Châu đến nhà lão thư sinh già bái phỏng. Lý Quả nói mục đích đến, lão thư sinh vừa mừng vừa sợ. Nói lão phải hỏi ý tứ của nữ nhi.

Lão thư sinh ăn nói văn nhã, tính tình thuần hậu, nghĩ nữ nhi của lão hẳn cũng là một tiểu nương tử ôn văn nhĩ nhã.

Sau đó, lão thư sinh ra nói rằng:

“Nàng ở trong phòng, nói là có thể gặp tiểu nương tử.”

Điều này nằm trong dự liệu của Lý Quả, đừng thấy lão thư sinh nhà nghèo, người ta cũng là thư hương môn đệ, nữ tử không dễ dàng gặp người ngoài. Lý Quả ra hiệu cho Lục Châu, Lục Châu khẽ mỉm cười, ý bảo có ta làm việc ngươi cứ yên tâm.

Lục Châu đi vào trong phòng, Lý Quả ở ngoài phòng chờ đợi.

Nhà lão thư sinh chỉ có trà thô, Lý Quả uống trà thô trò chuyện cùng lão. Biết được vị lão tiên sinh này trước đây từng là giám sát trường Thái học, nghèo khó một đời. Có nhi tử làm tiên sinh dạy học, gần đây muốn đi cùng tức phụ, vì ngay cả cái trâm cho nữ nhi cài cũng không có nên mới tìm đến cửa hàng trân châu Lý Chu.

Theo tức phụ, nhà trai nếu vừa ý nữ tử, liền muốn cài một cây trâm trên đầu nữ tử, đây là ước định và cũng trở thành một loại nghi thức.

Hai khắc sau, Lục Châu từ trong phòng đi ra, khen không dứt miệng: “Quả ca, chỉ mất một lúc, Nhị Nương liền vẽ ra hai bức mới cho ta.” Lục Châu cầm hai bản vẽ trên tay.

Lão thư sinh họ Lưu, nữ tử này gọi là Lưu Nhị Nương.

“Nếu nó đúng là có tác dụng với tiểu viên ngoại, ngươi cứ việc cầm đi mà dùng.”

“Hài tử này chính là một họa si, suốt ngày đứng ở cửa sổ, nhìn người đến người đi trên đường, tiểu nương tử nhà ai mặc đẹp, nó liền vẽ lại ra giấy.”

Lúc lão thư sinh nói, ngôn ngữ tràn đầy sầu não. Cái tuổi mười sáu như hoa, vì nhà nghèo mua không nổi quần áo đẹp, đồ trang sức đẹp, nàng liền thông qua vẽ tranh mà sở hữu chúng.

“Chúng ta cáo từ vậy, về sau còn phải tới quấy rầy, chút tiền lẻ này, gửi tiểu nương tử chuẩn bị của hồi môn.”

Lý Quả đưa cho lão thư sinh một túi tiền nhỏ, lão thư sinh sợ đến nỗi vội vã xua tay.

“Bằng tài hoa của tiểu nương tử, vốn nên ăn dùng vô lo. Đây chỉ là chút tiền lẻ, nàng nên được, cần phải nhận lấy.”

Lý Quả đặt túi tiền lên bàn, đứng dậy hành lễ, cùng Lục Châu rời đi.

Vì kiếm được tiền, trong nhà lại thực sự nghèo khó, Lưu Nhị Nương rất chịu khó vẽ, Lục Châu thì phụ trách nhận tranh. Hai người đều là nữ tử trẻ tuổi, sau khi quen thuộc, liền như tỷ muội.

Lưu Nhị Nương vẽ rất nhiều mẫu trâm cài, cửa hàng trân châu Lý Chu giao tranh của nàng cho xưởng, chế tác nhiều kiểu trâm mới, đây là hàng chỉ có duy nhất tại đây nên rất được hoan nghênh.

Lưu lượng khách không dứt, tài nguyên rộng rãi, nhất thời kiếm được đầy chậu đầy bát.

Lý Quả làm ăn vẫn giữ lòng phúc hậu, cậu không bắt nạt Lưu thư sinh thành thật, Nhị nương niên thiếu, dành cho Lưu gia không ít tiền tài.

Lưu gia cảm kích trong lòng, đương nhiên không cần phải nói.

Cửa hàng trân châu Lý Chu từ từ có danh tiếng ở kinh thành, có tiếng liền có lợi, không tới nửa năm, cửa hàng trân châu nho nhỏ này đã đứng vững chân ở kinh thành.

Có câu nói cùng ngành là cừu gia, cửa hàng trân châu Lý Chu ở thành nam làm ăn tốt, lão thiếu đông gia cửa hàng trân châu Chu gia thành đông liền đứng ngồi không yên. Khách nhân giảm bớt, ngu ngốc đến mấy cũng biết chuyện làm ăn bị người khác cướp đi, huống hồ sớm có nghe thấy, cửa hàng Lý Chu bán rất được loại trâm đính trân châu.

Một ngày nọ, Chu Chính Mẫn đang đi ở thành đông, liền bị đường huynh Chu Phục gọi giữ lại, nhiệt tình đến không ngờ, ôm lấy vai Chu Chính Mẫn nói: “Ba ngày không gặp kẻ sĩ, thực sự là phải nhìn với cặp mắt khác xưa! A Tứ, huynh đệ chúng ta hợp tác làm ăn không?” Chu Chính Mẫn cười ha ha, đẩy móng vuốt đang khoác trên vai mình của Chu Phục ra, quay người muốn đi. Chu Phục không cam lòng tiếp tục dụ dỗ: “Ta nghe nói tiểu tử Nam man kia chiếm bảy phần, ngươi ba phần, ta giúp ngươi tiễn tên tiểu tử kia về quê, cửa hàng trân châu ta mua lại, chúng ta chia ra, cho ngươi năm phần.” Xòe ra năm ngón tay, vô cùng hùng hồn. Cái này thật sự là điều kiện cực kỳ ưu đãi, dù là ai nghe thấy đều phải động lòng. Chu Phục thấy Chính Mẫn không phản ứng với lời dụ dỗ, thay đổi dùng tình thân khuyên bảo: “Ngươi cuối cùng vẫn là người nhà họ Chu chúng ta, ngươi cũng phải nhận tổ quy tông chứ, ngày mai, ta sai người dọn dẹp Tây viện, mẹ con các ngươi trở về ở đi.”

“Không phiền ngươi, Tây viện ai thích ở thì cứ vào, nếu đã bị đuổi ra ngoài, Chu Chính Mẫn ta có chí khí, sẽ không trở lại!”

Chu Chính Mẫn vỗ ngực, đầy khí thế.

“Ngươi… Cũng đừng hối hận!”

Chu mắt nhắm mắt oán hận, nghiến răng nghiến lợi nói.

Chu Chính Mẫn không muốn nói gì nữa với đường ca này, quay người đi. Nếu lúc đó, một nhà bá phụ có thể nhớ chút tình thân, không đến nỗi bức bách hắn dẫn nương già rời nhà, vậy qua thời gian lâu dài, hận ý của hắn cũng sẽ tiêu tan. Nhưng mà những người này chung quy quá quá đáng, huống hồ, còn muốn mê hoặc hắn đi làm chuyện bất nhân bất nghĩa, Chu Chính Mẫn hắn là người như thế sao?

Chính Mẫn phẫn hận về nhà, về đến nhà liền kể chuyện của đường ca cho Lý Quả, không chút nào che giấu.

Lý Quả thong thả bỏ cây trâm mới chế vào trong hộp, bên cạnh cậu hộp xếp thành chồng cao, cậu bảo: “Cũng không biết hắn làm thế nào để đuổi ta về Thứ Đồng, hắn biết ta có người trong triều không?”

“Phì.”

Lục Châu không nhịn cười được, Quả ca của bọn họ xác thực giao hữu rộng khắp, thật có nhiều bằng hữu làm quan.

“Quả viên ngoại uy vũ, bất quá nếu là bọn họ tới quấy rối, thì phải làm sao bây giờ?”

Chu Chính Mẫn hiếm khi được trải qua cuộc sống làm giàu, loại cuộc sống này, hắn không cho phép có người đến phá hoại.

“Đến lúc đó rồi nói.” Lý Quả cũng không biết Chu Phục còn có trò mèo gì nữa, cậu cũng không sợ, binh tới tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn.

Tuy rằng phát sinh chuyện không vui như thế, Lý Quả cùng Chu Chính Mẫn vẫn trải qua cuộc sống yên bình một thời gian, mãi đến tận có ngày, bọn họ phát hiện lưu lượng khách giảm bớt. Tìm người hỏi, mới biết mẫu trâm cài của cửa hàng Lý Chu bọn họ đều bị Chu gia phỏng chế, mà giá cả còn rẻ hơn so với họ bán.

Thực sự là muốn phun máu.

“Đúng là thủ đoạn đây mà.”

Lý Quả từ chân chạy ở tửu quán lúc còn bé đến khi trở thành đông gia cửa hàng trân châu hiện nay, cậu từng thấy qua rất nhiều thủ đoạn cạnh tranh người cùng nghề, ngươi bán đồ tốt, người khác cũng sẽ chế tác, trừ phi ngươi có bài bí mật độc nhất, người khác không cách nào phỏng chế mới sống được.

“Ta nuốt không trôi cơn giận này.” Chu Chính Mẫn tức giận đến muốn cào tường.

“Những cây trâm này, đều là chúng ta nhọc nhằn khổ sở làm được, làm sao lại thành của nhà bọn họ?”

Lục Châu cùng Nhị nương thảo luận muốn làm ra cây trâm hình thức thế nào, Nhị nương vẽ tranh, Chu Chính Mẫn lấy bản vẽ chạy đến xưởng đặt làm, Lý Quả chào hàng, mời chào làm ăn. Mỗi bước đều là tâm huyết cùng mồ hôi.

“Cùng một hình thức, chúng ta làm, nhà hắn cũng làm, những người khác thấy bán được cũng làm. Thế nào cũng phải nghĩ ra một biện pháp phân biệt, hay là chúng ta khắc dòng chữ ‘Cửa hàng trân châu Lý Chu’ trên chuôi cây trâm?”

Lục Châu đã sớm quen thân với nhóm nữ nhân thương nhân, nàng đã thăm dò ra môn đạo làm ăn.

“Có thể được.” Lý Quả cảm thấy chủ ý này không tệ.

“Hơn nữa tay nghề thợ phải tốt hơn bọn họ, ta sẽ giám sát xưởng.”

Chu Chính Mẫn khả năng không đủ lanh lợi, thế nhưng làm việc kỹ lưỡng, chuyên cần có thể bù cho sự ngốc.

Từ đó, trên đồ trang sức của cửa hàng trân châu Lý Chu, đều có ký hiệu nhà bọn họ, trâm cài của bọn họ vẫn bị người mô phỏng theo, mà mọi người dần dần cũng biết, đây là mẫu của cửa hàng Lý Chu, người khác đều là hàng nhái, không chính tông.

Hết thu, Lý Quả mua lại một gian cửa hàng sát vách với cửa hàng trân châu, mở tường ngăn ra, cũng mời tới thợ mộc tốt nhất kinh thành đến trang trí. Lúc khai trương lần nữa, cửa hàng trân châu Lý Chu nho nhỏ rốt cục cũng ra dáng, khí thế bất phàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.