Lang Hậu Truyền Kì

Chương 145



Tạ Ân điển lễ là đại lễ quan trọng nhất của Ngạn Huyền đại lục địa, khi đó tội thần trên tam phẩm đều được tha miễn đưa đến kinh thành cùng dự. Tự khắc người của Đồng quốc công phủ cũng có mặt, dẫn theo tiểu công gia A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan đi cùng. Biết tin tức này, Mộ Hoan vui mừng không ngớt, còn cẩn thận dặn người chuẩn bị thật nhiều lễ vật để mang đến cho tỷ tỷ. Bất quá do Đồng quốc công vẫn còn mang tội trên người không thể gióng trống khua chiêng mà mang đến, chỉ có thể chờ điển lễ bắt đầu mới lén lút tặng.

Mỗi sáng Hiên Nguyệt Các đều có cơ thiếp đến thỉnh an, hôm nay cũng vậy, oanh oanh yến yến tô điểm dung nhan diễm lệ mười phần. Lúc này Mộ Hoan vẫn còn ở trong ngọa phòng trang dung, hoàn toàn không biết cơ thiếp đang náo nhiệt thảo luận bên ngoài.

“Ta nghe nói Đồng quốc công phu nhân sắp hồi kinh rồi, tình cảm tỷ muội của bọn họ tốt như vậy chủ mẫu nhất định sẽ đích thân đi đón.”

“Người cũng đã thất thế còn đón làm gì? Không sợ người khác nói Ngạc vương phủ chúng ta có liên quan đến La Tư Khống thị sao?”

Đằng Liễu nghe xong liền bật cười, đem chén trà đặt lại xuống bàn.

“Trắc phi nương nương?” Tiểu cơ thiếp vừa phát ngôn ban nãy e ngại hỏi khẽ: “Lẽ nào thần thiếp nói sai sao?”

“Ngươi nói nhưng đã nghĩ qua chủ mẫu nếu không có La Tư Khống thị hậu thuẫn thì có thể gả vào Ngạc vương phủ sao? Mặc dù nói là xuất thân tú nữ phong tứ phẩm Tần vị nhưng cũng là người của Đồng vương phủ, thoát không khỏi can hệ với La Tư Khống thị.”

“Nói như vậy tại sao năm đó La Tư Khống thị bị ban tử toàn gia chẳng thấy ai đến gọi chủ mẫu? Bằng không trắc phi nương nương ngài đã trở thành chính phi rồi a!”

“Đừng nói lung tung.” Đằng Liễu vẩy khăn lụa đặt lên đùi, ung dung tao nhã mở miệng: “Dù không có La Tư Khống, chủ mẫu vẫn là hồng nhân bên cạnh Thái hậu, ai dám đụng vào tâm can bảo bối này?”

“Trắc phi nói đúng, nếu không có Thái hậu, chủ mẫu có thể chèn ép chúng ta như vậy hay sao?”  Một tiểu cơ thiếp khác bất bình lên tiếng: “Trang sức, y phục, ngọc bội mang đến đều là hàng thứ cấp. Còn nàng thì mặc trên người đều là gấm lụa Tô Châu, trang sức trên đầu không do Ti Trân Phòng làm ra thì cũng đặt mua từ nước ngoài về. Nhìn đâu cũng thấy lấp lánh hào quang, còn chúng ta ngay cả một món ra hồn cũng không có.”

“Phải a, phải a. Hôm qua đưa lễ vật đến, đều là mấy món sứ tầm thường, thậm chí còn chẳng có nổi một món đáng tiền. Chủ mẫu khinh người quá đáng, chúng ta ai nấy đều cảm thấy bất bình!”

Cứ như vậy ta một câu ngươi một câu khiến đại sảnh trở nên ồn ào chẳng khác thị tập, đến mức Mộ Hoan đang trên đường bước ra cũng phải chau mày khó chịu.  Vừa vặn nghe thấy mấy lời quá phận bên ngoài, Tường Liên đầy mặt tức giận trừng trừng bức mành trước mặt.

“Nương nương, có cần gọi người lôi họ xuống phạt bản tử không?”

“Không cần.”

Mộ Hoan chậm rãi vén mành bước ra ngoài, tiếng trò chuyện huyên náo cũng dừng lại. Toàn bộ cơ thiếp hoảng trương đứng dậy bái lạy, đầy mặt ái ngại mà nhìn nhau, chẳng biết chủ mẫu định xử trí bọn họ thế nào.

Đưa tay để Tường Liên dìu xuống tọa ỷ, Mộ Hoan quét mắt nhìn ra ngoài cửa, chẳng ngờ phong đã nhuộm đỏ cả bức tường liễu.

“Nhập thu khí trời lạnh lẽo, các ngươi ăn mặc phong phanh như thế không sợ phong hàn nhập thể sao?”

Cơ thiếp đưa mắt nhìn nhau, đợi một người chủ động lên tiếng.

“Thần thiếp thấy khí trời mát mẻ trong lành, cũng không lạnh như mùa đông nên mới mặc y phục mỏng một chút cho thoải mái, các tỷ muội nói có phải hay không?”

“Phải a.”

Nghe xong, Mộ Hoan hài lòng mỉm cười, hộ giáp sắc bén gõ vào mặt bàn hai tiếng: “Là các ngươi muốn ăn mặc đơn bạc, lại oán trách bản phi đưa đồ không đủ lễ. Các ngươi nói xem, có phủ đệ vương phủ nào chủ mẫu đích thân an bài lễ vật như bản phi không? Đồ đưa tới không phải lụa cũng là tơ tằm, vài kiện thụy y cũng tốn chục lượng bạc, các ngươi còn dám chê bai? Hay là cảm thấy vương phủ này nuôi không nổi các ngươi nên muốn tạo phản?”

“Nương nương nói như vậy chúng thần thiếp không phục.” Tiểu cơ thiếp ban nãy hùng hùng hổ hổ đánh gãy lời nàng: “Chúng thần thiếp chỉ là thị thiếp ăn không no, mặc không ấm đã đành nhưng trắc phi nương nương là chủ tử, sao có thể ăn mặc đơn bạc như vậy chứ?”

“Đơn bạc? Phải, nàng nhất định phải ăn mặc thật đơn bạc, thật giản dị bằng không oán hồn của trưởng công chúa tuyệt không buông tha.”

Đằng Liễu giống như vừa bị ai thổi vào sống lưng, lạnh đến phát run lại vô thố trừng trừng mắt nhìn Mộ Hoan: “Ngươi…”

“Thế nào? Bản phi nói sai sao? Ngươi hảo hảo kiểm điểm xem bản phi có bạc đãi ngươi hay không? Hay chính ngươi vu oan giá họa cho bản phi còn lôi kéo cơ thiếp trong vương phủ hồ đồ theo ngươi?”

“Thần thiếp không dám, thỉnh nương nương trách tội.”

“Bản phi hôm nay chỉ nói đến đây thôi, còn dong dài nhiều lời toàn bộ lễ vật mang đến đều đưa sang quỹ đấu giá, các ngươi một phân cũng không được hưởng!”

Toàn bộ cơ thiếp hoảng thủ hoảng cước quỳ xuống khấu đầu: “Chủ mẫu, nô tỳ biết sai, thỉnh chủ mẫu đại nhân đại lượng tha cho.”

“Vốn dĩ bản phi muốn các ngươi hoan hoan hỉ hỉ cùng dự Tạ Ân điển lệ, nhưng các ngươi không những không hiểu chuyện mà còn vu cáo bản phi. Chuyện hôm nay xem như bản phi tạm thời bỏ qua, nếu còn tái phạm tuyệt không dung thứ.”

“Vâng, nương nương.”

Bản thân Mộ Hoan chưởng quản vương phủ, đâu thể để đám cơ thiếp muốn chèn ép thì chèn ép, muốn đặt điều thì đặt điều. Dẫu sao nàng cũng đang không có nơi trút giận, bọn họ lại không biết sống chết vuốt vào vẩy ngược, có chết cũng là đáng tội.

“Đều hồi phòng đi!”

Đằng Liễu cùng cơ thiếp nhanh chóng đứng dậy bái lạy: “Thần thiếp cáo lui.”

Người đi hết Hiên Nguyệt Các cũng tự nhiên trở về an tĩnh, Mộ Hoan đưa mắt nhìn sang Hỉ Tâm, có chút không vui mà chau mày.

“Nương nương, nô tỳ có thể phát thệ trước thần linh, đồ đưa tới Ngọc Lộ đều là mã não trân quý. Những nơi khác là hồng ngọc và thạch anh, hoàn toàn không dám lơ là tắc trách.”

“Thế rốt cuộc ở đâu bọn họ lại dám nói bản phi bạc đãi? Đồ đưa tới cũng cho tự chọn lựa, còn dám chê bai hay sao?”

“Nô tỳ nghĩ bọn họ là cố ý gây chiến với nương nương, nhân cơ hội Tạ Ân điển lễ mà than khóc nói ngài bạc đãi. Dù sao đám cơ thiếp thất sủng này lắm kế nhiều mưu, nương nương vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

“Nếu đã như thế bản phi phải toại nguyện cho bọn họ thôi.”

Mộ Hoan đưa tay cho Tường Liên dìu đứng dậy, phất phất khăn lụa nói: “Hỉ Tâm, ngươi tự lo liệu đi.”

“Vâng, nương nương.”

----------------------------

Thoáng thấy bóng người quen thuộc bước đến, Mộ Hoan mừng rỡ chạy ngay đến, thậm chí còn không nhớ bản thân đang là vương phi.

“Tỷ tỷ!”

Mộ Tước đứng dưới nắng, xung quanh là hải đường hoa yêu kiều khai, bốn bề lộng gió thổi lay động mái tóc dài. Vừa nghe tiếng gọi, Mộ Tước vội quay lại nhìn thử, thấy đúng là Mộ Hoan thì mừng rỡ không thôi.

“Hoan nhi, đến sớm thế?”

“Còn sớm gì? Không phải tỷ tỷ đang đứng chờ Hoan nhi sao?” Mộ Hoan luống cuống kéo Mộ Tước đến trước mặt, đáy mắt giấu không được tia mừng rỡ: “Tỷ tỷ, ngươi cuối cùng cũng đến, Hoan nhi đợi ngươi hảo lâu.”

“Nha đầu, ngươi thời gian qua sống thế nào? Có tốt không? Tỷ tỷ nhớ ngươi lại không dám viết thư, sợ người khác nói ngươi có quan hệ với La Tư Khống mà ảnh tưởng tiền đồ.” Mộ Tước lo lắng vuốt ve hai gò má đầy đặn của tiểu muội, mắt hạnh ẩn nước trong suốt: “Tỷ tỷ cả đời này cũng chỉ mong ngươi bình an, thấy ngươi khang hảo liền có thể yên tâm mà trở về Tề Châu rồi.”

“Tỷ tỷ đừng lo lắng, Hoan nhi tất cả đều tốt, hiện tại vẫn độc sủng hậu viện vương phủ. Điện hạ đối ta vẫn như cũ không có bạc đãi, thậm chí còn ở trước mặt nói vài lời để ta được chọn chủ trì buổi đấu giá.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Lúng túng lau vội nước mắt, Mộ Tước mừng rỡ kéo tay nha đầu nói: “Chúng ta tìm chỗ ngồi rồi nói tiếp, ở đây không tiện.

“Hảo, vào Hiên Nguyệt Các của ta ngồi một chút.”

Mộ Hoan nhanh nhẹn kéo tay tỷ tỷ cùng tiến vào Hiên Nguyệt Các, không quên phân phó hạ nhân không được phép tùy tiện bước vào. Trong các chỉ còn tỷ muội các nàng và Tường Liên hầu hạ phao trà, cẩn dực đặt lên trà án hai chén Long Tĩnh thơm ngát.

Long Tĩnh mùa thu không bằng Long Tĩnh đầu năm từng thưởng thức, Mộ Hoan uống một ngụm rồi đặt trở lại bàn.

“Làm sao?” Mộ Tước nghi hoặc nghiêng đầu quan sát: “Ta thấy trà này không tồi, sao lại không vừa ý?”

“Tâm trạng không tốt, có ăn long nhục cũng thấy không vừa ý.”

“Ngươi a, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì liễu?”

Nghĩ ngợi một lúc, Mộ Hoan chán nản trút tiếng thở dài, đem tâm sự trong lòng nhất thanh nhị sở nói ra ngoài. Từ chuyện phát sinh hôm dục dũng đến chuyện hoàng thượng thiên vị chó nhỏ, không chút câu nệ dè chừng, toàn bộ đều nói hoàn toàn tin tưởng vào thân tỷ tỷ.

Nghe một lúc Mộ Tước liền hiểu rõ sự tình, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Mộ Hoan mà dỗ dành: “Ngươi thật sự không ủng hộ Ngạc sao?”

“Tỷ tỷ, ngươi cũng vậy, ngoài mặt ủng hộ Đồng tranh vị, phía sau vẫn tìm đường lui cho Phổ Lan không phải sao? Hoan nhi là thê tử của Ngạc, cũng là mẫu thân của oa oa, tất nhiên sẽ không muốn thấy cảnh toàn gia bị diệt thê thảm. Đi đến bước đường này, ta biết có nói trăm vạn lần Ngạc vẫn không thay đổi chủ ý, chỉ là ta thật sự không đủ dũng khí.”

“Hoan nhi, ngươi là người thông minh, so với ta còn cơ linh và thông thấu hơn nhiều. Tuy rằng bề ngoài ngươi ngang bướng nghịch ngợm, còn hay bày trò phá phách nhưng tỷ tỷ hiểu ngươi đang nghĩ gì và muốn gì. Chỉ là không phải những gì ngươi nghĩ và ngươi muốn đều có thể thực hiện được, tỷ tỷ không dám cho ngươi lời khuyên hay cho ngươi bất kỳ ý kiến gì. Ngạc quyết định thế nào đều không ảnh hưởng đến bản thân ngươi, vì ngươi chính là ngươi không ai có thể thay thế được.”

“Nhưng mà…” Mộ Hoan muốn nói lại không nói ra lời, tay siết chặt khăn lụa đến nhàu nhĩ: “Hoan nhi chính là thê tử được chỉ hôn của Ngạc, sao có thể nói không liên quan liền không liên quan a?”

“Chính ngươi cũng biết ngươi là thê tử của Ngạc, thế sao ngươi vẫn còn băn khoăn? Phu thê không phải là hai người khác biệt cùng nằm trên một chiếc giường, cùng đắp chung một tấm chăn. Mà là hai người cùng hướng về một phía, cùng bước chung một con đường, sinh tử tương tùy bất ly bất khai. Ngạc hùng tâm chí lớn, ngươi theo không được cũng phải theo, vì ngươi là thê tử mà nàng nghênh đón vào cửa lớn. Hoan nhi, chúng ta là omega, đã định là phu quân đi đâu chúng ta phải nhất nhất theo đến đó không thể ly khai.”

Mộ Tước nhẹ nhàng xoa hai bên gò má của nàng, thương tâm mở miệng: “Tỷ tỷ biết, đều biết cả, thậm chí tỷ tỷ đã sinh hạ oa oa làm sao không hiểu được những chuyện này. Mặc dù trong lòng ngàn vạn không muốn Đồng tiếp tục tranh đấu, nhưng lại không đủ dũng khí mở lời, đành âm thầm tìm đường lui cho cả quốc công phủ. Hoan nhi, gả cho hoàng thân chúng ta mệnh số là như thế, bề ngoài nhìn vào có vẻ hào nhoáng nhưng ở bên trong mới biết thống khổ dường nào. Tỷ tỷ chưa bao giờ kỳ vọng Đồng, chỉ kỳ vọng Phổ Lan, nhưng không phải loại kỳ vọng danh lợi mà chỉ mong nha đầu có thể bình an trưởng thành làm người.”

“Tỷ tỷ, ngươi cực khổ rồi.”

Nước mắt rơi xuống cũng hồn nhiên không biết, Mộ Hoan dùng sức ôm chặt lấy Mộ Tước mà nức nở khóc: “Tỷ tỷ, sao phải khổ như vậy? Chúng ta không quay đầu được nữa sao?”

“Hoan nhi, con đường này đi không dễ dàng, đừng nói quay đầu. Chỉ đi con đường này mới có thể tiếp tục sống, Ngạc mới không khổ sở bị hoàng thân khác chèn ép, ngươi mới được ngẩng cao đầu làm người. Chỉ con đường này thôi, không quay đầu lại được nữa.”

Mộ Hoan tựa đầu vào vai Mộ Tước khóc không ngừng được, phải, nàng và tỷ tỷ chỉ còn một con đường này để đi mà thôi. Rời xa Ngạc không thành, chỉ có thể tiếp tục bước, đến đâu thì tới chỉ cần còn sống là phải tiếp tục đi.

“Lâu này tỷ muội gặp gỡ đừng nói mấy chuyện không vui này nữa.”

Đưa mắt nhìn một lượt Hiên Nguyệt Các, Mộ Tước nhịn không được khen ngợi: “Quả nhiên là địa phương tốt nhất Trường Vũ Tuệ Ngọc Thời, xem xem, bài trí đẹp mắt lại còn rộng rãi thoáng đãng. Ngạc thật sự yêu thương trân trọng ngươi a, Hoan nhi, đừng để Ngạc phải thất vọng.”

Động tác tay thoáng dừng lại, Mộ Hoan thất thần một chốc lại tiếp tục dùng khăn lụa chà lau nước mắt.

“Tỷ tỷ, ngươi có sinh thêm một oa oa nữa không?”

“Điện hạ không có tâm trạng, ta cũng không thể sinh.” Mộ Tước nắm lấy bàn tay của Mộ Hoan, ân cần nhắc nhở một phen: “Nghe nói đến giờ Ngạc vẫn chưa vỡ lòng, ngươi bảo nàng để Thái y xem xem thử có vấn đề gì hay không. Nếu không sao đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì đây? Bằng tuổi nàng, Đồng đã vỡ lòng còn động phòng hoa chúc rồi a!”

“Đây là vấn đề bao nhiêu nhạy cảm, còn liên quan đến thể diện sao ta có thể bảo Ngạc đi gọi Thái y chứ?”

Mộ Hoan phất phất khăn lụa cho qua chuyện đang nói: “Đúng rồi tỷ tỷ, ngày mai là Tạ Ân điển lễ ngươi cùng ta tham gia đấu giá. Bạc kiếm được đều đem đi quyên góp giúp đỡ bá tánh, coi như làm việc thiện tích đức tích phúc cho Phổ Lan.”

“Hảo liễu, tỷ tỷ bồi ngươi.”

Tỷ muội các nàng nói chuyện đến chiều muộn mới quyến luyến ly khai, trước khi tiễn người Mộ Hoan đã dặn hạ nhân lặng lẽ mang lễ vật đi trước một bước. Ở Tề Châu khó khăn hơn trong kinh thành, Mộ Hoan chỉ biết đưa một số bạc và ít lễ vật dễ bán cho tỷ tỷ phòng thân, nếu xảy ra chuyện gì có bạc cũng dễ giải quyết hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.