Lang Hậu Truyền Kì

Chương 173



Âm thanh tất tất tốt tốt vang lên, giữa bầu không khí nặng nề trong lao phòng. A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan suy sụp gục đầu lên vai Phan Phất Nữu, bây giờ dù nàng có khóc trăm ngàn lần vẫn không thay đổi được nữ nhân trong lòng nàng đã chết rồi.

Thân xác đã lạnh, mắt đã nhắm nghiền, hơi thở tan biến giữa cái lạnh mùa đông.

A Ba Đáp Thấu Á Viên chậm rãi tiến vào, nhìn một lượt quang cảnh trong lao phòng rồi cười nhạo một tiếng: “Không ngoài dự đoán của trẫm, ngươi thật sự chọn gϊếŧ Phan Phất Nữu.”

Nước mắt rơi xuống chỉ là vô nghĩa, đến cả tư cách để khóc A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan cũng không có. Là nàng từng bước đẩy Phan Phất Nữu đến bước đường này, là tội nghiệp nàng gây ra, có chết trăm ngàn lần cũng không trả hết tội lỗi.

“Phan gia ba đời làm quan công chính liêm minh, đến Phan lão gia hắn lại quá nhu nhược, nhưng rất mực yêu thương tỷ muội Phan Phất Nữu. Mà Phan Phất Nữu cũng chưa từng làm xấu mặt Phan gia, gả đến Quốc công phủ mà xem ngươi như bầu trời của nàng.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên ngồi xổm xuống trước mặt A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan, bắt lấy cằm ép nàng ngẩng đầu lên: “Đáng tiếc, bầu trời mà nàng ngưỡng vọng lại là thứ rách nát như vậy, so với mây đen trên trời còn tệ hại hơn. Thay vì ngưỡng vọng một bầu trời ghê tởm này, nàng có thể nhìn đến đồng lúa mạch ở Tề Châu, có thể nhìn dương liễu xanh rờn ở trước sân. A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan, ngươi chính là tội nghiệt của Phan Phất Nữu, chính ngươi đã bức chết nàng.”

“K-Không… không phải, ta chưa từng nghĩ gϊếŧ nàng, chưa từng…”

“Nhưng ngươi đã từng chút gϊếŧ Phan Phất Nữu, không phải sao?”

A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan suy sụp khóc không thành tiếng, tay vẫn ghì chặt Phan Phất Nữu: “Phải, là ta bức chết nàng, là ta…”

A Ba Đáp Thấu Á Viên bật cười một tiếng, xoay người đứng dậy: “Cho người của Phan gia vào.”

Nói xong, A Ba Đáp Thấu Á Viên liền ly khai lao phòng, từ đầu đến cuối tay nàng vẫn sạch sẽ chưa từng nhuốm máu tanh.

Rất nhanh Phan Phất Lai Kỳ cùng Phan lão gia tiến vào lao phòng, thấy nhi nữ đã đoạn khí liền thống khổ gọi.

“Nữu nhi!!”

Phan Phất Lai Kỳ dùng sức hất ngã A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan, một thư sinh trói gà không chặt như nàng cũng có ngày dùng đến sức lực chân chính của một alpha. Đem Phan Phất Nữu ghì chặt trong lòng, đau đớn vuốt ve gương mặt đã lạnh, đến cả một tiếng gọi trọn vẹn vẫn vô pháp thốt ra.

“Nữu nhi, ngươi đáp ứng ta sẽ quay về Tề Châu thăm ta? Tại sao ngươi không thực hiện? Tại sao chứ hả? Ngươi như vậy đi rồi, Hương Khấu phải làm thế nào? Ngươi không nghĩ cho nàng hay sao?”

“Nữu nhi, ngươi mở mắt nhìn phụ thân, mở mắt nhìn phụ thân…” Phan lão gia run rẩy nắm chặt bàn tay của nhi nữ, gương mặt già nua vặn vẹo khốn khổ: “Nương ngươi bệnh nặng không đến được, trước khi đi còn dặn ta mang cho ngươi cháo đậu đỏ ngươi thích nhất. Ngươi mau tỉnh dậy mà ăn, vẫn còn rất nóng đây, Nữu nhi…”

“Là tại ngươi!” Phan Phất Lai Kỳ giận dữ nhào đến túm lấy cổ áo A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan, dùng sức vung nắm đấm thẳng vào mặt nàng: “Là ngươi hại chết Nữu nhi!! Tại ngươi, tất cả là tại ngươi!! Tại sao năm đó ta lại đáp ứng gả nàng cho ngươi!? Là ta hủy hoại Nữu nhi, là lỗi của ta…”

“Nữu nhi đừng sợ…” Phan lão gia tuổi đã lớn, nhưng vẫn đủ sức cõng nhi nữ lên vai, run rẩy bước từng bước: “Phụ thân đưa ngươi về nhà, về nhà của chúng ta… Nữu nhi ngoan, Nữu nhi…”

Dù bầu trời có sập xuống, người làm phụ thân như Phan lão gia vĩnh viễn không thể bỏ mặt nhi nữ của mình. Cho dù nàng bao nhiêu tuổi, cho dù nàng đi bao xa, phụ thân vẫn dõi theo mà đưa nàng trở về nhà.

Phan Phất Lai Kỳ run rẩy đứng dậy, chỉ tay vào mặt A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan: “Lấy danh nghĩa của thần linh, ta nguyền rủa ngươi cả đời chết không được yên, vĩnh viễn sống trong đau khổ giày vò!”

Dứt câu liền xoay người chạy đi, thay thế phụ thân cõng Phan Phất Nữu quay về Tề Châu.

“Phất Nữu…”

A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan giống như không biết đau đớn, run rẩy chống tay ngồi dậy muốn đuổi theo phụ tử Phan gia nhưng bị thủ vệ ngăn cản đẩy nàng trở về lao phòng.

Sau bao năm, nàng rốt cuộc được gì?

Hay chăng là người bên cạnh nàng lần lượt rời đi?

“Phất Nữu!!!”

Đáng thương hay đáng hận, giờ đây chỉ là một từ vô nghĩa mà thôi.

===================

Lang vương thoái vị, nhường ngôi cho Trữ quân là A Ba Đáp Thấu Á Viên, trở thành tân quân trước vạn lời tung hô ca ngợi. Ban đầu A Ba Đáp Thấu Á Viên muốn đề tên cho Mộ Hoan vào hậu vị, kết quả lại bị bá quan ngăn cản. Lý do là vì nàng chưa sinh được hoàng tự, lại qua đời quá sớm, nếu đề tên ở vị trí hoàng hậu có chút không thỏa.

Dù cho A Ba Đáp Thấu Á Viên có ngồi lên hoàng vị cũng không thể muốn làm theo ý mình là làm, kiên quyết rất lâu chỉ giữ được cho Mộ Hoan vị trí quý phi. Không quản người khác nói gì, A Ba Đáp Thấu Á Viên vẫn kiên trì tìm kiếm Mộ Hoan, chỉ cần là chưa thấy xác thì kiều hương của nàng vẫn còn sống.

Ngày qua ngày, năm qua năm, hoàng đế tọa tại long ỷ quản thúc mọi việc triều chính, nhưng trong lòng vẫn cô quạnh. Bên giường không còn kiều hương bầu bạn, ngày tháng dài rộng chỉ còn nỗi cô đơn ăn mòn kiên cường, để lại là nước mắt thấm ướt chẩm đầu.

A Ba Đáp Thấu Á Viên hoàn toàn không biết kiều hương đang ở đâu, chỉ biết sẽ có một ngày nàng quay trở về…

Sự thật là Mộ Hoan không trôi dạt vào bất kỳ bờ nào ở Ngạn Huyền đại lục địa, mà là bị cuốn trở về Thượng Hải, sau ngày xảy ra tranh chấp giữa nàng và Mặc Cách gần nửa năm sau. Mộ Hoan bị đẩy dạt vào bờ, mê man suốt mấy ngày mấy đêm, mãi đến lúc có một đoàn người tiến vào.

Dẫn đầu là một nữ nhân, dùng tay gạt bớt cành khô để tiến đến bờ sông tìm chút nước uống. Kết quả bắt gặp Trầm Ngọc mê man nằm trên đất, bên cánh tay vẫn còn thấm đỏ máu khô.

“Ngọc!”

Nữ nhân nọ mừng rỡ chạy đến đỡ lấy Trầm Ngọc, giúp nàng lau chùi vết bẩn trên mặt: “Em cuối cùng cũng trở về rồi, thần phật phù hộ!”

“Nhất Di, thật sự là Trầm Ngọc sao!?” Hai lão bằng hữu chạy đến xem thử, quả nhiên đúng là Trầm Ngọc không sai biệt: “Mất tích lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm thấy, mau mau đưa nàng đến trạm y tế đi!”

Châu Nhất Di nhanh chóng cõng Trầm Ngọc lên vai, xoay người chạy đến trạm y tế, hai lão bằng hữu cũng cõng ba lô chạy theo phía sau.

Lão tiên sinh giúp Trầm Ngọc kiểm tra đơn giản, phát hiện ngoài vết thương ở cánh tay ra cũng chẳng có gì đáng ngại, sau khi băng bó thì làm giấy tờ chuyển nàng đến bệnh viện kiểm tra thêm lần nữa.

Đem mành vải đẩy sang một bên, Châu Nhất Di lo lắng lên tiếng hỏi: “Tiên sinh, nàng có làm sao không?”

“Cô Châu đến rồi, mời cô ngồi xuống đây.”

Tiên sinh kéo ghế cho nàng, bản thân cũng xoay người ngồi xuống bàn làm việc: “Tình trạng của cô Trầm không đáng ngại, chỉ là tôi phát hiện trên người cô ấy có vết cào do dã thú gây ra, e là sẽ tổn thương đến gân cốt. Nếu được phiền cô Châu đưa cô ấy đến bệnh viện lớn làm kiểm tra tổng quát, có vấn đề cũng sẽ kịp thời chữa trị.”

“Hảo, đa tạ tiên sinh.”

“Không vấn đề, bất quá…” Tiên sinh e ngại nhìn Châu Nhất Di rồi lại đưa mắt nhìn sang Trầm Ngọc: “Quần áo của cô Trầm đây có chút kỳ quặc, thời gian mất tích cô ấy rốt cuộc đã lạc đến đâu? Chuyện này tôi nghĩ cô Châu cũng nên điều tra thử, biết đâu lại có manh mối gì về nơi cô Trầm lạc đến.”

Ý cười trong mắt Châu Nhất Di trở nên gương gạo: “Tôi sẽ chú ý đến chuyện này.”

“Tôi đã làm xong thủ tục, bây giờ có thể chuyển cô Trầm đến bệnh viện.”

“Làm phiền tiên sinh.”

Châu Nhất Di đứng lên cúi chào lão tiên sinh rồi xoay người rời đi, lúc ly khai không quên liếc mắt nhìn Trầm Ngọc, ánh mắt dần trở nên nhu hòa.

Ít nhất là em cũng trở về…

Đi xe hơn hai tiếng đồng hồ mới đến được bệnh viện thành phố Thượng Hải, Châu Nhất Di đích thân đưa Trầm Ngọc đến phòng bệnh, còn hai lão bằng hữu sẽ ở bên ngoài giúp nàng làm giấy tờ.

Bác sĩ nhìn thấy y phục trên người Trầm Ngọc kỳ quái, cho rằng nàng đang đóng phim thì gặp tai nạn, cho nên cũng không quá quan tâm đến mà tích cực kiểm tra tổng quát.

Châu Nhất Di ngồi ở băng ghế chờ, lo lắng quan sát cánh cửa đóng kín, chẳng biết bao lâu mới có kết quả. Đột nhiên bên ngoài kéo đến rất đông phóng viên, hướng Châu Nhất Di chạy đến, liên tục chụp hình giống như nhìn thấy động vật quý hiếm.

“Xin lỗi, các vị là…”

“Chúng tôi nhận được tin tức nữ sinh viên Trầm Ngọc mất tích nửa năm đã quay về, còn mặc quần áo kỳ quặc và dạt vào bờ sông nơi cuối cùng mọi người nhìn thấy. Cho nên chúng tôi mới đặc biệt đến xem, không biết cô có phải là cô Châu?”

Trong lòng Châu Nhất Di khẳng định là lão tiên sinh kia báo tin cho phóng viên, bằng không bọn họ có thêm hai cái chân cũng không biết tin nhanh như vậy.

“Làm phiền, hiện tại bạn gái của tôi vẫn đang hôn mê, mời các vị lần sau hãy đến.”

“Không sao, chúng tôi chờ được.”

Châu Nhất Di đành để bọn họ cùng chờ, trong lòng có chút lo ngại, nếu nhỡ như có ai phát hiện Trầm Ngọc đến từ Ngạn Huyền đại lục địa thì phải làm sao đây? Âm thầm hít một ngụm lãnh khí, đè nén lo lắng tiếp tục nhìn cánh cửa đóng kín, bây giờ chỉ mong Trầm Ngọc bình an vượt qua một kiếp nạn này.

Rất nhanh bác sĩ cũng bước ra, hướng mọi người hỏi: “Xin hỏi ai là người thân của cô Trầm?”

Nghe gọi, Châu Nhất Di vội vã bước lên: “Là tôi.”

“Cô Trầm đầu bị va đập mạnh qua kiểm tra không thấy tụ máu, bất quá vẫn hôn mê chưa tỉnh, người thân cũng nên chuẩn bị tâm lý thật tốt. Hiện tại, chúng tôi sẽ tích cực theo dõi cho cô Trầm, nếu có vấn đề gì sẽ báo ngay cho người thân minh bạch.”

“Có nguy hiểm đến tính mạng không?”

“Có thể.” Bác sĩ thở dài một tiếng, chậm rì rì nói tiếp: “Vết thương trên đầu cô Trầm không phải nhẹ, e sợ tổn thương các mạch máu trong não, thời gian này không thể nói trước được điều gì.”

Châu Nhất Di lảo đảo lùi về sau, không dám tin vào những gì mình nghe thấy.

Rõ ràng Trầm Ngọc sống ở Ngạn Huyền đại lục địa rất tốt, nhưng đột nhiên lại trở về Thượng Hải với vết thương nghiêm trọng như vậy. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào A Ba Đáp Thấu Á Viên bạc đãi Trầm Ngọc, đẩy nàng xuống sông khiến đầu va đập vào đá?

Bao nhiêu câu hỏi liên tục bủa vây, Châu Nhất Di nén đau thương hỏi: “Tôi có thể vào xem?”

“Có thể, nhưng xin giữ yên lặng.”

“Cái kia, bác sĩ…”

Phóng viên nhanh chóng vây quanh bác sĩ, rối rít hỏi: “Cho hỏi cô Trầm lúc đưa đến bệnh viện đã mặc trang phục kỳ quái?”

“Đúng là có chuyện này.” Bác sĩ khó xử nhìn đám phóng viên đang vây quanh: “Nhưng có vấn đề gì hay sao?”

“Phiền bác sĩ cho chúng tôi xem trang phục của cô Trầm.”

“Đây là trang phục của cô Trầm, chúng tôi không có quyền quyết định.”

Phóng viên nghe xong liền chuyển hướng sang Châu Nhất Di.

Bất đắc dĩ Châu Nhất Di phải lấy quần áo của Trầm Ngọc đưa cho đám phóng viên, sau đó một mình tiến vào phòng bệnh.

Phóng viên như cá thấy mồi, vây quanh bộ trang phục kỳ quái của Trầm Ngọc mà xăm soi quan sát. Đột nhiên từ trong đám đông xuất hiện một nam tử trung niên đầu hói, chân đi hai hàng chạy đến chụp lấy bộ trang phục ngắm nghía, đôi mắt dưới cặp kính dày đang phát sáng.

“Đúng là nó! Đúng là nó rồi!!!”

“Giáo sư Tiêu, ông thật sự khẳng định sao?”

“Không sai, nhất định không sai!!” Tiêu giáo sư mừng rỡ cầm bộ trang phục nâng lên, run rẩy chạm vào từng họa tiết trên đó: “Quả nhiên từng tồn tại một đế quốc Ngạn Huyền cổ đại, công sức nghiên cứu ba mươi năm của tôi đúng là không uổng phí!!”

Tiêu giáo sư dùng nửa cuộc đời của mình chỉ để nghiên cứu về một quốc gia cổ đại mà vô tình bắt gặp trong một cuốn sách gia truyền. Trên đó viết lại câu chuyện của một đế quốc cũ tên gọi Ngạn Huyền, chỉ có nhân thú sinh sống chủ yếu, với những chi tiết huyền huyễn đầy ma lực thu hút hắn nghiên cứu tìm tòi. Trong những năm gần đây, thông tin về Ngạn Huyền mà Tiêu giáo sư thu về trở nên mất giá trị, thậm chí có nhiều người bán món đồ giả danh cổ vật Ngạn Huyền.

Cứ tưởng con đường nghiên cứu đến nay kết thúc, ngờ đầu có ngày hắn lại nhìn thấy được sắc phục vương triều Ngạn Huyền ở ngay tại một bệnh viện.

“Tiêu giáo sư, đây là y phục của người thế nào, ông có biết không?”

“Theo họa tiết thì có thể là sắc phục của vương phi hay là quý phi gì đó, cái này tôi phải về nghiên cứu thêm mới biết được. Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy được món cổ vật nào nguyên vẹn và còn mới như vậy, phải kiểm tra xem là phục dựng hay là hàng thật.” Tiêu giáo sư vuốt ve đường thêu, hai mắt sáng rực: “Đường thêu này kỳ công tinh xảo, hàng nhái tuyệt đối khó lòng phỏng theo, tôi đoán chắc cô Trầm kia có quan hệ với đế quốc Ngạn Huyền!”

Xung quanh nổi lên tiếng xôn xao, trông mong nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt, tương lai của cuộc nghiên cứu này đều dựa vào nữ nhân phía sau cánh cửa kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.