Lang Hậu Truyền Kì

Chương 192



Thánh chỉ đột ngột truyền xuống như sấm rền bên tai, A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn còn tưởng cả đời sẽ bị giam giữ trong lao phòng ẩm thấp hôi hám này, nào ngờ lại có cơ hội ly khai đến biên ải lập công chuộc tội. Thủ vệ dẫn nàng đến một viện tử nghỉ ngơi hết đêm nay, sáng mai gấp gáp lên đường dẹp yên man di.

Lúc đến nơi thì thấy A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan đã chờ sẵn, hai tay hai chân đều bị xích lại, có thể tùy ý di chuyển nhưng không thể thoát khỏi căn phòng này.

“Mẫu thân?”

A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan đứng bật dậy chạy đến chỗ nàng: “Nương đâu? Nương ở đâu rồi?”

“Bị bắt đưa đi rồi…” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn chua chát mở miệng: “Nhưng nghe nói quý phi đã trở về, nàng hẵn sẽ không bạc đãi Tước nhi.”

“Tiểu di về thì tốt, về thì tốt.”

Lẩm bẩm trong miệng một lúc, A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan yếu ớt ngồi xuống tọa ỷ, bàn tay vô thức siết chặt tay vịn ghế đến trắng bệch. Vốn dĩ nương thân là một omega nhu nhược, nếu không có mẫu tử nàng ở bên cạnh hộ lấy, nhất định sẽ khó lòng sống sót. Chỉ cần tiểu di quay trở về sẽ chẳng ai dám khi dễ nương thân nữa, tiểu di quay về, nương thân sẽ được bảo vệ.

“Đi lần này, không biết quay về được không.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn ngồi xuống bên cạnh A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan, trút một hơi thật dài: “Ta còn nghĩ ngươi sẽ lưu lại.”

A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan nghiêng đầu nhìn: “Mẫu thân, ta không còn là oa oa nữa.”

“A Ba Đáp Thấu Á Viên tha cho chúng ta một ngựa, nhưng cũng bắt hậu duệ alpha duy nhất của ta cùng xuất chinh. Nếu có thể may mắn trở về thì tốt, còn không…”

Ánh mắt A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan thoáng trầm xuống, bàn tay hết nắm chặt rồi thả lỏng: “Còn lo sợ gì nữa? Dù sao thì ta cũng không thể có hậu.”

“Làm sao?” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn nghi hoặc nhìn nàng: “Phất Nữu không phải đã sinh hạ oa oa rồi sao?”

“Phan gia sẽ cho ta đem Hương Khấu quay về sao?” A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan yếu ớt vùi mặt vào hai tay, che giấu hai mắt đỏ bừng bừng lên: “Phất Nữu mất rồi, nàng đi ba năm rồi…”

“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan không trả lời, duy trì yên lặng nén nhịn đau đớn mà bản thân phải chịu đựng trong suốt ba năm. Là chính mắt nàng nhìn thấy Phan Phất Nữu đoạn hơi, chính nàng đẩy Phan Phất Nữu vào tử lộ, toàn bộ là tội nghiệp nàng gây ra.

Trong lòng Phan Phất Nữu âu chỉ có một mình ‘tiểu công gia’, hoàn toàn không có hình bóng của A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, rất nhanh cửa cũng được đẩy ra, ánh dương quang vào một ngày đông không đủ ấm áp xua tan gió lạnh. Hai thân ảnh song song xuất hiện, một lớn một nhỏ, từ xa không thể thấy rõ là ai đang đến.

Mãi đến khi hai người tiến sát vào phòng, A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn mới kinh hỉ đứng dậy: “Tước nhi!?”

A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan cũng ngẩng đầu lên nhìn: “Nương?”

Mộ Tước kiềm nén nước mắt sắp rơi xuống, khom người vỗ vào vai A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan: “Đến chỗ mẫu thân và tỷ tỷ đi.”

A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan ngơ ngác nhìn hai người, dè chừng bước lên, dùng giọng điệu trẻ con non nớt mà gọi: “Mẫu thân, tỷ tỷ.”

“Nương, đây là…”

Nắm lấy bàn tay của A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan dẫn đi: “Là Ái Lan, muội muội của ngươi.”

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn vừa vui mừng vừa kinh ngạc, dang tay đón lấy nha đầu, dứt khoát ôm lên cao. Đây là oa oa của nàng, oa oa thứ hai mà nàng có được, đã ba năm trôi qua mới có dịp gặp nhau.

Nha đầu A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan cọ vào mặt của mẫu thân, với tay nắm lấy lang nhĩ mềm mềm: “Mẫu thân có tai, có tai nè!” Rồi lại nhìn qua A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan, vẫy vẫy tay: “Tỷ tỷ cũng có.”

Đưa tay sờ đỉnh đầu của mình mấy cái: “Nhưng sao Ái Lan không có?”

Mộ Tước bồng nha đầu từ tay của A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn: “Ngươi là người, tỷ tỷ ngươi, mẫu thân ngươi là lang.”

“Ân!?”

Ôm oa oa còn chưa đủ ấm đã bị Mộ Tước ôm đi mất, A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn có chút tiếc nuối mở miệng: “Tước nhi, để ta ôm oa oa thêm một chút nữa.”

Mộ Tước đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt xen lẫn chua xót và oán hận. Mặc dù hận đến muốn gϊếŧ chết nữ nhân lừa gạt này, lại không nỡ xuống tay, nuối tiếc quá khứ từng tốt đẹp giữa hai người. Chẳng còn là tứ nữ công tử của Tào vương phủ thanh liêm chính trực, cũng không còn là người năm đó thiên chân vô tà. Thay đổi nhanh như vậy, chẳng phải là vì muốn cường đại hộ nàng?

“Tước nhi…” Ánh mắt của Mộ Tước như ngàn dao rạch nát tâm phế nàng, A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn run rẩy với bàn tay bị trói buộc bởi xích sắt: “Tước nhi, nàng hận ta đến như vậy sao?”

Vội quay người nhìn sang hướng khác, nước mắt yếu đuối trượt dài trên mặt. Lúng túng đưa tay lau đi, nàng không thể cứ mãi nhu nhược như vậy, càng không thể dựa dẫm A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn như trước đây.

“Ta không hận ngươi.”

“Tước nhi…”

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn chán nản trút một tiếng thở dài, nàng căn bản không có tư cách yêu cầu Mộ Tước tha thứ cho nàng.

Quay đầu lại nhìn thật kỹ đối phương, vẫn là dáng vẻ nàng yêu đến chấp nhận từ bỏ mọi tôn nghiêm, nhưng cũng là dáng vẻ khiến nàng hận đến vô pháp buông bỏ. Chỉ là nàng không có quyền tách A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan ra khỏi mẫu thân, nha đầu vốn dĩ nên được ở bên cạnh mẫu thân mình.

Chậm rãi bước đến trước mặt A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, Mộ Tước ôm thật chặt A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan, lấy hết dũng khí hướng cánh tay về phía nàng.

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn mừng rỡ đón lấy A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan: “Đa tạ nàng, đa tạ nàng.”

Hốc mắt hoen đỏ như sắp khóc, Mộ Tước không dám phát ra tiếng nức nở, quay về phía A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan.

“Nha đầu, lần này đi rất gian khổ, nhưng ngươi phải cố gắng bình an hồi kinh.” Mộ Tước ôm thật chặt thân sinh nha đầu, yếu ớt thì thầm: “Nương biết chuyện của Phất Nữu rồi, phía Phan gia chúng ta không cách nào bù đắp được, dù sao đây cũng là quyết định giữa hai người. Chỉ cần ngươi bình an quay về, nương đồng ý để ngươi lấy bất kỳ omega nào, sẽ không ép buộc ngươi lấy người ngươi không yêu thích.”

“Nương, ta sẽ không thú thê nữa.”

“Làm sao? Sao lại quyết định như vậy, lẽ nào là vì Phất Nữu?”

“Là vì ai cũng được, chỉ là ta không thể đi xa hơn nữa với bất kỳ ai.” A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan thoáng trầm mặc: “Có lẽ ta sẽ đi tìm Phan gia, cầu xin họ cho ta đưa Hương Khấu về nuôi dưỡng. Nếu ta thú thê, nàng sẽ đối tốt với Hương Khấu sao? Chi bằng ta cứ như vậy, dưỡng hảo Hương Khấu, đền bù mọi tội lỗi với Phất Nữu.”

Mộ Tước muốn khuyên lại chẳng biết phải khuyên thế nào, nàng nhìn A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan mỗi khi nhắc đến Phan Phất Nữu trong mắt đều là đau xót. Lập tức nàng minh bạch, thứ A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan cần chính là quá khứ chứ không phải tương lai, và nàng cũng chỉ còn chút hy vọng ít ỏi này để sống tiếp.

“Hảo, nương không ép buộc ngươi.” Mộ Tước nhẹ nhàng áp tay lên đôi gò má xanh xao của A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan: “Nương đời này cũng chỉ cầu ngươi hạnh phúc, ngươi chỉ cần làm những gì mình thấy thoải mái là được.”

“Nương, ta và mẫu thân đi rồi, ngươi nhớ phải biết tự chiếu cố mình, chiếu cố cả Ái Lan nữa.”

“Ân, nương nhớ, ngươi cũng phải chiếu cố tốt bản thân.”

A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan miễn cưỡng duy trì nụ cười, trong lòng nàng đã chẳng còn gì gọi là chân chính khoái hoạt.

Các nàng chỉ nói được vài câu, cung nô đã ở bên ngoài thúc giục. Dù sao Mộ Tước cũng không được phép đến thăm quá lâu, đành bồng A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan quay trở về.

“Cẩn thận, nhất định phải cẩn thận.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn giữ chặt bàn tay Mộ Tước, có chút luyến tiếc không nỡ: “Chờ ta quay về.”

Mộ Tước gật gật đầu, nhanh chóng xoay người rời đi, chỉ sợ nếu nàng ở lại quá lâu sẽ không nỡ đi mất.

===================

“Á Viên.”

“Hửm?”

Áo yếm lả lơi rơi xuống để lộ hai bầu ngực trắng trẻo, bất quá chủ nhân cũng không chỉnh lại, chồm người qua tựa đầu vào lồng ngực ấm áp của hoàng đế. Ngón tay thanh mảnh lướt trên yết hầu, lắng nghe tiếng tim đập thình thịch, vừa trải qua kíƈɦ ŧìиɦ nồng nhiệt nên gương mặt nhiễm hồng khả ái.

“Đa tạ.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên đỡ lấy hai vai của Mộ Hoan, nghi hoặc mở miệng: “Chuyện gì?”

“Đa tạ hoàng thượng tha cho gia đình Đồng quốc công một ngựa.” Mộ Hoan tì cằm lên ngực nàng, ngọt ngào mỉm cười: “Thần thiếp vì mẫu tộc cầu xin, hoàng thượng lại đáp ứng thần thiếp dễ dàng.”

“Trẫm sủng ái nàng không phải chỉ nói ngoài miệng.” A Ba Đáp Thấu Á Viên dùng sức ôm Mộ Hoan nằm hẳn lên người mình, bắt lấy cằm nhỏ của nàng mà miết nhẹ: “Trẫm muốn đem tất cả những gì tốt nhất đến cho nàng, chỉ cần là thứ nàng thích, trẫm sẽ không tiếc với nàng.”

“Hoàng thượng không sợ thần thiếp sủng quá thành kiêu sao?”

“Nàng vốn dĩ đã rất kiêu ngạo.”

Mộ Hoan che miệng khúc khích cười, vòng hai cánh tay qua cổ nàng: “Thần thiếp chỉ muốn giữ chặt ngài, để ngài vĩnh viễn là của thần thiếp.”

“Đây là ước muốn của nàng?” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhấc nhấc khóe môi, ngón cái ve vuốt gò má trắng mịn: “Đơn giản như vậy?”

“Ân, chỉ đơn giản như vậy, hoàng thượng có đáp ứng thần thiếp?”

“Sao lại không? Trẫm sẵn sàng đáp ứng, thậm chí còn tặng thêm cho nàng một món lễ vật nữa.”

Mộ Hoan vừa hiếu kỳ vừa phấn khích hỏi ngay: “Lễ vật gì a?”

“Một oa oa!”

Nói xong liền đem Mộ Hoan ấn xuống giường, hung hăng hôn lên đôi môi điềm mật kia.

“Hô! Ngài xấu xa quá đi!”

Gian nan ngăn cản bàn tay xấu xa kia tàn sát trên người mình, Mộ Hoan nhanh như sóc kịp thời túm chăn che thân thể, tiện chân đá đá chó nhỏ ra xa một đoạn.

“Thái y nói rồi, ngài không được thị tẩm một đêm nhiều lần!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên không biết xấu hổ mở miệng: “Trẫm chỉ mới làm ba lần.”

“…” Mộ Hoan trừng mắt, hai gò má xuất hiện hai ông mặt trời nhỏ: “Không được, thái y đã nói như vậy, hoàng thượng không được chạm vào thần thiếp nữa!”

“Ây, ái phi à, nàng thật sự tàn nhẫn vậy sao?” A Ba Đáp Thấu Á Viên hơi rũ rũ lang nhĩ mềm mại, đáng thương hề hề mở miệng: “Trẫm chỉ ôm nàng thôi, tuyệt đối không làm nữa, có được không?”

Nghe giọng điệu kia Mộ Hoan suýt chút đã bị lừa, nhưng ở lâu với A Ba Đáp Thấu Á Viên, nàng không thể không nhìn thấu màn kịch vụng về này.

“Thần thiếp đã nói, không được!” Mộ Hoan kéo chăn che kín người mình, xoay người nằm xuống giường: “Đi ngủ, sáng mai hoàng thượng lại phải lâm triều.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên vẫn chưa chịu từ bỏ, xoay người ôm chặt kiều hương lẫn tấm chăn dày, kề mặt sít sao dụ dỗ: “A Hoan, nàng không thích trẫm như vậy ôm nàng sao? Đến gần một chút, nàng bị hư hàn kia mà, để trẫm ủ ấm nàng.”

“Ngài có lòng tốt vậy sao?”

Tiện tay kéo cái chăn của mình trùm luôn A Ba Đáp Thấu Á Viên, hung hăng ấn nàng nằm xuống giường: “Ngài ngủ đi, đừng làm phiền thần thiếp!!”

Hai người lăn qua lăn lại vẫn chưa phân định được thắng bại, một lúc cả người liền ướt đẫm mồ hôi, cái chăn cũng bị ném xuống giường lúc nào cũng không biết. Thân thể ẩm ướt dính dấp không ngừng va chạm ma sát với nhau nóng hừng hực, gặp ngay than lô vẫn đang cháy thịnh, mồ hôi từng giọt chảy xuống thái dương.

“Hoàng thượng!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên chuẩn xác ôm chặt kiều hương, chế trụ hai chân nàng không cho giãy nữa: “Trẫm bắt được nàng rồi, đừng hòng chạy thoát.”

“Hắc!” Mộ Hoan nghiêng đầu né tránh cơn mưa nụ hôn trên cổ, cảm giác nhột nhạt hưng phấn không ngừng đánh tới: “Thần thiếp mới không thua ngài, tránh ra!!”

“Nàng thoát được trẫm đi rồi tính!”

Lực nặng bên trên ra sức đè ép khiến khung giường cũng phát phản kháng phát ra mấy tiếng kêu kẽo kẹt, hại Mộ Hoan sợ đến xanh mặt, còn nghĩ mình sẽ rơi xuống đất mất.

“Ây ui, hoàng thượng, hình như hỏng giường rồi.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên ghé mắt nhìn thử, nhịn không được trêu chọc: “Ái phi của trẫm lại tăng cân rồi.”

“Thần thiếp mới không có!!” Mộ Hoan đạp chó nhỏ hai cái trút bực tức, tiện tay túm lấy cái yếm rơi một góc mặc vào: “Thần thiếp sợ ngã lắm, không nằm nữa đâu.”

“Nàng tính đi đâu ngủ? Ra ngoài trời lạnh ngủ sao?”

Xuống giường quấn chăn kín kẽ, sàn nhà lạnh băng băng truyền đến nhịn không được rùng mình. A Ba Đáp Thấu Á Viên bật cười khanh khách, cũng nhanh chóng leo xuống cùng ái phi, đi đến rương đựng chăn lấy thêm một cái trùm cho nàng.

“Qua kia ngồi.”

Theo chó nhỏ đến bên kia nhuyễn tháp ngồi xuống, Mộ Hoan còn chẳng mặc y phục đàng hoàng, lạnh đến dán chặt người lên chó nhỏ tìm kiếm chút hơi ấm.

“Hoàng thượng, có quý phi nào đáng thương như thần thiếp không? Về đến hoàng cung còn chẳng có giường để ngủ.”

“Do nàng nghịch ngợm không chịu nằm yên để trẫm ôm một cái.”

“Ngài còn nói?” Mộ Hoan véo một cái rõ đau trên thắt lưng nàng: “Thần thiếp cũng vì long thể của ngài mà thôi!”

“Ái phi để trẫm ôm lại còn tốt cho long thể của trẫm hơn.”

“Ngài a!”

Mộ Hoan đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện ánh trăng bên ngoài rất lớn rất tròn, đêm nay dường như là mãn nguyệt. Không thấy ái phi nói gì nữa, A Ba Đáp Thấu Á Viên nương theo ánh mắt của nàng, vừa vặn trông thấy nguyệt quang phản chiếu đẹp mắt.

“Ái phi thích trăng sao?”

“Thần thiếp thích hoàng thượng.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên cười đến vô cùng vui vẻ: “Trẫm cũng thích nàng.”

Ngả người dựa vào lòng A Ba Đáp Thấu Á Viên, chỉ tay về phía mãn nguyệt rực rỡ: “Hoàng thượng xem, trăng hôm nay đẹp như vậy, nếu không ngắm thì thật quá uổng phí.”

“Vậy nàng cứ ngắm trăng, để trẫm ngắm nàng.”

Mộ Hoan phát vào cánh tay nàng một cái, lại lẳng lẽ che miệng cười trộm, hạnh phúc đến nỗi tâm cũng nhu nhuyễn ra thành bãi xuân thủy.

Đêm nay trăng rất tròn, rất sáng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.