Lang Hậu Truyền Kì

Chương 22



“Tỷ tỷ, cái gì gọi là kiều hương vậy?”

Mộ Tước nghi hoặc nhìn nha đầu vừa hỏi nàng, trong lòng nửa hoang mang nửa ngờ vực, đang yên đang lành lại đi hỏi mấy chuyện này làm gì?

“Ngươi sao lại hỏi?”

“Ách…” Mộ Hoan cúi đầu vò vò mép tay áo, ngượng ngùng nói: “Ta thấy mấy nữ nô hay dùng từ này nên mới hỏi thử tỷ tỷ để biết thêm ấy mà.”

“Ngươi cũng sắp thành thân rồi, đã đến lúc nên biết mấy chuyện này.”

Mộ Tước bỏ mẫu thêu trên tay xuống, nghiêm chỉnh ngồi giảng chuyện phong nguyệt cho Mộ Hoan học hỏi. Mộ Hoan cũng vứt chén trà đang uống dở qua một bên, lắng tai nghe ngóng, không biết nghĩ đến gì mà gò má thoáng ửng hồng.

“Cái gọi là kiều hương, chính là omega sau khi được bạn lữ tiêu ký sẽ trở thành kiều hương của người vừa tiêu ký. Có hai loại một là kiều hương hai là kiều noãn, tuy cùng phương thức nhưng khác biệt về ý nghĩa.”

“Khác biệt thế nào?”

“Kiều hương và kiều noãn đều nói về omega được bạn lữ tiêu ký, nhưng kiều hương lại mang ý nghĩa duy nhất, cũng là omega duy nhất được alpha bạn lữ tiêu ký. Còn kiều noãn chủ yếu là dùng để chỉ cơ thiếp trắc phi, mặc dù đồng dạng được tiêu ký nhưng lại không phải người duy nhất.”

Nghĩ đến lời nói ban sáng của A Ba Đáp Thấu Á Viên, mặt Mộ Hoan đã đỏ lại càng thêm đỏ, hóa ra đối phương muốn nàng trở thành bạn lữ duy nhất…

“Sao thế? Mặt sao lại đỏ như vậy?” Mộ Tước lo lắng áp tay lên trán nàng: “Đâu có sốt?”

“Ta không có sao.”

“Bất quá, Hoan nhi, ngươi gả cho Hân vương cũng chỉ có thể làm kiều noãn.” Mộ Tước cầm lòng không khỏi xót xa: “Tỷ tỷ lực bất tòng tâm, Hoan nhi, ngươi cũng đừng trách người làm tỷ tỷ vô dụng này.”

Mộ Hoan giật mình, chăm chú nhìn Mộ Tước hồi lâu rồi lắc đầu: “Không sao, ta nghĩ… mà thôi, hôm nay tỷ tỷ ngươi cũng mệt rồi, ta cũng về phòng đây không làm phiền ngươi nữa.”

“Không cần, ngồi thêm một lúc nữa đi.” Mộ Tước nghĩ ngợi một chốc rồi nói: “Thời gian này đừng tiếp xúc nhiều với đám người của chính phi, ta sợ ngươi lại bị bọn họ hãm hại lần nữa.”

“Có gì sao?”

“Tộc Hách Mạt Á Luân và La Tư Khống sắp kết thành thông gia với nhau, chính phi nhất định sẽ tìm cách ngăn cản hôn sự này, ta sợ bọn họ sẽ gây nguy hiểm cho ngươi.”

“Ta tự biết bảo vệ mình mà, tỷ tỷ ngươi đừng lo.”

“Sao ta có thể không lo kia chứ?” Mộ Tước nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nàng, trong mắt chứa đầy tia không nỡ: “Ta chỉ có một mình ngươi là người thân, giờ ngươi phải gả đi xa ta sợ ngươi bị người khác khi dễ, sợ ngươi sống ở nơi mới không quen, sợ ngươi chịu ủy khuất, càng sợ ngươi không được hạnh phúc. Hoan nhi, tỷ tỷ lo lắng cho ngươi, lo lắng muốn chết rồi mà ngươi vẫn cứ bướng bỉnh không nghe lời.”

“Ách, tỷ tỷ…”

“Nghe lời ta, ngươi sống tốt đều phải dựa vào bản thân có biết cách né tránh phiền toái hay không.”

Mộ Hoan thở dài, chủ động ôm chầm Mộ Tước: “Tỷ tỷ, ta biết ngươi muốn tốt cho ta, mà ta cũng sẽ cố gắng nghe theo ngươi có an tâm chưa?”

Bất quá, Mộ Hoan biết rõ bản thân sẽ không bao giờ chấp nhận cuộc hôn sự này, nhưng chính nàng lại chẳng biết từ chối ra sao. Hơn nữa, nàng càng mong Thấu Á Viên sẽ giải vây cho nàng, nếu có thể nàng nguyện ý làm kiều hương của đối phương.

Đại môn bị một lực đẩy ra, bên ngoài xuất hiện thân ảnh của Đồng vương A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn.

“Tối rồi còn ở đây làm gì?”

Mộ Hoan lúng túng đứng dậy chấp tay: “Tỷ phu vãn an, Hoan nhi buồn chán nên mới tìm tỷ tỷ nói chuyện không biết thời gian đã trễ, mong tỷ phu đừng trách phạt.”

“Chân ngươi bị thương không cần đứng dậy hành lễ, cũng muộn rồi nên về phòng đi, ta giúp ngươi gọi bộ liễn.”

“Đa tạ tỷ phu.”

Tầm khoảng nửa chung trà thời gian bộ liễn cũng đến, Mộ Hoan được An An và Mộ Tước hai bên dìu đỡ ra ngoài, không quên tạm biệt hai người rồi mới ngồi bộ liễn về phòng.

Ban đêm gió thổi mạnh, Mộ Hoan cuộn người nằm tựa sát vào bộ liễn, mắt chăm chăm nhìn con đường dài hun hút trước mặt. Chuyện ban sáng ngỡ như vừa mới xảy ra, trên môi còn lưu lại dư vị ướŧ áŧ ngọt hơn đường mật.

Mộ Hoan xấu hổ che mặt, thật muốn mạng người mà~

Đường về thắp sáng bằng những trản đèn hai tấc vuông, nền đất phủ lớp lớp sỏi đá nhấp nhô phản chiếu một tầng nguyệt quang đẹp đẽ. Chẳng mấy chốc đã đến trước cửa phòng, Tường Liên nhanh nhẹn đỡ chủ tử vào trong phòng đồng thời phân phó người khiêng bộ liễn trở về.

“Tiểu thư có muốn tắm không?”

“Không cần, cũng trễ rồi ngươi về phòng nghỉ sớm đi.”

“Vâng, tiểu thư.”

Mộ Hoan đợi Tường Liên đi rồi mới lầm lũi đi nhắc nhắc về giường, quãng đường chưa đến một mét lại đi hết mười lăm phút. Mặc dù đã đi được bình thường nhưng chân vẫn còn âm ỉ đau, chắc hai ngày nữa là sẽ hoàn toàn bình phục.

Đem hai chân bó thành đòn bánh đặt lên ghế vải mềm, Mộ Hoan nhìn khung cửa sổ đến phát ngốc, chó nhỏ nói ngày mai không thể đến được rốt cuộc là lý do gì? Nhỡ như không chỉ mai mốt hay ngày kia cũng không đến thì phải làm sao?

Mộ Hoan rùng mình một cái, mệt mỏi ngả lưng xuống giường xoay mặt vào trong tường, âm thầm buông ra một tiếng thở dài.

“Ta cũng muốn làm kiều hương của ngươi…”

Lẩm bẩm một lúc chẳng biết từ lúc nào lại ngủ quên, mặc kệ gió lùa qua khung cửa sổ lạnh lẽo…

--------------------------------

Bầu không khí ở Dưỡng Tâm Điện vẫn như cũ nặng nề, tất cả alpha hoàng thân đều tập trung đông đủ chờ nghe khẩu dụ của Lang vương. Biên giới phía bắc Ngạn Huyền đại lục địa bị một đám người Hổ tộc xâm lấn, ban đầu chỉ là đánh đuổi dân du mục không cho làm ăn, sau cố tình đóng quân ở mãi không chịu về.

Mấy lần ra quyết định đàm phán kết quả cũng chẳng mấy khả quan, thậm chí bọn Hổ tộc kia còn hung hăng tuyên bố toàn bộ Ngạn Huyền đại lục địa đều của Hổ tộc.

Trước sau gì cũng nổ ra chiến tranh, chỉ là sớm hay muộn.

“Đánh thôi.” Lang vương nghĩ ngợi rất lâu cũng chỉ còn duy nhất biện pháp này, quay lại nhìn tất cả thân sinh oa oa của mình: “Đánh một trận quét sạch Hổ tộc ra khỏi lãnh thổ của chúng ta, đem bình an thiên thu vạn kiếp cho bách tính.”

“Thỉnh xin phụ hoàng phân phó.”

“Trước mắt cần người dẫn quân tiếp viện đến ứng cứu cho quân sĩ biên giới, trên đường nhất định sẽ bị tập kích tử thương là rất cao, ai có đủ can đảm thực hiệm nhiệm vụ này?”

Bầu không khí lập tức chùng xuống, mọi người hiểu rõ mang quân ứng cứu chỉ là cái tên hoa mỹ dành cho ba chữ ‘cảm tử quân’, không chỉ bảo vệ an toàn lực lượng mà còn phải chấp nhận hy sinh.

“Phụ hoàng, thần nhi nhận lãnh nhiệm vụ lần này.”

Lang vương kinh ngạc nhìn A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Ngươi thật sự muốn đi?”

“Vâng, phụ hoàng. Ta là hậu duệ của tộc A Ba Đáp vĩ đại sao có thể nhìn quân thù dày xéo quê hương, nay đi trước vì nghĩa lớn sau là muốn thỉnh cầu phụ hoàng một việc.”

“Nói đi.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên ngừng lại một chút, nói: “Nhi thần muốn xin một đạo chiếu chỉ ban hôn.”

“Ban hôn sao?” Lang vương có chút hứng thú hỏi tiếp: “Là omega Lang tộc nhà ai?”

“Phụ vương đừng gấp, sau khi đại thắng trở về nhi thần sẽ cho ngài biết.”

“Tốt, tốt lắm! Ngay lập tức khởi hành, trẫm mong ngươi có thể ca khúc khải hoàn cùng mọi người trở về kinh thành.”

“Tuân mệnh!”

Lang vương cẩn thận phân phó A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn giữ quân trấn giữ cổng thành, dù có chết cũng không được để lọt một tên ngoại bang nào vào kinh thành. Những vị hoàng thân còn lại được phân quản lý những toán quân nhỏ bao vây các phía, chỉ cần Hổ tộc rục rịch một chút sẽ lập tức bị đánh tan tác không còn manh giáp nào.

Qua hai canh giờ tất cả hoàng thân lần lượt trở về chuẩn bị mọi thứ cho trận chiến sắp tới, trên mặt ai nấy đồng dạng toát lên vẻ căng thẳng. Kỳ thật, mọi người minh bạch trận chiến này phần thắng tuy chiếm bảy phần nhưng tử thương cũng sẽ không ít, có sơ suất gì sợ rằng phải bỏ mạng ở biên cương nắng gió.

Bất quá, điều khiến mọi người chú ý hơn hết chính là A Ba Đáp Thấu Á Viên, thập muội của bọn họ chủ động xin dẫn quân ứng cứu. Nha đầu này niên kỷ nhỏ nhất trong tất cả hoàng thân, chưa kể thân phận cũng đặc biệt bất đồng với huynh đệ tỷ muội, đoán chừng lần này muốn lập công kéo chút quyền lực.

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn thừa hiểu lý do A Ba Đáp Thấu Á Viên làm như vậy, chậm rì rì rảo bước đến gần, đè thấp giọng nói: “Sợ rằng ngươi chưa về Mộ Hoan đã gả vào Hân vương phủ rồi.”

Ngoài dự đoán, A Ba Đáp Thấu Á Viên không tức giận cũng không trào phúng, ngược lại còn bình thản cười đùa: “Tứ tỷ dạy phải, tiểu thập chỉ có thể tranh thủ đi sớm về sớm thú Mộ Hoan vào cửa.”

“Ngươi tử tâm thì hơn.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn vươn tay kéo áo choàng, mỉa mai nói thêm: “Phụ hoàng có ý để ngươi nạp Lang tộc omega, tự nhiên sẽ không chuẩn ngươi nạp Mộ Hoan.”

“Bất quá phụ hoàng đã đáp ứng ta, chỉ cần ta hoàn hảo trở về sẽ có thể đem Mộ Hoan nạp vào cửa lớn Ngạc vương cung.” Ánh mắt xanh biếc lạnh lẽo quét qua sườn mặt nàng, giọng nói nghe không ra ý vị: “Tứ tỷ, ta không ngại ở trên tay La Tư Khống hay Hách Mạt Á Luân tranh người đâu.”

“Ngươi!”

“Đến lúc đó, một đạo chiếu chỉ ban hôn đưa xuống, không chỉ Hách Mạt Á Luân mà toàn bộ La Tư Khống đều mất mặt.”

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn trừng trừng mắt nhìn, nàng vạn vạn không ngờ đứa nhỏ năm đó chạy theo sau lưng nàng giờ đây lại dám ở trước mặt nàng lên giọng đe dọa. Thời gian trôi qua nàng dồn hết tâm tư đối phó với Hách Mạt Á Luân mà không biết rằng đứa nhỏ năm đó móng vuốt đã bắt đầu mọc dài cứng cáp, chẳng bao lâu nữa sẽ cùng nàng đao kiếm tương hướng.

“Tứ tỷ, ngươi hảo hảo suy nghĩ những lời này.” A Ba Đáp Thấu Á Viên ngừng lại một chút, giọng nói nặng nề kéo bầu không khí cũng trầm xuống: “Chưa chắc đối phó với Hách Mạt Á Luân ngươi sẽ ngồi lên được hoàng vị, tứ tỷ, ngươi dụng tâm lương khổ nên biết nhìn xa trông rộng một chút. Kẻ đáng sợ nhất không phải kẻ cường hãn nhất mà là kẻ giả vờ vô dụng bạt nhược che giấu thế lực cường hãn của bản thân.”

“Lắm lời!”

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn lạnh giọng hừ một tiếng rồi xoay người đi ngay, bóng lưng to lớn rất nhanh đã mất hút sau hàng thông dài thẳng tắp.

Cùng lúc A Phúc chạy tới, cung kính chấp tay nói: “Điện hạ, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, có thể lên đường ngay.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên gật gật đầu, đi được mấy bước đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm A Phúc không chớp mắt.

Phát hiện tiểu bạch lang này có gì đó muốn nói, A Phúc liền lắng tai nghe ngóng: “Điện hạ có gì phân phó?”

“Cái kia…”

A Ba Đáp Thấu Á Viên dời mắt nhìn xuống túi vải treo trên thắt lưng, nghĩ ngợi một chút thì lắc đầu bỏ đi.

“Không cần, cái này ta phải chính tay đưa mới được.”

A Phúc đứng ngây ra, chủ tử nói vậy là có ý gì a?

Tiểu bạch lang lại dừng bước, tiếp tục nhìn chằm chằm A Phúc.

Sau gáy mồ hôi chảy ròng ròng, thiên a, điện hạ còn muốn hù dọa hắn đến khi nào nữa đây?

“Cái kia, A Phúc, ta có việc này nhờ ngươi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.