Lang Hậu Truyền Kì

Chương 47



Hết bệnh Mộ Hoan lại mắc chứng thèm ăn, nhờ vả Tường Liên căn dặn trù phòng chuẩn bị cho nàng một bàn lớn ngọ thiện, chỉ tính cao điểm đã hơn năm dĩa. Tường Liên chu đáo tự mình mang từ trù phòng đến tận phòng của nhị tiểu thư, trước khi mang món nào đi cũng kiểm tra tỉ mỉ từng chút một.

Nhìn một bàn thức ăn phong phú, Mộ Hoan lén lút đưa tay chùi nước miếng. Khi còn là Trầm Ngọc, chỉ một bữa ăn nàng cũng phải chật vật chứ đừng nói đến cơ hội ăn một bàn cao lương mỹ vị thế này. Dù cho trước đây qua lại với Châu Nhất Di nàng chưa từng vòi vĩnh đối phương mua cho nàng cái gì, ngay cả một món quà sinh nhật cũng không.

Mộ Hoan nhanh nhảu nhảy lên ghế, chờ mong nhìn chằm chằm Tường Liên.

Tường Liên bị bộ dáng ham ăn của nàng chọc cho khanh khách cười, chỉ vào dĩa gà vàng ươm trên bàn: “Đây là món gà hấp tương của Phú Châu, nô tỳ nhờ trù nương người Phú Châu làm riêng món này cho tiểu thư.”

“Nói về gà hấp tương không nơi nào qua khỏi An Lạc.”  A Ba Đáp Thấu Á Viên bước đến bên cạnh Mộ Hoan, đôi mắt xanh biếc không chứa đựng đều là ôn nhu: “Gà hấp tương Phú Châu chỉ là bắt chước theo An Lạc, có ngon thế nào cũng không thể nào sánh được.”

Hứng thú ăn gà của Mộ Hoan bị quét sạch, ai oán đặt đũa trở lại bàn: “Quả nhiên chỉ có thế.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên cười nói: “Triều nhật ta đưa nàng đến Vĩnh Thọ Cư ăn gà hấp tương, lão bản Vĩnh Thọ Cư là người An Lạc, dù không đến An Lạc cũng có thể nếm được mùi vị gà hấp tương danh bất hư truyền.”

“Nếu là triều nhật thì còn bao ngày?”

“Thưa, cuối tháng này.”

Mộ Hoan gật gù, bây giờ đã là hai mươi mốt, nếu cuối tháng thì chỉ hơn một tuần nữa.

“Nếu vậy tiểu thư dùng thử món bánh bao đậu đỏ của Lý trù nương xem, ở trong vương phủ Lý trù nương là người làm bánh bao đậu đỏ ngon nhất.”

Nói xong, Tường Liên còn chủ động gắp cho nàng một cái bánh bao đậu đỏ thơm phức trắng mịn.

Mộ Hoan dùng tay trực tiếp xé bánh bao đậu đỏ làm hai nửa, bên trong lớp bánh trắng trẻo là nhân đỏ sẫm đẹp mắt được cán mịn. Mùi thơm tỏa ra khắp phòng, chưa ăn đã biết ngon.

Tự tay xé thêm một lần nữa, Mộ Hoan chủ động dâng lên cho A Ba Đáp Thấu Á Viên dùng thử: “Á Viên, thử tài nghệ của trù nương Đồng vương phủ xem.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng ăn thử một miếng, mùi vị quả nhiên rất tốt nhưng không đạt cảnh giới ẩm thực mà nàng mong đợi.

“Đậu đỏ vẫn chưa đủ mịn, có chỗ còn hơi sống. Nhân cho hơi nhiều nên khá ngọt, nếu tiết chế phần nhân và nấu kỹ hơn sẽ càng hoàn mỹ.”

Mộ Hoan dở khóc dở cười: “Trù nương đâu phải mở tiệm buôn bán, làm gì hà khắc như vậy?”

“Đã làm việc trong vương phủ phải có tay nghề nhất định, đâu thể như nàng nói là hà khắc hay không.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nghĩ ngợi một chút, bổ sung thêm một câu: “Nếu ta có tuyển trù sư cũng không tuyển vị Lý trù nương này.”

Mộ Hoan sặc nước bọt, đảo mắt qua lại quan sát khẳng định không có ai lai vãng mới đè thấp giọng nói: “Ngươi ở trong Đồng vương phủ còn dám chê bai đồ ăn của Đồng vương phủ sao?”

“Nếu nàng nếm qua mỹ vị nhân gian sẽ cảm thấy mấy món trên đây đều là thứ bỏ đi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên liếc nhìn cá chưng cách thủy trên bàn: “Nàng xem, vẩy cá còn chưa đánh, nửa trên còn sống, màu sắc không đều lại còn trình bày cẩu thả. Người ngoài nhìn vào có nghĩ đây là do trù sư của vương phủ làm sao?”

“Có thể du di mà?” Mộ Hoan đưa mắt nhìn một bàn mỹ thực, chẹp chẹp miệng: “Tuy không phải hoàn hảo nhưng có thể tạm chấp nhận được.”

“Nàng có thể chấp nhận nhưng ta không thể nàng ăn những món như thế này.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên nghĩ ngợi một chút, liếc mắt nhìn Tường Liên đang đứng hầu ở bên cạnh: “Ngươi ra phố tây, Hồng Minh Lộ mua về một phần thịt heo rừng nướng. Cũng phố tây, đến Bắc Tuyến Đài mua một phần quá kiều diện. Qua ngõ Đông Chí, đến phố đông tìm Du Uyển Cư chọn mua canh cá chua cay, nhớ phải là loại cá biển bắt từ Nam Hải. Dọc đường sẽ nhìn thấy Phù Tiên Điếm, đến đó mua thêm một phần hỏa oa* (lẩu) Đông Phương Mỹ Nhân, nhớ là nêm nếm thanh đạm một chút. Đúng rồi, đến phố bắc mua hai con cái bang kê, nhớ bảo bọn họ làm sạch sẽ đừng để dính lại bùn đất.”

Mộ Hoan ở phía sau lầm bầm đọc theo, suýt chút đã cắn đầu lưỡi.

Tường Liên ghi nhớ từng chút một rồi nhanh nhẹn lui xuống đi tìm mua những gì được căn dặn.

“Uy.” Mộ Hoan đưa tay chọt chọt A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Ngươi cũng thích ăn uống nhỉ? Chắc đã dày công nghiên cứu không ít.”

“Đi nhiều sẽ biết thêm nhiều điều.”

“Bất quá…” Mộ Hoan nhìn xuống bụng đang kêu ọt ọt, ủy ủy khuất khuất lên tiếng: “Ta lại rất đói bụng.”

“Đói thì có thể ăn một chút, chỉ một chút thôi để bụng là dùng mấy món kia.”

“Hảo a!”

Mộ Hoan nhanh như chớp chụp lấy đũa gắp một miếng thịt gà vàng ươm cho vào miệng, tự hỏi mùi vị rõ ràng không tệ sao chó nhỏ lại chê bai nhỉ? Dù cố tình uy nhưng chó nhỏ nhất quyết không ăn, còn dùng ánh mắt kỳ thị nhìn bàn mỹ vị phong phú, quả nhiên sống sung túc quen rồi ăn đồ tệ một chút sẽ chịu không nổi.

Quá một nén nhang thời gian Tường Liên mới quay lại, đem tất cả những gì mua được bày đẹp mắt trên bàn. Không nói mùi vị, chỉ màu sắc và hương thơm cũng đã hơn hẳn thức ăn của trù nương vương phủ.

A Ba Đáp Thấu Á Viên hắng giọng ho, nói: “Đều tính cho Ngạc.”

“Vâng.”

“Ngạc?” Mộ Hoan nghe chó nhỏ nói từ này hai lần, chỉ bây giờ mới có cơ hội hỏi lại: “Rốt cuộc Ngạc là gì vậy? Thẻ ngân hàng sao?”

“Thẻ ngân hàng?”

“Ý ta là, kiểu như chi phiếu!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên bật cười, lắc lắc đầu: “Ta là Ngạc, một kiểu tên khác ở nhà thôi.”

“Nguyên lai là vậy.”

“Đừng nói nữa, thức ăn rất nhanh nguội, nàng mau ăn đi.”

Mộ Hoan không cần nhắc nhở cũng đã cầm sẵn đũa, tiện tay gắp một miếng cái bang kê cho vào miệng nhai. Thịt mềm vừa chín tới, sau khi lấy ra từ bùn non được ướp thêm một lần gia vị đánh thức tất cả giác quan, ngon đến mức phải trầm trồ cảm thán.

Quả nhiên, chưa thưởng thức qua mỹ vị sẽ cho rằng đồ ăn của vương phủ là nhất đẳng…

Tiện tay xé một cái đùi bóng dầu đưa đến cho A Ba Đáp Thấu Á Viên, Mộ Hoan nhe răng cười nói: “Cùng ta ăn.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên lắc lắc đầu, gượng gạo cười: “Ta không thích ăn đồ đã qua chế biến lắm.”

“Ngươi ăn đồ sống sao?”

“Ân.” A Ba Đáp Thấu Á Viên chớp mắt một cái, hỏi ngược lại: “Không phải nàng đã thấy rồi sao?”

Nhớ đến cảnh tượng chó nhỏ cắn cổ heo rừng xé mạnh một miếng làm máu bắn cao ba thước, Mộ Hoan liền rùng mình vội lắc đầu xua ý nghĩa kia bay đi.

“Nhưng ngươi là con lai mà, nên ăn đồ ăn đã qua chế biến chứ.” Mộ Hoan một phát đè A Ba Đáp Thấu Á Viên xuống, dí cái đùi gà thơm phức vào mặt nàng: “Xem xem cái đùi này ngon như vậy, không ăn thật là uổng phí nha.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên liếc trắng mắt, cũng chẳng dám giãy dụa nằm yên ăn cái đùi Mộ Hoan dí tới. Mặc dù mùi vị không sánh bằng thịt ấu thú tươi sống nhưng cũng tạm chấp nhận được, dù sao chả có con sói nào thích ăn đùi gà đã qua chế biến.

“Thế nào? Ngon lắm đúng không?” Mộ Hoan tiếp tục ép chó nhỏ ăn thêm hỏa oa: “Vẫn còn nhiều lắm, ăn thêm đi, ta cùng ngươi một nửa.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên đột nhiên khựng lại, đưa mắt quan sát Mộ Hoan.

“Sao đây.” Mộ Hoan nhả ngón tay dính đầy dầu của mình ra: “Ta nói sai cái gì nữa à?”

“Nàng có biết câu ‘ta cùng ngươi một nửa’ có ý nghĩa gì không?”

Mộ Hoan chớp chớp mắt, tiện tay bóc vỏ tôm: “Thì ta cùng ngươi chia nhau một nửa đồ ăn trên bàn này.”

“Đồ ngốc.” A Ba Đáp Thấu Á Viên vung đệm thịt vỗ trán nàng một cái rõ kêu: “Ta cùng ngươi một nửa trong giới nhân thú bọn ta có nghĩa tương tự với câu phu thê chúng ta cùng nhau gánh vác một nửa gian khó một nửa hạnh phúc một nửa nhân sinh.”

“Còn có ý nghĩa như vậy sao?” Mộ Hoan ôm trán thảng thốt kêu lên: “Ta còn nghĩ chỉ đơn giản là chia sẻ đồ ăn.”

“Nàng lúc nào cũng vô tư vô lo, thật khiến ta không an tâm.”

“Nếu vậy ta vì ngươi mà học còn không được sao?” Mộ Hoan bốc một miếng thịt heo rừng nướng cho vào miệng, một bên nhai một bên luyên thuyên: “Dù sao cũng còn rất nhiều thời gian mà, ta nhất định sẽ học những thứ liên quan đến ngươi, lúc đó gả đi sẽ không làm ngươi xấu hổ.”

“Nếu được như vậy thì tốt.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nửa thật nửa đùa trêu chọc nàng: “Chỉ lo nàng cảm thấy mọi việc khó khăn, học không được liền chuyển qua làm nũng với ta.”

Mộ Hoan trừng trừng nhìn nàng, bất quá cũng không có phản bác, lý do tất nhiên là vì đối phương nói trúng tim đen của nàng.

“Bất quá nàng như vậy cũng không tồi. Nghịch ngợm bướng bỉnh, đôi lúc bốc đồng cố chấp, lúc lại ngốc nghếch khả ái, tính cách này của nàng hoàn toàn khác biệt với những người ta từng gặp.”

“Nếu nói như ngươi có nghĩ là…” Mộ Hoan nhích người đến, quan sát sắc mặt nàng để dò hỏi: “Ta như thế nào ngươi cũng sẽ thích?”

“Nàng đoán xem.”

Mộ Hoan che miệng khúc khích cười: “Ta cảm thấy ngươi rất thành thật, toàn bộ suy nghĩ đều bộc lộ hết ra ngoài, ở trước mặt ta hoàn toàn không che giấu điều gì.”

“Chỉ ở trước mặt nàng thôi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên tì đầu vào vai nàng, thâm tình mở lời: “Chỉ có duy nhất một mình nàng mới khiến ta phá vỡ mọi giới hạn của mình.”

“Á Viên…”

Tường Liên nhìn hai người liên tục phát cẩu lương có chút oán hận, hít một hơi bình tâm tĩnh khí rồi xoay người rời khỏi phòng. Đúng lúc nhìn thấy nha hoàn Như Ý của Bối Lạc Hách Ma Lạp tiến đến, còn cách chỗ các nàng chừng một trăm bước chân.

Vội vàng đóng sầm cửa lại, Tường Liên quay đầu hốt hoảng nói: “Tiểu thư không xong rồi, người của Bối Lạc Hách Ma Lạp sắp đến.”

Mộ Hoan đứng bật dậy, tay chân luống cuống đẩy người A Ba Đáp Thấu Á Viên thúc giục: “Ngươi mau trốn, đừng để bọn họ phát hiện.”

Thân là Ngạc vương đỉnh đỉnh đại danh lại phải cắm đầu chạy trốn, ngay cả đuôi cũng cuốn chặt lại thành đòn bánh. Chuyện này đồn ra ngoài không chỉ A Ba Đáp Thấu Á Viên mà toàn bộ gia tộc A Ba Đáp thị đều sẽ mất hết mặt mũi.

Như Ý rất nhanh đã đến trước cửa, cố tình nói lớn cho mọi người trong phòng có thể nghe thấy: “Nhị tiểu thư, trắc phi nương nương có lễ vật muốn tặng cho ngài.”

Mộ Hoan liếc nhìn Tường Liên, nàng liền hiểu ý đi ra ngoài mở cửa tiếp nhận lễ vật.

“Tiểu thư trong người không khỏe, ngươi cứ đưa lễ vật cho ta là được.”

“Nếu vậy nhờ tỷ tỷ đưa cho nhị tiểu thư hộ ta.” Như Ý cong mắt cười, biểu lộ dáng vẻ hoàn toàn vô hại: “Nương nương nhà ta cũng gửi lời hỏi thăm đến nhị tiểu thư.”

“Đa tạ trắc phi nương nương quan tâm.”

“Không còn việc gì nữa ta cũng về trước đây, cáo từ.”

“Không tiễn.”

Tường Liên đợi khi Như Ý đi khuất rồi mới quay trở về phòng, tiện tay đem cửa khóa kín. Lúc này Mộ Hoan vẫn còn căng thẳng, thấy Tường Liên trở về mới dám thở hắt ra một hơi.

“Có chuyện gì sao?”

“Trắc phi gửi lễ vật đến.”

“Làm sao lại tốt như vậy?”

Chính tay mở hộp vải nhung xem thử bên trong là gì, Mộ Hoan vốn tưởng là trang sức hay tiểu đồ vật nào hóa ra lại là văn phòng tứ bảo. Tùy ý đặt nó ở trên bàn, Mộ Hoan xoay người đi ra sau bức bình phong, vừa vặn nhìn thấy A Ba Đáp Thấu Á Viên áp tai lên bình phong nghe ngóng.

“Hết náo nhiệt rồi, ra đây đi.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên xấu hổ ngập tràn, chậm rì rì theo Mộ Hoan đi ra ngoài.

Vừa ngồi xuống bàn liền tự châm cho mình chén trà định thần, một hơi quán sạch cả chén: “Dọa chết bản tiểu thư rồi, may mà Tường Liên tỷ phát hiện kịp thời, không biết nàng ta có phát hiện chuyện gì không.”

“Chắc là không đâu, nô tỳ tận mắt thấy ả còn cách phòng chúng ta hơn trăm bước chân, không thể nghe biết được chuyện diễn ra trong đây.”

“Như vậy cũng tốt.” Mộ Hoan vuốt vuốt ngực, không quên liếc xéo kẻ chủ mưu khiến nàng phải khổ sở: “Chó nhỏ, ngươi tính cái gì thì tính đi, ta không muốn cả đời làm tiểu tình nhân!!”

“Giờ nàng lại quay ngược oán trách ta? Chẳng phải do nàng nhiễm phong hàn mà chậm trễ triều nhật sao?”

“Là lỗi của ta sao?”

Thấy hai giọt nước mắt cá sấu của Mộ Hoan sắp rơi xuống, A Ba Đáp Thấu Á Viên vội sửa lại: “Là ta sai, ta làm chậm trễ nàng.”

“Hừ, như vậy còn nghe được.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên đổ một đầu mồ hôi lạnh, sao nàng có thể biến thành bộ dáng sợ vợ không tiền đồ này nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.