Lang Hậu Truyền Kì

Chương 69



Thần Điện nằm ở phía tây Bạch Nhật Hồ, ngay sau Trường Xuân Cung, chỉ cần đi mấy bước sẽ đến được rừng tử đằng mà Lang vương cho người xây dựng. Truyền rằng trước đây có một vị sủng phi rất thích tử đằng, ngày ngày ngồi dưới gốc tử đằng ngắm nhìn mây trắng bay, về sau Lang vương vì nàng xây một khu rừng kéo dài hơn mười dặm đường.

Mộ Hoan cẩn thận bước chân qua thềm, trước sân Thần Điện lác đác lá rơi, chỉ mới vào xuân mà lá đã rơi ngập kín cả lối đi. Xen giữa là cụm hoa mai trắng muốt bị tuyết vùi lấp, chẳng mấy chốc cả lối đi này sẽ bị tuyết phủ trắng xóa một mảng.

Tiểu tư tế trong Thần Điện đang quét dọn ngoài sân Thần Điện, thấy Mộ Hoan liền nhất tề bước đến ngăn cản.

“Ngươi là ai? Sao dám ngang nhiên bước vào Thần Điện?”

“Ta là Mộ Hoan.” Mộ Hoan giấu kín hai tay trong thủ lô, nghi hoặc nhìn tiểu tư tế đang đằng đằng sát khí vây quanh: “Đây là lần đầu ta đến nên không rõ quy tắc, lẽ nào Thần Điện không cho nữ tử hậu cung vào?”

“Thần Điện chỉ có phép nữ tử hậu cung trên ngũ phẩm, nếu là Mộ Tần thì có thể tiến vào.”

Mộ Hoan mừng rỡ thở hắt một hơi, cũng may là phẩm vị của nàng cao hơn quy định một bậc nếu không đã bị cản lại đuổi trở về. Do Tường Liên và Hỉ Tâm đều không được phép vào nên Mộ Hoan buộc lòng phải tự mang tượng bạch ngọc vào trong Thần Điện.

Phía trong Thần Điện không thắp hương chỉ có mùi trầm phảng phất, bốn năm dải lụa thổi lay lay ướm mùi hoa xuân thơm mát. Giữa điện là một vị đại tư tế ngồi xếp bằng, tả hữu có hai hàng thiếu nữ đồng trinh chấp tay tụng niệm, lâu lâu sẽ vang lên một tiếng chuông tinh tang rồi biến mất.

Những thiếu nữ đồng trinh đều là omega loài người, luôn túc trực hầu hạ thần linh, cả đời thanh tâm quả dục ngay cả bước một chân ra khỏi cửa lớn Thần Điện cũng không được phép.

Dẫu biết Mộ Hoan đi vào nhưng chẳng ai đoái hoài, tiếp tục tụng niệm thứ ngôn ngữ kỳ quặc nào đó, cứ qua vài tiếng đếm thì sẽ vỗ tay một cái. Mộ Hoan mấy lần bị tiếng vỗ tay kia làm cho giật mình, âm thầm tặc lưỡi rồi tiếp tục bước đến chỗ đại tư tế.

“Tư tế đại nhân.”

Tư tế vỗ tay một cái, hai bên thiếu nữ đồng trinh lập tức im bặt trả lại không gian tĩnh lặng trang nghiêm cho Thần Điện.

“Không biết chủ tử là người của cung nào?”

“Ta là Mộ Hoan, Mộ Tần của Tịnh Hoa Thất.”

“Hóa ra là trắc phi của Ngạc vương.” Tư tế chậm rãi đứng dậy chấp tay bái lạy Mộ Hoan rồi tiếp lời: “Không biết Mộ Tần nương nương đến đây là có việc gì?”

“À, chỗ ta có một bức tượng thần linh bạch ngọc cho nên mới muốn nhờ tư tế giúp khai nhãn ban phước lành.”

“Nếu vậy xin Mộ Tần đưa cho ta bức tượng.”

Mộ Hoan dùng hai tay dâng bức tượng lên cho đại tư tế, ngoan ngoãn đứng một bên chấp tay khấn nguyện. Quá trình khai nhãn ban phước chỉ có một mình đại tứ tế thực hiện, ngay cả Mộ Hoan và thiếu nữ đồng trinh đều bị ngăn cách một cánh cửa. Những lúc như thế các thiếu nữ sẽ ngồi thành ba đến bốn hàng trước cửa rồi tụng niệm kinh thánh, lặp lại động tác tương tự ban nãy.

Đôi lúc Mộ Hoan sẽ hé mắt nhìn thử bên trong, nhưng nhàm chán quá nên lại nhắm mắt nhẩm lời bài hát. Mất tầm nửa canh giờ thời gian sau tiếng tụng niệm mới dứt hẳn, Mộ Hoan gà gật cũng bị tiếng gõ chuông làm cho choàng tỉnh, vội chỉnh trang lại y phục đứng thẳng lưng chờ đại tư tế bước ra.

Đại tư tế dùng hai tay bưng bức bạch ngọc ra cho Mộ Hoan: “Nương nương, bức tượng ngọc này đã được khai nhãn ban phước.”

“Tạ ơn tư tế đại nhân.”

Mộ Hoan dùng hai tay tiếp nhận tượng bạch ngọc, mừng mừng rỡ rỡ cúi lạy đại tư tế rồi xoay người rời khỏi Thần Điện. Ở bên ngoài Thần Điện, Tường Liên và Hỉ Tâm sớm đã chờ đến sốt ruột, thấy Mộ Hoan đi ra liền chạy đến dìu đỡ nàng bước xuống bậc thang.

“Chủ tử xong rồi?”

“Ân.” Mộ Hoan đưa tượng bạch ngọc cho Tường Liên, sau đó liền chà xát hai tay vào nhau cho đỡ lạnh: “Thật là, không ngờ khai nhãn lại lâu như vậy, bây giờ đã là canh giờ nào rồi?”

“Đã quá giờ tỵ rồi.”

“Trễ như vậy rồi sao?”

Mộ Hoan chỉnh lại phi phong trên người, bước nhanh ra chỗ bộ liễn rồi đưa tay cho Hỉ Tâm dìu lên, nếu còn đi nữa hai chân nàng sẽ đóng băng mất. Phía sau có vài nữ nô cầm chậu than theo hầu, co chặt lòng bàn tay giữ chặt thanh gỗ nóng hổi nhưng cánh tay trở đi đều lạnh đến phát run.

Khác biệt giữa chủ tử và nô ɭệ chính là ở đây.

Mặc dù biết rõ nữ nô cầm chậu than cực khổ nhưng Mộ Hoan không thể bảo bọn họ dừng lại, nếu không có than sưởi ấm sợ rằng nàng sẽ chết cóng trên đường mất. Mỗi lần như vậy Mộ Hoan đều sẽ thưởng thêm cho bọn họ chút bạc, tuy chẳng có bao nhiêu nhưng dư để bọn họ mua thuốc hoặc để dành đến lúc cần dùng đến.

Mộ Hoan thổi hơi vào lòng bàn tay, bộ liễn lắc lư hai cái là nàng lại run rẩy một lần, thậm chí hai bên gò má đều đã đỏ bừng bừng hết cả lên. Rất may Thần Điện ở ngay sát Trường Thọ Cung của Thái hậu, chỉ ngồi bộ liễn một chốc thì đến nơi.

Để Hỉ Tâm dìu xuống bộ liễn, Mộ Hoan hai chân tê cứng đi vài bước lại lảo đảo muốn ngã, thân thể yếu ớt này của omega thật chẳng làm được trò trống gì.

Hộ vệ nhìn thấy Mộ Hoan bước lên lập tức ngăn trở: “Chủ tử là người của cung nào?”

Hỉ Tâm chủ động thay nàng trả lời: “Đây là Mộ Tần của Tịnh Hoa Thất, hộ vệ ca ca nhờ ngài báo lại với Thái hậu một tiếng là nương nương nhà ta cầu kiến.”

“Được rồi.”

Một trong hai tên hộ vệ xoay người đi vào trong Trường Thọ Cung hỏi xin ý tứ của Thái hậu, chốc lát liền quay trở về xốc mành lên ra hiệu mời với Mộ Hoan.

“Mời Mộ Tần nương nương.”

Mộ Hoan gật gật đầu, đưa tay cho Hỉ Tâm dìu vào trong Trường Thọ Cung, không quên để mắt đến bục cửa ở dưới chân.

Trong Trường Thọ Cung, Thái hậu cùng tam công chúa vẫn đang vui vẻ nói cười, dường như tam công chúa đã đến rất lâu, thậm chí chén trà trên bàn đã vơi hơn phân nửa.

“Thần thiếp tham kiến Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương vạn phúc kim an.”

“Hảo tôn tức.” Thái hậu hiều hậu nở nụ cười, đưa tay về phía Mộ Hoan nói: “Mau mau đến đây với ai gia.”

Mộ Hoan nhẹ nhàng kéo váy lên một đoạn để tiện bước lên bậc thang, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Thái hậu: “Thần thiếp miệng nói thường xuyên đến thăm hoàng tổ mẫu nhưng đến bây giờ mới đến thỉnh an, mong hoàng tổ mẫu trách tội thần thiếp bất hiếu.”

“Nha đầu ngươi chỉ cần tận tâm hầu hạ hoàng thân, sớm vì A Ba Đáp thị khai chi tán diệp mới là chuyện quan trọng nhất. Ai, lão bà ta đã không còn trẻ khỏe gì nữa, đến thỉnh an thì tốt, không thì cũng chẳng làm sao.”

“Hoàng tổ mẫu vẫn còn khỏe mạnh trẻ đẹp, sao có thể nói như vậy a?”

“Xem xem.” Thái hậu khanh khách cười vang, kéo tay A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách mà nói: “Tiểu tôn tức mồm miệng thật, ai gia đã bao nhiêu tuổi còn nói hai từ trẻ đẹp a?”

“Tôn nhi lại thấy Mộ Tần nói rất đúng, hoàng tổ mẫu vẫn còn trẻ đẹp lắm ni.”

Mộ Hoan lập tức tiếp lời: “Thần thiếp cũng chỉ là cỏ dại, đẹp cũng chỉ trong một chốc rồi tàn, sao có thể so sánh với hoàng tổ mẫu thiên sinh lệ chất, mẫu nghi thiên hạ?”

“Ha hả, các ngươi a, đúng là biết cách làm ai gia vui vẻ.”

Thái hậu choàng nắm lấy bàn tay của Mộ Hoan, phát hiện hai tay của nàng đều đã phát lạnh liền hoảng hốt: “Mộ Tần, tay ngươi làm sao lại lạnh như vậy a?”

“Thần thiếp do vội vã đến Thần Điện nên đã quên mang theo thủ lô, chỉ lạnh một chút thôi chốc lát liền khỏi.”

“Sao có thể nói như vậy?” Thái hậu không hài lòng nhắc nhở: “Ai gia nghe nói ngươi thân thể hư nhược không chịu nổi gió lạnh, đêm qua còn vừa mới thị tẩm, nếu không biết bảo dưỡng sức khỏe sẽ khó lòng sinh được hoàng tôn.”

Mộ Hoan ngượng ngùng cúi đầu xuống, tự hỏi làm sao Thái hậu biết đêm qua nàng được Ngạc cho lưu lại?

Bắt gặp dáng vẻ này của Mộ Hoan, Thái hậu liền cười nói: “Tiểu cô nương e lệ là tốt nhưng vẫn phải biết hầu hạ hoàng thân.”

“Thần thiếp minh bạch.”

Tam công chúa A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách tinh ý nhìn thấy Tường Liên bưng một tượng thần linh bằng bạch ngọc, lập tức lên tiếng tán thưởng: “Bức tượng kia thật sự đẹp mắt, Mộ Tần là từ đâu có được a?”

“Đây là lễ vật Nội Vụ Phủ dâng lên mấy ngày trước, thần thiếp nhận mệnh của Ngạc vương điện hạ mang đến cho Thái hậu nương nương.”

Nói đoạn, Mộ Hoan đưa tay tiếp nhận tượng bạch ngọc từ tay Tường Liên, nhẹ nhàng dùng hai tay dâng đến trước mặt Thái hậu.

Thái hậu tỉ mỉ quan sát một cái, vừa vặn nhìn thấy chấm đỏ trên trán của tượng thần, đặc biệt hài lòng mà liên tục gật gù. Tam công chúa cũng ghé mắt nhìn thử, tượng thần này nàng chưa thấy qua bao giờ, có vẻ như là cống phẩm của Tây Vực mang đến vài ngày trước.

“Hoàng tổ mẫu xem, Mộ Tần đã giúp khai nhãn tượng thần rồi.”

“Mộ Tần quả nhiên tỉ mỉ chu đáo.” Thái hậu đưa tượng thần cho nữ nô bên cạnh, nhẹ nhàng xoa vuốt hai gò má nhiễm lạnh của Mộ Hoan: “Xem xem nha đầu nhà ngươi, lạnh đến như vậy còn nói không sao? Có phải vội đi khai nhãn tượng thần nên mới để bản thân chịu lạnh?”

“Thần thiếp cũng chỉ có thể làm được chút việc này, mong hoàng tổ mẫu không chê bai…”

Mộ Hoan đương nói dang dở lại cúi đầu che miệng ho mấy tiếng, cổ họng ngứa ngáy rát buốt phi thường khó chịu.

Thái hậu bị nàng dọa cho hoa dung thất sắc: “Mau mau mang thêm than hồng la vào! Nhanh lên!!”

“Thần thiếp không… khụ!”

Bình thường cơ thể nhiễm lạnh mới ho vài tiếng, nhưng hôm nay lại ho kịch liệt như vậy xem chừng sau khi hồi thất phải nhờ Thái y đến xem một chút.

A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách cũng bị dọa sợ, cuống quít lấy thủ lô trong tay mình dúi vào tay của Mộ Hoan: “Mộ Tần mau mau làm ấm tay, người đâu, lấy cho Mộ Tần một bát canh gừng đi.”

“Làm sao lại ho nhiều như vậy ni?” Thái hậu kiểm tra nhiệt độ của nàng xác định không phát sốt mới thở hắt ra một hơi: “Nha đầu ngươi a, chỉ mới thị tẩm một đêm đã suy nhược thì làm sao có thể nối tiếp hương hỏa cho Ngạc?”

“Thần thiếp chỉ bị nhiễm lạnh một chút, chỉ cần nghỉ ngơi sẽ mau khỏi thôi.”

Mộ Hoan cúi đầu nâng khăn lụa che miệng ho mấy tiếng, chẳng biết có ăn phải cái gì không mà cổ họng lại ngứa rát không thôi.

Đúng lúc bên ngoài vang lên tiếng thông truyền – Trưởng công chúa cầu kiến.

Sắc mặt có điểm cứng nhắc, Mộ Hoan chau mày nghĩ ngợi, phỏng chừng lần này trưởng công chúa không thật sự có hảo ý đến thỉnh an.

Trưởng công chúa hoa phục sặc sỡ bước nhanh vào Trường Thọ Cung, tóc búi cao cài đầy kim ngân phụ sức, nâng tay nhấc chân đều tỏ ra quý khí. Liếc mắt thấy Mộ Hoan cũng có mặt, A Ba Đáp Tát Na Khắc Na lập tức buồn bực khó chịu, không quên liếc nàng một cái sắc lẻm.

Mộ Hoan sao có thể giả vờ không thấy, ủy khuất mở miệng: “Trưởng công chúa sao lại nhìn thần thiếp như vậy? Lẽ nào thần thiếp làm gì sai sao?”

“Ngươi thì lợi hại rồi, trèo được lên giường của Ngạc lại còn chạy đi nịnh bợ hoàng tổ mẫu, sợ người ta không biết ngươi mặt dày sao?”

“Trưởng công chúa nói gì cũng phải có bằng chứng, thần thiếp là trắc phi của Ngạc vương, hầu hạ Ngạc vương là việc mà thần thiếp phải làm. Còn đối với hoàng tổ mẫu, thần thiếp chỉ có một mảng hiếu tâm, tuyệt không có như những gì trưởng công chúa vu khống!”

“Các ngươi vừa gặp mặt đã tranh cãi, xem còn có phong thái của omega hay không?” Thái hậu không hài lòng cắt ngang đoạn hội thoại giữa các nàng: “Khắc Na, mau ngồi xuống giữ ấm người đi.”

A Ba Đáp Tát Na Khắc Na tiêu sái ngồi xuống ghế quý phi, đồng thời giơ hai tay lên nữ nô phủ chăn ấm che kín hai chân.

“Tôn nhi ban đầu vốn tính thỉnh an hoàng tổ mẫu, nào ngờ Mộ Tần lại nhanh hơn một bước, xem ra những gì tôn nhi học được chỉ là chút lông mao mà thôi.”

“Trưởng công chúa hà tất nặng lời như vậy?” Mộ Hoan khó chịu chau mày: “Từ khi bước vào công chúa điện hạ đã liên tục công kích thần thiếp, thần thiếp muốn hỏi rốt cuộc thần thiếp đã gây nên chuyện gì phật ý công chúa? Hay do chuyện đêm qua thần thiếp phạt hèo nữ nô Đằng Liễu bên cạnh khiến công chúa điện hạ không vừa ý?”

“Phạt hèo?” Tam công chúa hiếu kỳ đưa mắt nhìn sang: “Đêm qua phát sinh chuyện gì liễu?”

“Chuyện là tú nữ Đằng thị được an bài đến Tịnh Hoa Thất lau dọn, sau đó thì thâu mất đôi hoa tai hồng ngọc hạm đạm của thần thiếp. Đêm qua ả lại may mắn được chọn hầu ngọa phòng cho Ngạc, để ngài phát hiện ả đeo đôi hoa tai đó, cũng chính là hoa tai mà điện hạ đã tặng cho thần thiếp. Biết chuyện nên thần thiếp đã phạt ả một trăm hèo, phế bỏ tư cách tham gia tuyển tú của ả. Nhưng đêm qua trưởng công chúa lại đến ngăn cản, đưa ả vào hầu hạ tẩm cung trưởng công chúa, cho nên hôm nay ả vẫn còn lưu lại trong cung.”

“Sao có thể như vậy a?” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách không hài lòng lên tiếng: “Thân là tú nữ lại thâu đồ vật của chủ tử lẽ ra phải đánh chết, Mộ Tần chỉ phạt vài hèo đã quá nhân từ rồi. Nhưng tội nô làm sao được phép lưu lại trong cung? Trưởng tỷ có phải quá nhân nhượng cho ả rồi không?”

A Ba Đáp Tát Na Khắc Na chậm rãi đứng dậy, cung cung kính kính nói: “Hoàng tổ mẫu anh minh, tôn nhi đúng là có xin tha tội cho ả là vì trước đây Đằng thị đã từng giúp đỡ tôn nhi thoát khỏi mưu tính hậu cung. Tôn nhi thấy nàng chịu khổ mà giải vây vốn là để báo ân, nhưng Mộ Tần không đồng ý nên mới phải dùng đến hạ sách này.”

“Nếu là ân nhân thì thụ ân tất báo là không có gì sai, nhưng Đằng thị vẫn là tội nô không thích hợp lưu lại.”

“Tôn nhi nghĩ phạt cũng đã phạt rồi, để ả ở lại làm việc chuộc lại lỗi lầm cũng không tồi.”

Thái hậu thoáng trầm tư, nhưng cũng gật đầu: “Để ả làm khổ sai một thời gian, dù sao tội của ả không quá nghiêm trọng.”

“Tôn nhi tạ hoàng tổ mẫu khai ân cho Đằng thị.”

“Nhưng xử lý như vậy có phần bất công với Mộ Tần?” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách vẫn cảm thấy bất bình khi xử phạt Đằng Liễu quá nhẹ tay: “Đồ vật ả thâu đi là tín vật định tình của Mộ Tần và Ngạc, mất đi tín vật có ai mà không đau lòng? May mắn mà tìm được, nếu không dù cho Đằng thị kia chịu thiên đao vạn quả cũng xứng đáng.”

“Thần thiếp chỉ cần tìm lại được đôi hoa tai kia, những chuyện khác sẽ không quản đến nữa.” Mộ Hoan trút một tiếng thở dài, đưa khăn lụa chà lau khóe mắt: “Cũng may đôi hoa tai kia vẫn còn, nếu không thần thiếp đã cô phụ điện hạ…”

“Đừng tự trách, đây đâu phải là lỗi của ngươi.” Thái hậu ôn hòa xoa đầu Mộ Hoan dỗ dành: “Ngươi thân thể không tốt thì đừng quá xúc động, hảo hảo về tẩm bổ lại rồi sinh cho Ngạc một tiểu oa nhi trắng trẻo đáng yêu.”

“Tôn tức xin nghe theo lời dạy của hoàng tổ mẫu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.