Lang Hậu Truyền Kì

Chương 85



Nhìn túi hương trên khay mà nước mắt sắp rơi xuống, Mộ Hoan lấy hết dũng khí cầm túi hương rồi lạy tạ một cái, theo hướng dẫn của A Phúc công công mà di chuyển lên xe ngựa.

Các vị hoàng thân khác cũng chọn được vài vị cơ thiếp hầu hạ, chỉ riêng Đồng vương chẳng buồn nhìn lấy tú nữ bọn họ một cái, tuyển tú mới bắt đầu được một khắc thì nàng đã xin hồi phủ.

Số tú nữ không được chọn sẽ nhận bạc từ chỗ công công rồi lên xe ngựa hồi hương.

Xe ngựa đón tú của các hoàng thân kéo dài hết cả sân trước, Mộ Hoan theo an bài leo lên xe ngựa của Ngạc vương phủ, ngồi chung với ba tú nữ khác.

Trong đó có Đằng Liễu, hai người còn lại là Trần Nhược Ni và Đông Hinh. Trước đây Đông Hinh từng được phái đến hầu hạ ngọa phòng của Ngạc vương, kết quả bị Mộ Hoan làm khó dễ đuổi về Trữ Tú Cung liền ghi hận đến bây giờ. Hôm nay thấy nàng thất thế, tất nhiên không bỏ qua cơ hội tốt như vậy mà trào phúng mấy câu.

“Ở kia là ai thế? Không phải là Mộ Tần hay sao? Trước đây còn đắc ý luôn miệng nói mình là trắc phi kia mà, sao lại trở thành Mộ cơ thiếp rồi a?”

Nói xong liền nâng khăn lụa che miệng khanh khách cười.

Trần Nhược Ni cũng hùa theo: “Lấy lòng được Thái hậu là tốt lắm sao? Cũng là kẻ dư thừa, hỏi thử nếu trên khay không còn túi hương Mộ cơ thiếp có được chọn vào Ngạc vương phủ hầu hạ không? Vẫn là Đằng tỷ tỷ tốt nhất, là tú nữ đầu tiên điện hạ lựa chọn, sớm muộn cũng trở thành nữ chủ của Ngạc vương phủ.”

Căn bản không quan tâm bọn họ bàn tán cái gì, Mộ Hoan cúi đầu nhìn mũi giày của mình nửa như thất thần nửa như suy tư.

Bản thân Đằng Liễu hiểu rõ Mộ Hoan dù hôm nay không được chọn làm trắc phi nhưng chỗ dựa của nàng vẫn còn rất vững, sơ sẩy một bước liền bị Đồng vương phủ ép chết. Cho nên thông minh hơn Trần Nhược Ni và Đông Hinh, ả lựa chọn yên lặng cười cười, không hùa theo cũng không nói linh tinh hủy hoại tiền đồ của bản thân.

Xe ngựa một đường không an ổn đi thẳng đến Ngạc vương phủ, quá giờ thìn mới đến nơi, từ xa đã trông thấy phủ đệ uy nghiêm đứng sừng sững kiêu ngạo trên đường lớn.

Ma ma trong phủ lần lượt tiến ra hướng dẫn tú nữ tập trung về một chỗ, chờ thông báo nhận viện tử để lưu lại. Lúc xe ngựa của Mộ Hoan đến thì mọi người đã có mặt gần như đông đủ, theo ba người Đằng Liễu tiến vào vị trí còn trống.

Do là người được Ngạc vương điện hạ chọn đầu tiên nên Đằng Liễu cũng được phân viện tử đầu tiên.

Ở Trường Vũ Tuệ Ngọc Thời này, omega nào cũng mong có thể ở tại Hiên Nguyệt Các – địa phương lớn nhất trong hậu viện dành cho nữ quyến. Chỉ cần được lưu lại trong Hiên Nguyệt Các, đồng nghĩa tương lai sẽ trở thành nữ chủ của toàn bộ Ngạc vương phủ này.

Ma ma nhìn vào danh sách phân viện tử, tìm đến tên của Đằng Liễu liền đọc to: “Đằng nương nương, Ngọc Lộ Các.”

Đằng Liễu có điểm thất vọng nhưng vẫn tươi tỉnh bước lên nhận chìa khóa, ngân lượng và nữ nô của mình.

Lần lượt từng người đều được phân phòng, Đông Hinh thì lưu lại Hề Vũ Thất còn Trần Nhược Ni thì sống tại Đàm Tiên Các. Mỗi cơ thiếp đều được phân hai nữ nô và một rương bạc trắng, theo định kỳ mỗi tháng sẽ lên nhận thức ăn, trà nước, vải vóc và than củi sưởi ấm vào mùa đông.

Phân chia xong cho tất cả cơ thiếp mới đến lượt Mộ Hoan.

“Mộ cơ thiếp, Hàm Diên Thất.”

Hàm Diên Thất là địa phương cách xa thư phòng và ngọa phòng của Ngạc vương nhất, thậm chí còn ở khuất sau hoa viên hẻo lánh, không cần hỏi cũng biết tương lai Mộ Hoan thất sủng là rất cao.

Thậm chí bạc cũng chỉ phát nửa rương, vải vóc, than củi và nữ nô đều không phân phát. Cuối cùng Mộ Hoan cũng hiểu rõ ý tứ trong câu ‘sống không bằng chết’ của A Ba Đáp Thấu Á Viên, chính xác là muốn dồn nàng vào tuyệt lộ để xem nàng làm sao sống tiếp.

Mộ Hoan không thiếu bạc, tỷ tỷ cho nàng rất nhiều của hồi môn, lễ vật của Thái hậu ban tặng nàng bán đi cũng kiếm được không ít. Nhưng bản thân cũng không chấp nhận thể hiện túng thiếu ra ngoài cho mọi người đều biết mà thương hại, bụng có thể đói nhưng mặt mũi thì không thể không giữ.

Mang theo hai nữ nô hồi môn là Tường Liên và Hỉ Tâm cùng đến Hàm Diên Thất, Mộ Hoan biết ngày tháng sắp tới nhất định khó sống, chỉ sợ các nàng đi theo sẽ phải chịu khổ.

Hàm Diên Thất vốn là phòng củi nhỏ được dọn dẹp sơ xài, bưng đại đâu đó một cái bàn và vài ba chiếc ghế, ngay cả giường cũng không có để mà dùng.

Hỉ Tâm vừa đi vừa phẩy tay cho bớt bụi, lo ngại nhìn chằm chằm Mộ Hoan: “Chủ tử, địa phương này thật sự có thể lưu lại sao? Còn kém hơn Tịnh Hoa Thất ở Trữ Tú Cung nữa.”

“Có nơi ở là tốt rồi.”

Mộ Hoan vén váy ngồi xuống ghế, ảm đạm đưa mắt nhìn khắp Hàm Diên Thất rồi lại nhìn đến Tường Liên và Hỉ Tâm: “Ngày tháng tới đây rất khổ sở, nếu các ngươi cảm thấy sống không nổi thì ta sẽ cho các ngươi ít bạc hồi hương mở tiệm kinh doanh nhỏ cũng…”

Không để Mộ Hoan kịp nói hết, Tường Liên đã vội vã lên tiếng cắt ngang: “Nô tỳ nhất định hầu hạ chủ tử không rời.”

“Chỉ sợ các ngươi sẽ phải chịu khổ cùng ta thôi.”

“Bất quá, chủ tử, ngài rốt cuộc đã chọc giận điện hạ thế nào mà…”

Mộ Hoan thở dài, chán nản lắc đầu: “Chút chuyện riêng của ta và ngài thôi, các ngươi không cần để tâm đến.”

“Vây nô tỳ đi lấy nước cho ngài rửa mặt.”

Hỉ Tâm tháo hai tay nải đặt xuống bàn, rồi dáo dát nhìn quanh xem thử có chậu nước nào ở gần đây hay không. Cũng may là tìm thấy một cái đặt ở góc trong vách, dường như để hứng nước mưa, nếu đem rửa sạch lấy lại dùng đựng nước rửa mặt cũng không tồi.

Mộ Hoan chậm rãi đứng dậy quan sát toàn bộ Hàm Diên Thất, địa phương này đúng là tồi tàn ẩm thấp, hạ thì nóng bức còn vào đông thì lạnh đến thấu xương. Thậm chí nàng còn chẳng biết mình trụ lại được bao lâu hay phải chạy về cầu cứu tỷ tỷ giúp đỡ. Nghĩ đến đây, Mộ Hoan vội lắc đầu, thế nào cũng được như nàng tuyệt không quay về cầu cạnh khiến tỷ tỷ vì nàng mà lo lắng bất an.

Đối phương đã tuyệt tình, nàng có khóc lóc tỏ vẻ thê thảm thì cũng chẳng ai xem.

“Chủ tử, ngài ngồi nghỉ ngơi đi, nô tỳ giúp ngài quét dọn lại chỗ ngủ.”

“Sơ sài là được rồi, chỗ này phải quét ít nhất ba bốn ngày mới sạch nổi.” Mộ Hoan quẹt một ngón tay lên mặt bàn, lắc đầu ngán ngẩm: “Từ bãi phế liệu tha về hay sao? Vừa bẩn vừa cũ, đặt đồ lên không khéo lại gãy nát.”

Tường Liên mở tủ lôi ra một cái chăn bông cũ nát, che miệng khục khục ho mấy tiếng: “Cái chăn này nô tỳ đem vá lại rồi giặt sạch sẽ cho chủ tử.”

“Hảo, đi đi.”

Mộ Hoan đích thân dọn đồ đạc trong tay nải ra, lấy y phục từng kiện gấp gọn đặt ở trên bàn. Khi đi nàng mang tất cả nữ trang, nhưng giờ xem ra không có cơ hội dùng, đành phải bán bớt mấy kiện mua vài món nội thất.

Chọn hai kiện trang sức đáng tiền, Mộ Hoan xốc váy lên tránh bám bẩn rồi bước ra khỏi Hàm Diên Thất, tự mình đi tìm một gia đinh lanh lợi. Vừa vặn nhìn thấy một tên gia đinh đang hì hục kéo nước từ dưới giếng lên, phát hiện Mộ Hoan đi từ Hàm Diên Thất ra hắn liền chẳng buồn liếc nhìn, tiếp tục công việc của mình.

“Tiểu ca ca.”

Mộ Hoan chìa tay ra, hướng hai kiện trang sức về phía hắn: “Ở đây có bạc, ngươi giúp ta một việc được không?”

Tên gia đinh liếc nhìn trang sức trên tay nàng, miễn cưỡng mở miệng: “Nhiêu đó mua chẳng được một bao gạo.”

Bất đắc dĩ Mộ Hoan phải gỡ kiện kim thoa trên búi tóc: “Nhiêu đây.”

Hai mắt tên gia đinh lập tức sáng lên, bỏ dở công việc đang làm đi về phía Mộ Hoan: “Chủ tử có gì sai phái?”

“Ngươi mang mấy món trang sức này đem bán, mua về ít đồ gia dụng, còn dư thì cứ giữ lấy mà xài.”

“Nếu chỉ nhiêu đây sợ mua không đủ.”

Mộ Hoan nghĩ ngợi một hồi rồi gỡ luôn đôi vòng tay phỉ thúy đưa cho hắn: “Mua đi, thiếu đủ thì báo với ta.”

“Hảo, chủ tử yên tâm, xế chiều ta liền mang đồ về cho ngài.”

Tên gia đinh lén lút nhìn quanh rồi nhét trang sức vào ngực áo, giả vờ như ban nãy chẳng có gì xảy ra mà tiếp tục kéo nước từ dưới giếng lên.

Mộ Hoan cũng không nán lại lâu, nhân lúc không có ai đi ngang mà chạy về Hàm Diên Thất. Trong người nàng có bạc nhưng là để dùng mua chuộc ma ma và nữ nô, nếu giờ dùng hết đến lúc đó chẳng có cái mà xài.

Lúc nàng về thì Hỉ Tâm cũng đã mang nước rửa mặt đến: “Chủ tử vừa đi đâu sao?”

“Nhờ người mua ít đồ về, chỗ này chúng ta một cái chén cũng không có, lúc khát lúc đói lấy gì mà ăn?”

“Chủ tử nói có lý, cơ mà…” Hỉ Tâm đưa mắt nhìn quanh, đè thấp giọng hỏi: “Bọn họ chưa mang gạo muối đến sao?”

Mộ Hoan thở dài một tiếng, lấy trong tay áo hai nén bạc nói: “Mang cái này lấy gạo muối về.”

“Sao chúng ta phải trả tiền? Đây là trách nhiệm của bọn họ mà!!”

“Phải, nhưng trách nhiệm của bọn họ là hầu hạ chủ tử đang được sủng ái, thất sủng như ta sẽ chẳng ai đoái hoài đến đâu. Nhanh đi, mang bạc để lấy gạo muối và thức ăn về đây.”

Hỉ Tâm chán nản buông thõng hai vai, nhận lấy hai nén bạc đi đến trù phòng lấy thức ăn của tháng này về. Phía Tường Liên phơi chăn xong thì bắt đầu đi đun nước, cũng may trong phòng còn có một cái ấm cũ, bằng không chủ tử nàng sẽ phải chịu khát đến chiều muộn.

Mộ Hoan cũng chẳng ngồi không mà xắn tay phụ giúp dọn dẹp, loay hoay mất cả ngày trời, nhịn đói đến quá chiều thì tên gia đinh kia mới mang đồ đến.

Hắn đem từng món bày ra đất, nồi nhỏ nồi lớn, chén bát đũa thìa thậm chí là chén trà cũng mua về đầy đủ: “Vừa mua đủ hết, còn dư năm lượng ta giữ lại, sau này cần gì cứ gọi ta.”

Cẩn thận kiểm tra chất lượng từng món, Mộ Hoan hài lòng gật đầu: “Ngươi tên là gì? Để sau này tiện việc nhờ vả.”

“Ta không có tên, bọn họ gọi ta là lão Ngưu.”

“Hảo, lão Ngưu, đa ta.”

“Không có gì.” Lão Ngưu đứng dậy, chỉ tay ra ngoài sân mà nói: “Bộ bàn ghế, lò than và kệ lớn đều ở ngoài đó, có cần ta mang vào giúp không?”

“Nếu được thì tốt quá.”

“Thấy các ngươi chủ nô đều là cô nương nên ta mới giúp thôi, người khác sớm đã vòi thêm tiền rồi.”

Mộ Hoan chỉ cười, cũng không cho ý kiến gì.

Tường Liên và Hỉ Tâm cùng hắn ra ngoài bưng đồ đạc vào trong Hàm Diên Thất, chẳng mấy chốc phòng củi sơ sài không có lấy một món đồ đã đặt chật kín đồ đạc.

Đợi khi lão Ngưu đi rồi, Mộ Hoan mới quay về kiểm tra nữ trang và bạc vụn nàng mang theo. Tính luôn cả nửa rương bạc được ban thưởng, tầm này đủ nàng sống qua hơn một năm, sống ngày nào tính ngày đó nàng cũng không nhiều hơi sức để quản.

“Hỉ Tâm, sáng mai ngươi tìm cách ra ngoài bán hết nữ trang của ta, đổi thành chi phiếu và bạc vụn để tiện sử dụng.”

“Bán hết!?” Hỉ Tâm không dám tin vào tai của mình, chua xót nhìn chằm chằm nàng: “Chủ tử, ngài sao phải khổ như thế a?”

“Coi như là quả báo của ta vậy.” Đem tất cả hộ giáp đặt vào trong hộp, Mộ Hoan nén tiếng thở dài mà nói: “Ngày tháng tới rất cực khổ, không cần đeo hộ giáp, sáng ngày mai các ngươi giúp ta cắt hết móng tay đi.”

Hỉ Tâm và Tường Liên đồng dạng không nỡ, đỏ hoe hai mắt nhìn nàng không chớp lấy một cái. Các nàng đã quen làm việc cực khổ chịu chút gian nan thì không sao, còn chủ tử vốn là kim chi ngọc diệp lại phải cùng các nàng sống trong khốn khó tất nhiên sẽ cảm thấy thương xót.

“Đừng rầu rĩ nữa.” Mộ Hoan quay lại, híp mắt cười nói: “Chúng ta cố gắng, sớm thôi sẽ vượt qua được khốn cảnh.”

“Ni…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.