Lang Hậu Truyền Kì

Chương 93



Nhập hạ thời tiết nóng đến khó tin, Mộ Hoan ngồi trong An Tự Các lại ngộp đến không thở nổi, dời ghế ra ngoài sân ngồi lại bị chói nắng nóng cả mặt. Kết quả vẫn quay trở vào An Tự Các nghỉ ngơi, hai chân duỗi ra để cho Hỉ Tâm xoa bóp, vừa uống thuốc xong chỉ muốn ngủ một giấc mà thôi.

“Chủ tử!”

Hỉ Tâm đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu yên lặng, đè thấp giọng nhắc nhở: “Chủ tử đang ngủ, có gì nói nhỏ.”

“Điện hạ đến.” Tường Liên căng thẳng nhìn ra ngoài cửa: “Sắp đến rồi.”

“Đến thì đón, dù sao chủ tử cũng chẳng dậy nổi.”

Đem quạt lụa đặt xuống bàn, Hỉ Tâm cùng Tường Liên nhanh chóng ra tiếp giá, hạn chế quấy nhiễu sự thanh tĩnh trong An Tự Các. Phía Ngạc vương cũng đến trước đại môn, A Phúc công công thoáng thấy hai nữ nô thân tín của Mộ chủ tử bước ra thì tinh ý không lớn tiếng thông truyền.

“Nô tỳ khấu kiến Ngạc vương điện hạ.”

“Chủ tử các ngươi sao không ra tiếp giá?”

“Ban nãy vừa mới dùng thuốc xong nên ngủ thiếp đi được nửa nén nhang thời gian rồi.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng không hỏi nữa, chậm rãi nhấc chân vào trong An Tự Các xem thử tình hình. Bản thân Mộ Hoan ngủ rất sâu, hoàn toàn không biết có người đến gần, hai tay buông thõng đặt ở trên lớp chăn mỏng.

“Đều lui xuống đi.”

Hỉ Tâm và Tường Liên đưa mắt nhìn nhau, cũng không dám nói linh tinh, nhận mệnh xoay người rời khỏi An Tự Các.

Bên trong An Tự Các dù là thời gian nào đều đặc biệt tĩnh lặng, hạ nhân đi qua đi lại chẳng dám làm ồn lấy nửa điểm, hiện tại người toàn bộ dời đi hết liền an tĩnh hơn bình thường. Thau băng đặt gần nhuyễn tháp đã muốn tan đi phân nửa, an thần hương như cũ trầm trầm tỏa ra mùi hương khiến tâm tình thư thái, thoáng chốc lòng liền trở nên thanh tịnh. Mành che thiển hạnh hoàng lả lướt lay động, trên tường treo đành những bức bích họa hình ảnh sinh động khác biệt, vừa nhìn đã biết không phải hàng rẻ tiền.

A Ba Đáp Thấu Á Viên cuộn người ngồi ngay bên cạnh nhuyễn tháp, kề sát mặt quan sát thụy dung an ổn của kiều hương. Từ sau lần cãi nhau đó A Ba Đáp Thấu Á Viên chẳng dám đến gần An Tự Các quá nửa bước, mà Mộ Hoan cũng chẳng đi tìm nàng lấy một lần.

Hai người cứ như vậy chịu đựng từng giờ từng ngày, mặc dù trong lòng rất tưởng niệm lại không biết phải mở lời thế nào.

Tính cách Mộ Hoan, coi như A Ba Đáp Thấu Á Viên tạm minh bạch. Dẫu cho có còn bao nhiêu lưu luyến nhưng một khi chọn phân khai sẽ đặc biệt dứt khoát, đến cả nàng cũng bị lạnh nhạt kia làm cho khó chịu. Cũng chẳng trách ai được, trước đây là nàng chủ động lạnh nhạt thờ ơ, bây giờ ngoài cắn răng chịu đựng ra thì nàng còn có thể làm gì?

Đệm thịt mềm mại tỉ mỉ xoa vuốt gò má hốc hác, trong mắt toàn bộ đều là thương xót. Ngày ngày đều được Thái y kê đơn điều dưỡng nhưng tình hình chẳng khá được bao nhiêu, thậm chí so với trước đây còn gầy đi mấy vòng.

“A Hoan…”

Tiếng gọi rất khẽ còn tưởng Mộ Hoan không thể nghe thấy, nào ngờ đối phương lại nhăn mặt trở mình, yếu ớt phát ra giọng mũi bất mãn khi bị đánh thức. A Ba Đáp Thấu Á Viên hơi lùi lại một chút, nom nóp lo lắng nhìn kiều hương đang cố gượng mở mắt.

“Ngài?”

Mộ Hoan run rẩy không khác gì tiểu khuyển tử mắc mưa, trong đôi mắt hạnh ngập nước giấu không được tia hoảng hốt.

“Làm sao?” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhảy lên trường kỷ đối diện, trầm trọng quan sát Mộ Hoan: “Bản vương không được phép đến?”

Yếu ớt chống tay xuống nhuyễn tháp, Mộ Hoan muốn đứng dậy nhưng tay chân đồng dạng bủn rủn, mệt mỏi hít liền mấy ngụm không khí.

“Không cần đứng dậy.”

“Thần thiếp tiếp giá chậm trễ, thỉnh điện hạ trách phạt.”

“Bệnh thành như vậy rồi còn muốn tiếp giá?” A Ba Đáp Thấu Á Viên nửa như oán trách nửa như quan tâm an ủi: “Hảo hảo nghỉ ngơi, nhập thu bệnh tình nhất định có chuyển biến tốt. Thái y cũng nói qua rồi, quá xuân năm sau cơ thể sẽ được điều dưỡng hảo, chỉ cần chú ý sẽ hoài thai bình thường. Hôm qua phía tam công chúa đưa danh y đến kiểm tra, có nói là dùng quá nhiều hồng hoa mới trở thành như vậy, rốt cuộc ở đâu nàng có nhiều hồng hoa như vậy?”

“Hồng hoa?”

Mộ Hoan nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, trừng trừng mắt hỏi lại: “Trong cơ thể ta có hồng hoa? Làm sao có thể!?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên không hồi đáp, trầm mặc tựa người vào trường kỷ, nửa như thất thần nửa như đang suy nghĩ.

“Một nữ nhân đang tốt lành không tự dưng muốn hủy hoại thiên chức của bản thân, điện hạ, ngài chính là cho rằng ta dùng khổ nhục kế lôi kéo thương hại sao?”

“Bản vương không có nghĩ như vậy.” A Ba Đáp Thấu Á Viên trút một tiếng thở dài, dùng đệm thịt đẩy chén trà về phía nàng: “Uống một chút trà an thần đi.”

“Rốt cuộc là kẻ nào? Ngài muốn bao che cho họ sao?”

“Bản vương chưa nói cái gì, cũng chẳng biết chuyện gì, nàng thái độ này là có ý tứ gì?” A Ba Đáp Thấu Á Viên chau mày không vui: “Chỉ mới hôm qua biết được nàng dùng hồng hoa, bản vương còn không dám tin vào tai của mình. Đường đường là một cơ thiếp vương phủ lại tự mình hủy hoại chính mình, đây là đạo lý gì? Khẳng định là có kẻ muốn ám hại, nhưng nghĩ mãi không thông suốt mới đến hỏi nàng, thời gian trước có phải đắc tội với ai?”

“Thôi bỏ đi.” Mộ Hoan xoay người nằm trở về nhuyễn tháp, khàn khàn giọng nói: “Thân phận ta thấp hèn, tra tới tra lui lại biến thành phạm thượng, cứ coi như vận khí tốt tránh được một kiếp nạn. Cũng đỡ phải phiền đến điện hạ lưu tâm, sau này sẽ chú ý hơn thức ăn mang đến.”

“Bản vương nói thế nàng nghe không lọt tai sao?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên chau mày nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng: “Nàng ăn phải hồng hoa đây là chuyện phi thường nghiêm trọng, dù thế nào cũng phải tra, bản vương nhất định cho nàng câu trả lời.”

“Dù ngài không cho ta câu trả lời, ta hoàn toàn không nghĩ oán trách ngài.”

“Nàng là người trong phủ bản vương, chuyện của nàng chính là chuyện của bản vương.” A Ba Đáp Thấu Á Viên chán nản trút một tiếng thở dài, hơi chồm người về phía Mộ Hoan: “Nhất dạ phu thê bách nhật ân, hôm nay nàng xảy ra chuyện, bản vương vô pháp xem như chẳng biết gì.”

“Hóa ra ngài cũng niệm tình nghĩa?”

“Đừng mỉa mai bản vương.”

“Thần thiếp thuận miệng nói ra.” Mộ Hoan bình tĩnh hồi đáp, tiện tay chỉnh sửa chăn mỏng đang đắp trên người: “Điện hạ thiên ân bao la, thần thiếp bì không kịp cũng không dám quá phận khoa trương. Hôm nay nghe điện hạ niệm chút tình cũ đã cảm động vô cùng, thần thiếp sớm biết điện hạ là người trọng tình trọng nghĩa.”

“Nàng…” A Ba Đáp Thấu Á Viên tức giận lại chẳng dám phát tiết ra ngoài: “Đang yên đang lành nàng cũng phải châm chọc mấy câu mới được sao?”

“Thần thiếp không dám.”

“Được, được, nàng lợi hại, bản vương nói không lại nàng!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên nhảy xuống trường kỷ, hai tai liên tục nhúc nhích tựa hồ rất giận dữ, đè nén như thế hoàn toàn không giống tác phong thường ngày của nàng. Mà Mộ Hoan không mù, nàng làm sao không thấy chó nhỏ giận đến thở hổn hển, chọn yên lặng ngồi trên nhuyễn tháp quan sát bóng lưng kia.

Càng nghĩ càng không thông suốt, A Ba Đáp Thấu Á Viên quay phắt lại, đôi nhãn đồng xanh biếc lộ ra tia chán chường: “A Hoan.”

Rất lâu rồi không nghe đối phương gọi nàng như vậy, nhất thời tâm liền nhũn ra: “Không biết điện hạ còn có gì phân phó?”

“Người tức giận lẽ ra nên là ta.”

Tự khắc biết đối phương muốn nói gì, Mộ Hoan yếu ớt lắc đầu: “Ngài muốn làm gì thì làm, dù sao thần thiếp có biện minh hết lời ngài cũng không tin tưởng.”

“Thật sự? Là nàng không có?”

“Chuyện này còn cần thần thiếp phải gióng trống khua chiêng đi đến từng viện từng thất biện bạch?”

“Hảo, hảo!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên kéo kéo khóe môi, phi thường hài lòng mà xoay người rời khỏi An Tự Các. Đến cửa thì thấy Hỉ Tâm và Tường Liên đang sốt ruột đứng chờ phân phó, xem chừng đã chờ rất lâu rồi mới có bộ dạng này.

“Các ngươi đến trù phòng, bảo bọn họ dâng lên tổ yến bồi bổ cho chủ tử, đầu thu nàng khang phục liền đưa đến Thư Lăng Các.”

“Ách? A, vâng, điện hạ.”

Hỉ Tâm nhìn theo bóng lưng của Ngạc vương, thấy đuôi dài kia không ngừng vẫy vẫy, nhất định là vừa trải qua chuyện phi thường cao hứng.

---------------------------------

“Điện hạ! Điện hạ!!”

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn bị tiếng gọi bên ngoài làm cho giật mình, lập tức dời mắt khỏi trục thư mà đứng dậy bước ra đại môn nghênh đón. Không ngoài dự đoán, đúng là Mộ Tước ôm tiểu phúc nửa đi nửa chạy đến chỗ nàng, mặt nhỏ đều ướt đầy nước mắt.

“Điện hạ! Cứu mạng! Lập tức cứu mạng a!!”

“Làm sao? Cũng chưa đến ngày sinh mà.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn cuống cuồng đỡ lấy kiều thê bước qua bục cửa, ra sức xoa vuốt hai gò má nhiễm đầy nước: “Có chuyện gì bình tĩnh từ từ nói cho bản vương biết, đừng khóc, nàng đang mang thai khóc nhiều như vậy không tốt cho tiểu công gia.”

“Thần thiếp hoảng đến muốn mạng rồi a!”

Mộ Tước túm chặt cánh tay của Đồng vương, nước mắt ngắn dài than thở: “Hoan nhi không được phong thành trắc phi, chuyện này sao điện hạ không cùng thần thiếp nói qua? Bây giờ trong Ngạc vương phủ nàng chỉ là nho nhỏ một cơ thiếp bị người ta chèn ép, còn bị mưu hại cho dùng hồng hoa, nếu tam công chúa không đến nói thì ngài định giấu thần thiếp cả đời hay sao?”

“Chuyện này bản vương nghĩ không liên quan nên…”

“Không liên quan? Hoan nhi là thân muội muội của thần thiếp a! Điện hạ, ngài sao có thể nói như vậy chứ?” Mộ Tước bưng mặt khóc không ngừng được: “Hoan nhi mệnh khổ, ở Đồng vương phủ chúng ta bị chèn ép hãm hại, gả đi thì bị phu quân lạnh nhạt không quan tâm. Rõ ràng là một cô nương tốt lại chẳng nhận được báo đáp, thần thiếp thật sự đau lòng muốn chết, hay là chúng ta đón nàng hồi phủ có được hay không?”

“Đường đường là cô nương gả đi, nàng còn muốn đón trở về? Không sợ người khác cười nhạo hay sao?”

“Người nhạo cái gì? Thần thiếp không sợ, thần thiếp chỉ còn mỗi Hoan nhi, ngài bảo thần thiếp làm sao trơ mắt nhìn nàng chịu ủy khuất?”

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn đau đầu không thôi, vội dìu Mộ Tước ngồi xuống ghế quý phi: “Hảo ái phi, hảo phu nhân, hảo Tước nhi, nàng bình tĩnh lại một chút nghe bản vương nói cái đã. Chưa gì nàng đã đòi đến Ngạc vương phủ mang người đi, đây là đạo lý gì? Chỉ vì Mộ Hoan không được phong làm trắc phi sao? Lý do đưa ra cũng phải thuyết phục một chút, Ngạc chẳng phải đèn cạn dầu, nàng muốn đưa người đi thật sự không dễ dàng.”

“Không nói chuyện trắc phi, chỉ nói đến hồng hoa!” Mộ Tước khóc một chút thì thở không thông, cố sức bám vào cánh tay A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn nức nở: “Là bị người ta ám hại khiến nàng ăn phải hồng hoa a! Hồng hoa là cái gì kia chứ? Ăn vào cả đời liền không sinh con được nữa, lẽ nào nhiêu đây không đủ để mang người đi hay sao?”

“Chuyện này tất phải quản, nhưng không phải chúng ta quản mà là phía Ngạc vương phủ quản. Bây giờ nàng chạy đi bắt người về khác nào nói Ngạc nàng không có bản lĩnh bắt hung thủ, lúc đó phụ hoàng ra mặt lại càng phiền toái hơn.”

“Thần thiếp còn muốn hoàng tổ mẫu phải ra mặt chủ trì công đạo cho Hoan nhi nhà chúng ta!”

“Hảo, hảo, công đạo nhất định phải đòi a!”

Thấy Mộ Tước khóc đến sắp ngất đi, A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn vội chụp lấy chén trà trên bàn thúc giục đối phương mau uống một ngụm: “Ây da, Tước nhi, nàng đừng có khóc nữa. Nàng xem nàng khóc thành ra dáng vẻ gì rồi? Còn khóc nữa oa oa sẽ khó chịu đó, nàng không nghĩ cho bản thân cũng phải nghĩ cho oa oa.”

“Hức, đều do thiếp không tốt, hoài thai liền đóng cửa tĩnh tâm không màn thế sự. Nào ngờ lại vô tình khiến Hoan nhi ủy khuất lại chẳng có nơi nương tựa, ngay cả khóc một chút cũng không dám.” Mộ Tước xoa tiểu phúc đội cao, càng nghĩ lại càng thương tâm: “Thần thiếp chỉ có một muội muội này, cho dù liều cả mạng cũng phải che chở nàng bình an. Điện hạ, chúng ta lập tức đến Ngạc vương phủ có được không?”

“Muốn đi đâu cũng phải đợi nàng sinh xong mới tính tiếp, qua đó nàng nhỡ như kích động ảnh hưởng oa oa càng không tốt.”

“Nhưng mà…”

A Ba Đáp Thấu Á Viên dúi một khối lê hoa cao vào tay của nàng, ôn giọng dỗ dành: “Tước nhi, nghe lời bản vương, hảo hảo nghỉ ngơi sinh ra một oa oa phì nộn. Chuyện của Mộ Hoan, bản vương sẽ tìm Ngạc nói rõ, thời gian này tam công chúa cũng hay qua lại hai phủ nên chắc không có vấn đề gì đâu.”

“Điện hạ, ngài nhất định phải giúp đỡ Hoan nhi.”

“Hảo, hảo, sẽ giúp.”

Mộ Tước lúc này mới chịu ngừng lại uống miếng trà ăn chút cao điểm lấy lại sức, mặt nhỏ đều khóc nghẹn đến đỏ bừng bừng lên.

“Nàng xem nàng khóc đến như vậy, bản vương cũng phải đau lòng.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn choàng tay qua ôm trọn lấy tiểu thân thể của kiều hương, đặt tay lên tiểu phúc đội to: “Có như thế nào cũng phải nghĩ cho oa oa, sau này bản vương không chuẩn nàng tùy tiện khóc, muốn gì đều nói rõ với bản vương có biết không?”

“Điện hạ…” Mộ Tước chỉ mới cắn được một góc lê hoa cao, hai mắt hoen đỏ lí nhí nói: “Thần thiếp vẫn không an tâm.”

“Ngày mai liền đi nói, được chứ?”

“Ân, được.”

“Ngoan, ăn thêm một chút nữa, nếu đói bản vương cho người mang thêm hai phần lên.”

“Thần thiếp cũng đâu ăn nhiều như vậy a.”

“Kỳ quái.”

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn nghiêng đầu quan sát tiểu phúc của kiều hương, nhịn không được áp tai vào nghe ngóng. Kết quả lại nghe không được gì, oa oa bên trong chủ yếu đá vài cái rồi lười biếng nằm ngủ.

“Điện hạ, làm sao?”

“Bản vương thấy thai phụ đều ăn rất nhiều, một ngày ăn hai ba bàn cao điểm là chuyện thường tình. Mà nàng ngay cả bụng cũng chỉ to lên một chút, dáng người chẳng thay đổi bao nhiêu, có phải rất kỳ quái không?”

Mộ Tước nghe xong liền nâng khăn lụa che miệng cười: “Đáng ghét! Thai phụ hoài thai tiểu công gia thân thể sẽ không có bao nhiêu biến đổi, hơn nữa thiếp là thai đầu nên khó ăn khó ngủ, đến khi hoài thai oa oa đệ nhị đệ tam sẽ tốt hơn thôi.”

“Như vậy thì tốt.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn vẫn áp tai trên bụng nàng chờ nghe phản ứng của oa oa, nhỏ giọng thì thầm: “Bà đỡ đều đã an bài trong Tiên Ân Các của nàng, có chuyện gì lập tức gọi người đến, hảo hảo sinh cho bản vương một oa oa khỏe mạnh.”

“Điện hạ, có nên nghĩ đặt tên có oa oa?”

“Phụ hoàng cũng nói qua chuyện này rồi. Tiểu công gia gọi là A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan, tiểu quận chúa gọi A Ba Đáp Đặc Nữu Nghiễn.”

“Oa oa của chúng ta nhất định là tiểu công gia, gọi Phổ Lan có quá nhu nhược không?”

“Phổ Lan có gì nhu nhược nữ tính a? Phổ trong quy củ, Lan trong ưu lan, vừa thanh cao vừa nhã nhặn!”

“Thần thiếp không giỏi thi phú, chữ nghĩa cũng không biết nhiều như điện hạ.” Mộ Tước nhẹ nhàng vén tóc dài của phu quân sang một bên, điềm mật mở miệng: “Nếu điện hạ thấy hay thì chính là hay rồi, thần thiếp đều thuận theo ngài.”

“Thế quyết định gọi A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan?”

“Hảo ni.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.