Lang Hậu Truyền Kì

Chương 95



Gần chính ngọ Mộ Hoan mới giật mình choàng tỉnh, ngơ ngác đưa mắt nhìn quanh chẳng thấy A Ba Đáp Thấu Á Viên đâu cả. Có lẽ đã đi từ sớm lại không muốn đánh thức nàng nên dặn Hỉ Tâm và Tường Liên đừng vào đánh thức.

Chống tay xuống giường tìm điểm tựa ngồi dậy, khàn khàn giọng đối bên ngoài nói: “Hỉ Tâm, Tường Liên, hai ngươi có ở bên ngoài không?”

Rất nhanh đại môn liền được đẩy ra, Hỉ Tâm bưng theo chậu nước cùng Tường Liên cầm y phục bước vào.

“Chủ tử có muốn dùng ngọ thiện không?”

“Một lát, ta hơi choáng.”

Hỉ Tâm đặt chậu nước lên bàn, đi vòng qua bức bình phong dìu đỡ Mộ Hoan bước xuống giường: “Chủ tử ngủ nhiều như vậy tất nhiên sẽ chóng mặt choáng váng, nô tỳ chuẩn bị nước rồi, ngài rửa rửa mặt cho thoải mái đi.”

“Ta cảm thấy hơi nhức mỏi, ngươi giúp ta xoa bóp một chút.”

“Hảo ni.”

Đem Mộ Hoan ấn xuống ghế, Hỉ Tâm lùi ra phía sau giúp nàng xoa bóp hai vai tê cứng, động tác vừa hữu lực vừa phi thường thuần thục. Mộ Hoan thoải mái thở hắt ra một hơi, đồng thời đặt hai tay vào chậu nước để Tường Liên giúp xoa bóp hai tay.

Chứng run tay của nàng nếu không được xoa bóp đều đặn sẽ rất dễ tái phát.

“Chủ tử, sáng nay điện hạ rất có tinh thần, đêm qua lẽ nào điện hạ thị tẩm ngài rồi?”

“Thân thể này của ta có muốn cũng không thể thị tẩm. Chỉ là ôm nhau ngủ một đêm, sáng ra ta ngủ quên không kịp hầu hạ thay đổi y phục.”

Tiếp nhận chén đựng muối từ Tường Liên, Mộ Hoan súc miệng bằng muối đặc rồi phun trực tiếp vào ống nhổ, làm vài lần như vậy mới súc lại bằng nước sạch. Khắp miệng đều mặn đến mất vị giác, vội chụp lấy chén trà trên bàn uống liền mấy ngụm.

“Y phục may sư vừa đưa tới, chủ tử ngài xem có vừa đi không.”

Đương rửa mặt nhưng nghe nàng nói xong liền nghi hoặc: “Sao may sư còn nhiều y phục để may như vậy? Ta mặc bao nhiêu bộ y phục mới rồi a!”

“Nô tỳ không rõ, người phía may phòng mang đến bảo là y phục của chủ tử nên nô tỳ mới dám nhận.”

Rửa mặt thêm vài lần nữa Mộ Hoan mới chịu dùng khăn lụa lau đi những giọt nước li ti trên mặt, ung dung bước đến quan sát kiện y phục mà may phòng dâng lên.

“Không tồi, bộ tử bích cánh ve này đúng là đẹp mắt.” Mộ Hoan sờ thử mặt vải, càng thêm hài lòng gật gù: “Chất vải thông thoáng, thấm hút mồ hôi tốt, mặc vào mùa hạ thì còn gì bằng.”

“Chủ tử có muốn thay?”

“Hảo, mặc vào xem thử thế nào.”

Mộ Hoan bước ra phía sau bức bình phong, đồng thời phối hợp nâng tay cho Hỉ Tâm cởi bộ tẩm y trên người ra. Omega tới một thời điểm nhất định sẽ trổ mã xinh đẹp đến không ngờ, tương tự Mộ Hoan bây giờ, dù chỉ mới mười ba mười bốn tuổi nhưng đã có dáng dấp của một thiếu nữ thành niên. Mặt nhỏ thon gọn nhìn ra đường nét, dáng người cao gầy cân xứng, chỗ cần đầy đặn thì không thiếu mà chỗ cần nhỏ cũng không dư thừa.

Mặc kiện tử bích cánh ve trên người không khác gì tiên tử hạ phàm, xoay người một cái tay áo thêu hồ điệp như vỗ cánh bay lên.

“Chủ tử thiên sinh lệ chất, khiến nô tỳ nhìn thấy cũng phải phát ngốc a.”

Mộ Hoan ngượng ngùng cười: “Thật sự đẹp?”

“Tất nhiên!” Hỉ Tâm một bên bận rộn búi tóc cho nàng một bên tán dương: “Từ trước đến giờ nô tỳ chưa nhìn thấy ai xinh đẹp bằng chủ tử!”

“Miệng ngươi cũng ngọt thật.”

“Khì, đa tạ chủ tử khen ngợi.”

Lần nữa quan sát hình ảnh phản chiếu trong gương, Mộ Hoan hài lòng nở nụ cười, Hỉ Tâm cũng đã khẳng định nàng mặc đẹp mắt vậy thì Ngạc nhất định sẽ thích.

Còn đương miên man suy nghĩ lại nghe thấy tiếng la hét bên ngoài, dường như là của một cơ thiếp. Mộ Hoan vội khoát tay ngăn Hỉ Tâm tiếp tục búi tóc, lưu loát bước ra xem thử là ai dám náo loạn An Tự Các.

“Ngươi…”

Trần Nhược Ni phất mạnh tay áo bước lên, không nói một lời đã giáng thẳng vào mặt Mộ Hoan một cái tát.

“Tiện nhân!” 

“Trần chủ tử ngài làm gì vậy!” Hỉ Tâm hoảng trương chạy ra chắn trước mặt Mộ Hoan: “Đang yên đang lành ngài lại đánh người là đạo lý gì?”

“Đạo lý sao? Chỉ việc ả được thị tẩm trước khi trắc phi nương nương được thị tẩm đã là không hợp quy củ, bất phân tôn ti, ta chỉ đánh ả một cái cũng không được sao?”

Mộ Hoan đưa tay kéo Hỉ Tâm ra ngoài, chậm rãi bước lên đối chất: “Ta hôm nay là người của An Tự Các, điện hạ cũng nói qua chuyện của An Tự Các là chuyện của Thư Lăng Các. Hôm nay ngươi đến đánh người đã hỏi qua ý tứ của điện hạ hay chưa?”

“Hỏi ý tứ? Buồn cười!” Trần Nhược Ni khoanh hai tay trước ngực, trào phúng phi một tràng dài: “Ngươi đừng tưởng bò lên được giường của điện hạ liền có thể trở thành trắc phi, cũng đừng nghĩ chút thương hại điện hạ dành cho ngươi là cả đời. Loại nữ nhân không biết liêm sỉ như ngươi dù có được sủng hạnh vài tháng rồi cũng bị đá đi thôi, còn thật sự cho rằng mình là Mộ Tần nương nương sao?”

“Rốt cuộc ngươi muốn đến luận tội?”

“Ngươi bình thường đều trốn ở An Tự Các bày ra dáng vẻ nhu nhu nhược nhược chờ điện hạ che chở, đúng là không biết xấu hổ. Thất thế thì chẳng nói, vừa được sủng ái liền trở mặt làm càn nhục mạ ta và trắc phi nương nương, nếu không phải ta nghe được thì ngươi còn muốn diễn kịch đến bao giờ?”

“Nhục mạ?” Mộ Hoan khó chịu chau mày: “Rốt cuộc ta nhục mạ ngươi lúc nào? Ngươi có tận mắt nhìn thấy hay không?”

“Loại chuyện chướng tai gai mắt này không cần ta phải tận mắt nhìn!”

“Loại đạo lý gì đây a?” Tường Liên tức giận bước lên lý luận: “Ngươi mở miệng ra là mắng chửi người nhưng lại không có bằng chứng, thế mà dám đến chất vấn chủ tử bọn ta?”

“Tiện nô các ngươi cũng chỉ dựa vào thế của ả mà sống tiếp, còn cao giọng chất vấn ta sao?”

Trần Nhược Ni quét mắt nhìn qua sườn mặt Mộ Hoan, lập tức nhào đến giật mạnh chiếc hoa tai phỉ thuý của nàng: “Bằng chứng đây! Ngươi thâu đồ chỗ ta, có phải đáng phạt?”

“Ngươi quá phận!” Mộ Hoan ôm tai bị giật rách, nén nhịn đau đớn mà chạy đến đòi lại chiếc hoa tai: “Đây là đồ của ta, ai cho ngươi lấy nó?”

“Ta nói đây là của ta chính là của ta!”

Trần Nhược Ni quay phắt lại nhìn thủ vệ đang vây xem, lớn tiếng quát tháo: “Bắt ả lôi xuống phạt hai mươi hèo!”

“Nhưng…”

“Đây là ý tứ của trắc phi nương nương!”

“Điện hạ có nói…”

“Câm miệng!” Trần Nhược Ni mạnh tay giáng vào mặt tên đang nói một cái tát, hung hăng trợn trừng mắt: “Điện hạ xuất phủ, trắc phi nương nương chính là chủ mẫu, ngươi còn dám không tuân? Có phải ngại mạng quá dài, muốn cùng con hồ ly tinh này đồng quy vu tận?”

“Nô tài không dám!”

“Đi, lập tức lôi xuống đánh!!”

Mộ Hoan hoảng hốt lùi lại nhưng vẫn bị hai tên thủ vệ lôi kéo ra bên ngoài, ngay cả Hỉ Tâm và Tường Liên cũng bị bắt lại ấn xuống đất không cho vùng vẫy thoát thân.

“Ngươi buông ra!!”

“Đánh!”

Trần Nhược Ni bước đến chỗ Mộ Hoan, dùng sức túm lấy phụ sức của nàng mà giật mạnh ra: “Chết đến nơi còn muốn câu dẫn điện hạ sao? Tiện nhân! Đánh! Không đủ hai mươi hèo không được dừng lại!”

“A!”

Một hèo giáng xuống đau như dùng dao lóc ra từng miếng thịt, Mộ Hoan hai mắt ứa nước nhưng không khóc, bấm chặt tay vào mạnh ghế đến bật máu.

“Trần Nhược Ni ngươi dám làm càn ở An Tự Các, điện hạ trở về hỏi tội làm sao ngươi hồi đáp! A!!”

“Ta hồi đáp thế nào cũng không liên quan đến ngươi!”

Từng hèo liên tục giáng xuống, chẳng mấy chốc mông nhỏ liền bê bết máu bám ướt trên bộ tử bích cánh ve. Mộ Hoan đau đến vô pháp hô hấp, dùng sức cắn chặt ngón tay ngăn bản thân nhục nhã hét lên, nhưng chỉ đến hèo thứ năm thứ sáu liền đau quá mà ngất đi.

Hỉ Tâm thảm thiết gào khản cả cổ nhưng chẳng ai chú ý đến nàng: “Chủ tử!!”

Thủ vệ giáng một hèo mà không dám thở mạnh, chỉ nghĩ đến cảnh điện hạ vấn tội liền tay chân run lẩy bẩy, chỉ đánh mười hai mười ba hèo thì dừng lại.

“Chủ tử, đánh xong rồi.”

“Nhanh như vậy?” Trần Nhược Ni lưu loát kéo luôn chiếc hoa tai còn lại của Mộ Hoan, đặc biệt hài lòng mà phất tay: “Ném vào phòng củi, hai nha đầu kia đày xuống làm khổ sai.”

“Vâng, chủ tử.”

Hai tên thủ vệ chỉ dùng chút sức đã có thể xốc người Mộ Hoan lên, chẳng dám lôi mà vác nàng tiến đến phòng củi. Ngay cả Hỉ Tâm và Tường Liên cũng không thoát được, lần lượt bị lôi xuống làm khổ sai ở trù phòng.



Âm thanh tách tách vang lên không ngừng, dường như ngoài trời đang mưa, hơi lạnh tràn qua khe cửa mà nhịn không được rùng mình. Cảm giác đau rát đột ngột truyền đến, dường như tất cả nội tạng cùng lúc chống lại nàng, hơi thở lập tức ngưng lại không dám thở mạnh.

“Ư…”

“Tỉnh?”

Giọng nói quen thuộc kéo Mộ Hoan trở về thực tại, run rẩy mở mắt nhìn thử xem ai đang nói.

Là Châu Nhất Di.

“Em cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Châu Nhất Di mừng rỡ xoa gương mặt lạnh ngắt của nàng: “Em ngất đi như vậy cả ngày, hại chị lo lắng muốn chết.”

“Đây…”

“Phòng củi, em bị một đám thủ vệ ném vào trong đây, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?”

Ký ức từng chút ùa về, Mộ Hoan hoảng hốt sờ lên dái tai của mình, chiếc hoa tai còn lại cũng mất rồi?

“Không được, em phải đi lấy lại…”

Mộ Hoan chống tay xuống đất muốn ngồi dậy nhưng khắp người đều đau đến phát run.

“Trầm Ngọc, em đang bị thương đừng đi lung tung.”

“Nhưng đó là hoa tai của em! Là Ngạc tặng cho em, đích thân ngài giúp em đeo lên!!”

“Ngọc…” Châu Nhất Di buông thõng hai vai, ảm đạm mở miệng: “Em vẫn còn lưu luyến con sói đó sao?”

“Cái gì cũng được, nhưng em không muốn mất đôi hoa tai đó…”

Châu Nhất Di vội choàng tay ôm lấy Mộ Hoan sắp ngã xuống đất, càng ghì chặt lòng lại càng nhức nhói, đều do nàng không biết cách giữ chặt đối phương.

Đều là lỗi của nàng.

“Em muốn làm gì cũng phải nghỉ ngơi trước đã, em như vậy sao có thể đi đâu được chứ?”

“Nhưng mà…”

Chút hơi tàn còn sót lại cũng mất sạch, Mộ Hoan hổn hển thở không ra hơi chỉ có thể dựa vào Châu Nhất Di tìm một điểm tựa. Cũng đã rất lâu rồi các nàng mới có cơ hội an tĩnh ngồi với nhau như vậy, nếu là kiếp trước, hẳn đã cùng nhau nằm trên giường lớn tán gẫu cả đêm.

“Ngọc, em có khát không? Ở đây chị có chút nước, em uống một chút nhé?”

“Hảo…”

Châu Nhất Di một tay vẫn ôm chặt Mộ Hoan không buông, tay còn lại choàng qua lấy chén nước vơi một nửa đưa cho nàng. Đang khát lại bị vết thương hành hạ nhức nhói, Mộ Hoan chẳng nghĩ nhiều mà uống hết cả chén nước, cổ họng vẫn còn lưu lại vị đắng khó chịu.

“Nữa không?”

“Em đói…”

“A, hảo, hảo.” Châu Nhất Di cầm lấy chén cháo loãng ngay bên cạnh, dùng thìa khuấy hai cái rồi múc lên: “Nguội lạnh nhiều rồi, nhưng có thể ăn đỡ đói.”

Mộ Hoan miễn cưỡng ăn được hai thìa thì không ăn nổi nữa, đau đớn ở thắt lưng và mông hại nàng vô pháp ngồi thẳng, chỉ có thể nửa nằm nửa ngồi dựa vào Châu Nhất Di.

“Đau lắm sao?”

“Ân, đau.”

“Dựa vào chị, chị đỡ em ngồi cho thoải mái.”

Mộ Hoan nén nhịn đau đớn nhổm người dậy hai tay câu chặt cổ Châu Nhất Di, chừa một khoảng cách vừa đủ để đối phương nâng chân lên cho nàng tì vào. Xương cốt trong cơ thể đồng loạt kêu gào, Mộ Hoan nhăn mặt nhíu mày nén nhịn tiếng kêu đau, móng tay bấm chặt vào chân của Châu Nhất Di. Bất quá chẳng nghe người bên cạnh than van nửa lời, còn dịu dàng xoa đầu nàng giống như kiếp trước.

“Vẫn còn đau?”

“Ân.”

“Em duỗi chân ra cho thoải mái.”

“Không, đau lắm.” Hai bên thái dương mồ hôi chảy ròng ròng: “Chân em tê nữa.”

“Ôm chị, chị giúp em.”

Mộ Hoan nghĩ ngợi một hồi vẫn chọn ôm lấy Châu Nhất Di để đối phương đem nàng xốc lên, hai chân tê buốt cũng được kéo duỗi thẳng ra.

Đúng lúc đại môn được đẩy ra, đôi mắt xanh biếc cuồn cuộn lửa giận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.