Lang Hoặc

Chương 24: 24: Yêu Là Phải Nói Ra





So với nhân giới ở yêu giới là một không gian độc lập, trong đó phân bố rất nhiều chủng tộc yêu, mà Lang tộc liền là một trong số đó.

Từ xưa tới nay, tuy yêu giới rất cô lập, nhưng vẫn sẽ có một phần đông loài yêu đến sống ở nhân giới, hoặc cũng có loài người sẽ vô tình xông vào yêu giới, nói cho cùng, loài yêu cũng là từ vạn vật tu luyện thành, có lẽ đối với bọn họ, nhân giới mới là nhà của họ, ít nhất đã là thế từ lúc khởi nguyên.

Cũng vì vậy, sự vật ở yêu giới cũng không khác với nhân loại là mấy, nhân loại phồn vinh, biển bạc núi bàng, yêu giới cũng thay đổi theo từng ngày.

Khu vực nơi Lang tộc cai trị là một tòa thành trì, qua từng triều đại đều do hoàng tộc thống trị, chế độ này là học theo nhân loại, đã từ xưa cũng chưa từng thay đổi.

Bên trong hoàng cung tụ tập rất đông bề tôi, bọn họ vô cùng lo lắng khi nghe thấy tình trạng thân thể của bệ hạ hoàng hậu.

"Chư vị!"
Đột nhiên, một đạo giọng nam có từ tính vang lên, không sai, người này chính là Cảnh Lưu luôn mặc một bộ đồ vest có màu tối, tay cầm quải trượng, một trong những nhân vật có sức ảnh hưởng nhất trong hoàng thất.

"Anh của ta, cũng chính là bệ hạ tôn kính đã bị lây nhiễm một loại vi rút không rõ nguồn gốc, ta đau buồn sâu sắc!"
"Vi rút?"
"Đó chẳng phải món đồ chơi chỉ có ở nhân giới sao?"
"Nghe nói thứ đó lây lan được?"
"Sao có thể?"
Trong lúc nhất thời, tiếng ồn ào huyên náo, thay nhau vang lên.

Quải trượng Cảnh Lưu gõ xuống nền đá cẩm thạch.

Giơ tay, tỏ ý tất cả yên lặng.

"Chư vị, đừng hoảng sợ, ta ở nhân giới nhiều năm.

Đối với y học có chút tinh thông, các ngươi đều biết, ở nhân giới ta có một công ty dược, anh ta đã bị lây nhiễm vi rút, sau khi quan sát, thì loại vi rút này không lây lan cho loài yêu khác, nhưng lại ăn mòn tế bào của anh ta, ngày đêm chiếm đoạt linh lực, bao gồm cả hoàng tẩu, chị ấy cũng như vậy."
Đến đây, Cảnh Lưu vẻ mặt trở nên đau thương, khiến tất cả cũng tâm trạng chùn xuống.

Hắn giống như diễn thuyết gia vậy, những lời được hắn phát biểu, thực ra, bản thân hắn cũng đích thực là một nhân tài chính trị.

"Ta vận dụng vật lực của mọi người, nghiên cứu ra được thuốc cho anh ta uống, tạm thời sẽ làm vi rút ngưng hoạt động, nhưng cũng chỉ mang tính tạm thời, không thể giải quyết ngọn nguồn vấn đề.


Vì vậy ta cần quan sát thêm nguồn gốc của loại vi rút này, mới có thể hốt thuốc đúng bệnh."
"Đúng vậy."
"Cảnh vương gia nói đúng!"
Tất cả mọi người đều tán thành lời hắn.

Cảnh Lưu đảo mắt, chậm rãi đi tới trước ngai vàng, giống như một vị thánh vậy, phổ độ chúng sinh, ban xuống ân huệ, hắn lại thở dài nói.

"Nhưng mà, bầy rồng không thể một ngày không có chủ, Lang tộc chúng ta tự nhiên không thể không có vua.

Mọi người đều biết, các loài yêu khác đều dòm ngó chúng ta, bọn họ kiêng kỵ sức mạnh của chúng ta, bọn họ sợ hãi nanh vuốt sắc bén của chúng ta, thậm chí còn ghen ghét với bộ óc thông minh của chúng ta, cùng với thèm khát vinh quang vô thượng! Lẽ nào chúng ta có thể để cho bọn chúng thừa dịp!"
Giọng điệu đi từ chậm rãi tới nhanh, vô cùng có sức thuyết phục, để cho tất cả mọi người đều gật đầu nói đúng, thậm chí còn khơi dậy nhuệ khí trong bọn họ, không sai, bọn họ là loài vua trên đồng cỏ trong núi sâu, bọn họ là Lang tộc kiêu hãnh, bọn họ là loài vua lớn mạnh, chỉ có đi chinh phạt, sao có thể khom lưng quỳ gối, bại dưới tay kẻ khác.

Lại nặng nề ho khan một tiếng.

"Cho nên, chúng ta cần đề cử ra một người thay mặt cho ngôi báu!"
"Cảnh vương gia nói rất hay! Ta cảm thấy vương gia là người thích hợp nhất!"
Bên dưới có một người giơ tay lên, sau đó, những người còn lại cũng tán thành phụ họa.

Thần thái Cảnh Lưu sáng lán cao quý đứng trước ngai vàng, gương mặt sáng bóng.

Có điều.

"Điện hạ Cảnh Tình, mới là thích hợp nhất! Tôi cho là vậy!"
Một giọng nữ đều vang khắp cung điện khiến tất cả mọi người đều ngoái lại.

Một người phụ nữ có mái tóc bạch kim mặc khôi giáp xuất hiện ở cửa.

"Là thống lĩnh đại nhân!"
"Là dị loài Cảnh Diệt?"
"Đúng vậy! Tóc cô ấy có màu bạch kim, chẳng phải đã nói rõ điều đó!"
Gương mặt Cảnh Diệt không cảm xúc, đi về trước, người ngoài nói cô đều như không nghe thấy.


Cô là đội trưởng đội hộ vệ hoàng cung, cũng là thống lĩnh quân đội ngân kỵ, một nữ quân nhân kiêu dũng thiện chiến.

"Màu mắt cũng không giống chúng ta!"
Cảnh Lưu nắm chặt quải trượng, tiếng "ken két" vang lên.

Tuy nhiên, ngoài mặt hắn vẫn tỉnh bơ, cười nói.

"Ngọn gió nào thổi thống lĩnh đại nhân tới đây!"
Cô cũng không thèm nhìn Cảnh Lưu lấy một cái, cất cao giọng tuyên bố.

"Nữ vương Cảnh Tình là người thừa kế ngôi vị tiếp theo, đương nhiên mọi chuyện sẽ do cô ấy tiếp nhận giải quyết, Cảnh nữ vương đã nhận được tin tức, không lâu sau liền sẽ trở về!"
Cảnh Lưu mỉm cười.

"Nghe nói đứa cháu gái này của ta ở nhân giới đạt được thành tựu cũng không nhỏ, hơn nữa gần đây nghe nói còn yêu thương một đứa con gái nhân loại! Trên người tỏa ra vi khuẩn loài người, nói không chừng chính là đứa nhân loại đó đã giở trò!"
Một lời quả quyết, khiến cho bên dưới xôn xao không ngừng.

Con ngươi màu xám tro hóa thành lưỡi dao sắc bén nhìn về hướng Cảnh Lưu.

"Cảnh vương gia, thứ cho thuộc hạ xúc phạm, ngài khơi mào mâu thuẫn giữa yêu giới với nhân giới, ngài sẽ thấy vui hơn sao!"
"Nói có sách mách có chứng! Thống lĩnh đại nhân cũng vậy, cũng chỉ là suy đoán, đều chỉ là nói suông!"
Cảnh Lưu không nhanh không chậm nói.

"Điện hạ yêu thương cô gái nhân loại! Chuyện này tuyệt đối là cấm chỉ!"
"Không được!"
"Ta sớm đã nói nữ nhân tuyệt đối không thể trở thành người thừa kế!"
Tiếng phản đối ngày càng lớn hơn.

- --
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cảnh Tình dựa vào xe.


Tiểu đà điểu? Tại sao vẫn còn chưa trở lại? Lòng cô như lửa đốt, thời gian của cô không còn nhiều, nếu được, tại sao cô không mang Tiểu đà điểu và Lang Lang cùng trở về Lang tộc? Cô bị chính suy nghĩ mình làm cho kinh ngạc, mang họ tới gặp phụ vương mẫu hậu, bọn họ nhất định sẽ cao hứng.

Bên này Tư Minh Vi và Cơ Nhị vừa cười vừa đi về nhà.

.

đam mỹ hài
"Tiểu Vi, hình như có một chiếc xe đỗ dưới nhà!"
Cơ Nhị cao hứng vừa nói, vừa chạy tới xem một chút, đời này cô không thể ngồi lên chiếc xe sang trọng như vậy, tới đó xem cho đã ghiền!
Ánh mắt Tư Minh Vi có chút ảm đạm, cô nhận ra chiếc xe đó, cũng nhìn thấy bóng người đang đứng cạnh chiếc xe, cô lui về sau một bước, liền muốn đi hướng khác.

Cảnh Tình liền tiến tới.

Cơ Nhị vừa nhìn, vừa khoa chân múa tay.

"Tiểu Vi, tớ qua xem chiếc xe!"
Cô thức thời chừa lại không gian cho cả hai.

Tư Minh Vi muốn vòng qua người cô, làm như không hề nhìn thấy.

Cảnh Tình đưa tay ra, cản lại.

"Chị xin lỗi."
Đơn giản ba chữ, nhưng lại chân thành phát ra từ nội tâm.

Cảnh Tình rất ít nói ba chữ này với người khác, nhưng Tiểu đà điểu của cô không phải người khác.

Tư Minh Vi hấp hấp cái mũi.

"Ừm, chị không cần phải xin lỗi tôi.

Đúng không, tổng giám đốc."
Phát hiện trong lời cô còn ý khác, Cảnh Tình lại nhích lên trước thêm một bước.

Tư Minh Vi bị đôi mắt thâm tình sâu hơn biển của cô nhìn chăm chú.


Cô xoay đầu đi, bước chân lùi ra sau, lập tức mất thăng bằng, mắt thấy Tư Minh Vi sắp ngã xuống.

Cảnh Tình ôm lấy cô, hương vị quen thuộc truyền tới, cô ngửi qua mùi hương này đã rất nhiều lần, Tư Minh Vi xém chút rơi vào men say.

"Nhìn chị này."
Nghe theo lời, quay mặt đối diện với cô ấy.

"Chị thích em, em quen chị được không?"
"Có thể tính khí chị không được tốt."
"Có thể chị quá bá đạo."
"Có thể tính chiếm hữu của chị quá nhiều."
"Có thể chị chỉ vì quá quan tâm tới em."
"Có thể..."
"Chị chỉ vì quá yêu em..."
Chậm rãi nói ra lời sâu lắng dưới đáy lòng.

Từng câu từng chữ ngấm vào lục phủ ngũ tạng của Tư Minh Vi.

Khuấy cho chúng chao đảo.

Cô thật sự rất cảm động, tổng giám đốc nói thích cô, nói yêu cô.

Được một người như vậy yêu thương, là một niềm hạnh phúc, dù là nam hay nữ.

Hốc mắt cô ươn ướt.

Nhưng mà, Tư Minh Vi cô thật sự có tư cách này sao?
Không nghe được câu trả lời, trái tim Cảnh Tình cũng hoảng sợ.

"Chị sắp phải rời khỏi đây, cho nên chị sợ không thể còn được gặp lại hai mẹ con em, em và Lang Lang, là hai người quan trọng nhất cuộc đời chị!"
"Cho nên, chị nhất định phải nói ra!"
Ở trước mặt tình yêu, không có chỗ cho sự tự cao, không có chỗ cho sự tự ái, có cũng chỉ còn tình cảm dâng trào, tuân theo tiếng kêu gào chân thật nhất của con tim.

Buông xuống hết thảy, kể cả thân phận nữ vương của Lang tộc, Cảnh Tình chỉ còn là một người phụ nữ bình thường nhất.

Muốn yêu và được yêu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.