Bên trong căn phòng bít kín, Cảnh Tình bị trói ngồi trên ghế.
Mái tóc dài che khuất gò má của cô.
Bị bao trùm trong không gian mờ tối, hai mắt cô nhắm nghiền.
Ở trước gian phòng có một tấm thủy tinh trong suốt rất to, Tập Chính Đông chăm chú nhìn về trước, quan sát nhất cử nhất động của Cảnh Tình.
Đây là căn phòng được chế tạo đặc thù, chuyên dùng để nhốt những yêu loại có mức độ nguy hiểm cao.
Bốn phía căn phòng được giăng kết giới không thể nhìn thấy bằng mắt thường, pháp lực yêu loại sẽ bị biến mất hoàn toàn ở trong đó, ngay cả liên lạc đồng loại cũng sẽ bị cắt đứt, nói cách khác dù ngươi có là loài yêu mạnh mẽ đến đâu, chỉ cần ở trong căn phòng này ngươi sẽ bị biến thành không khác gì người trần mắt thịt.
Nơi này là trụ sở chính của tiểu đội R, bề ngoài là một tòa cao ốc đã hoang phế, nhưng thực ra dưới lòng đất lại là nhà tù dùng để nhốt các yêu loại được áp giải tới.
"Đội trưởng, anh cần ăn chút gì không?"
Tiểu đội viên nào đó cầm ly nước đưa đến trước mặt cho Tập Chính Đông.
Tập Chính Đông khoát tay, gương mặt ngưng trọng, như có điều suy nghĩ, nói.
"Không đúng, cô ta giữ tư thế này đã mấy tiếng.
Hẳn nên tỉnh rồi mới đúng."
Uống ly nước ấm còn bốc hơi.
"Đội trưởng, cô ta không tỉnh lại càng tốt chứ sao, lỡ vừa tỉnh lại liền nổi cơn điên, vậy một chút cũng không hay.
Cũng sắp tới lễ rồi, mấy anh em cũng muốn được nghỉ sớm về nhà."
Đúng vậy, bọn họ luôn trong tình thế hai bốn giờ đợi lệnh, lệnh truyền tới, có khi cũng có thể sẽ phải mạo hiểm đến tính mạng, tuy tiền lương cao, nhưng bọn họ cũng không muốn tuổi trẻ mà đã chết sớm a, hơn nữa, còn phải gạt người nhà bạn gái, trong lòng khổ không thể tả.
"Cẩn thận một chút vẫn hơn, cấp bậc cô ta thế nhưng rất cao, nghe nói là nữ vương nhiệm kỳ tới của Lang tộc."
Tập Chính Đông cũng không dám xem thường, thẳng thắn nói, đối với công việc hắc cực kỳ nghiêm túc có trách nhiệm, trụ sở bọn họ chính là nơi trông giữ tội phạm, lỡ yêu loại bị nhốt ở đây sổng ra ngoài, vậy hậu quả thiết nghĩ không thể đo lường.
Trước mắt căn ngục ngầm này nhốt hơn trăm yêu loại, đều là chuẩn bị được dẫn đi.
Mà nguy hiểm nhất chính con rồng xếp hạng cấp bậc S!
"Việc trông coi S thế nào, có gì bất thường không?"
Tập Chính Đông nghiêm mặt hỏi.
"Tên đó bị phủ khí thuốc vừa gây tê vừa gây mê, bây giờ vẫn còn đang khò khò ngủ!"
Lông mày Cảnh Tình co giật, đương nhiên không bị Tập Chính Đông phát hiện, một giờ trước, cô đã tỉnh lại, lúc cô ý thức được nơi mình đang ở, liền nhắm mắt dưỡng thần, giả vờ vẫn đang hôn mê, suy nghĩ nên làm sao để ra ngoài.
Cảnh Diệt hẳn không lâu nữa sẽ tới đây, vì để tránh bứt dây động rừng, tốt nhất vẫn là nên án binh bất động.
Những tên trông coi sẽ không ngờ tới, dù pháp lực Cảnh Tình đã mất, nhưng thính lực của cô vẫn nhạy bén hơn người bình thường, đã nghe rõ cuộc đối thoại của bọn họ không sót một chữ, cô là Lang yêu, thính lực nhạy bén tự nhiên vẫn luôn có.
Cô sắp xếp lại tất cả những chuyện xảy ra trong đầu, kết luận chỉ có thể là do Cảnh Lưu giở trò.
Mà điều cô lo lắng nhất hiện giờ chính là an toàn của Tư Minh Vi, cô mãnh liệt nhịn xuống xúc động muốn rời khỏi đây, tâm tư cô đều trói buộc trên người Tư Minh Vi.
Lại thêm một lần, cô đã không bảo vệ tốt cho Tiểu đà điểu.
Bọn kia nói rồng lẽ nào chính là phản đồ cách đây không lâu của Long tộc? Trước đây không lâu, nghiệt long Viêm Địch ngủ say dưới mộ rồng bỗng thức tỉnh, thoát được kết giới, trốn xuống nhân gian.
Thời điểm còn xa xưa, cái thời mà Thần – Ma – Nhân vẫn còn cùng tồn tại, cũng tồn tại rất nhiều chủng tộc hiếm, Viêm Địch chính là thủ lĩnh tộc có cánh.
Thần long có cánh.
Đáng tiếc trong một cuộc chiến không biết là lúc nào, tộc có cánh đã bị tiêu diệt, chỉ còn lại một mình hắn, sau đó nghe nói hắn đã đi theo một vị "Thần" khiêu chiến với thiên giới, đó chẳng khác nào hành động lấy trứng chọi đá, cuối cùng đã chuốc lấy thất bại.
"Thần" bị bắt, bị phong ấn cùng mộ rồng lúc này đã an nghỉ.
Không đúng, lấy năng lực của Viêm Địch làm sao có thể để cho loài người nhỏ bé bắt được.
Cánh cửa bên trong phòng quan sát bỗng mở ra, hai tên đội viên mặc đội phục R tiến vào, truyền lời.
"Báo cáo đội trưởng, Âu Dương tiểu thư cho mời!"
Tập Chính Đông hơi hoài nghi.
"Âu Dương tiểu thư đã tới đây? Sao tôi không biết?"
"Âu Dương tiểu thư là đột nhiên tới, chúng tôi cũng rất bất ngờ, đội trưởng anh thấy?"
"Tôi biết rồi, mấy người các cậu ở lại đây, tôi đi xem một chút!"
Khi xác định Tập Chính Đông đã rời đi, hai tiểu đội viên mới tháo nón sắt xuống, cười haha bước tới.
"Ai nha, tôi vừa vặn đói bụng, chừa cho tôi một chút!"
Vừa nói, vừa đoạt lấy gói mì trên tay tên kia.
"Đừng cướp chứ, của tôi mà!!"
Bốn người ngồi trên bàn ăn, vừa uống ly nước vừa nói chuyện phiếm.
"Thiệt tình, nghỉ lễ quốc khánh, cứ cố tình phải vượt qua ở chỗ quỷ quái này!"
Tên đội viên vừa tiến vào bất mãn than phiền.
"Đúng vậy, hôm nay xem ra đừng mong được về nhà! Theo tính khí trâu lỳ của đội trưởng, phải nhìn thấy Lang yêu này vào tù mới chịu bỏ qua.
Nói lại thì bộ dạng của cô ta thật xinh đẹp!"
"Yêu làm sao có thể so sánh với loài người chúng ta, có xinh đẹp hơn nữa thì cũng chỉ là một con yêu loại."
Một tên đội viên khác trả lời.
Một tên đội viên khác nữa cùng vào lúc nãy nãy giờ vẫn không nói tiếng nào, chẳng qua chỉ cắm mặt ăn.
"Ai, sao cậu không nói chuyện? Ôi, tôi chưa từng gặp cậu! Cậu là?"
"Hì hì, trước giờ chưa gặp, bây giờ chẳng phải đã gặp rồi sao!"
Ly nước nóng ngã đổ giữa bàn, vừa xuất thủ, hai người chưa kịp có phản ứng, trên cổ đã trúng chiêu, bị rạch một lỗ hổng, máu tươi chảy ròng ròng.
"Lão đại! Hay lắm!"
Lão nhị nhìn thi thể trên đất, rất hưng phấn.
Lão đại thu tay phải vừa biến thành móng vuốt, cười cười đi tới trước tấm kính thủy tinh.
"Bà nương thối, cô cũng có ngày hôm nay!"
"Không đúng a, lão đại, nếu mở cửa ra, cô ta có lại pháp lực, chúng ta sẽ đánh không lại cô ta a!"
Lão đại vỗ mạnh đầu hắn một phát.
"Đồ ngu! Căn phòng này có tác dụng đặc thù, có thể phát ra khí độc dồn yêu loại vào chỗ chết, dưới tình huống khẩn cấp mới sử dụng! Đợi một hồi tôi mở chốt điện, xem cô ta có chết không!!"
Lão đại muôn phần kích động, chính tay xử Cảnh Tình chính là chuyện hắn muốn làm nhất.
Cảnh Tình sớm đã biết rõ tình trạng ngoài tấm cửa thủy tinh, suy nghĩ nên làm sao để thoát thân, nhanh trí, cô đột nhiên mở mắt.
"Đám chó săn các cậu, là chuẩn bị tìm đường chết đấy hả?"
"Ái chà, còn sống à? Bà nương thối cô mới là người phải chết, ông nội cô là tôi sẽ đích thân tiễn cô lên đường!"
"Hahahaha!"
Bỗng nhiên Cảnh Tình cười điên cuồng.
"Cái chết đã ập xuống đầu mà vẫn không biết bản thân các cậu chỉ là một con cờ bị người ta lợi dụng!"
Lão đại xích gần tới cửa thủy tinh, hơi chút nghi ngờ.
"Bà nương thối, lời này là thế nào?"
"Cảnh Lưu tính toán điều gì, tôi còn không biết sao, dù gì hắn cũng là chú tôi!"
Cảnh Tình dụ cho bọn họ mắc câu, càng phát ra nụ cười đắc ý, ngẩng đầu lên, con ngươi màu xanh da trời phát ra ánh sáng quỷ dị.
"Chỗ này đang nhốt thứ gì, sợ rằng các cậu không biết, mục đích của Cảnh Lưu có lẽ là hắn!"
Lão nhị vội nói.
"Lão đại, đừng nói nhảm với cô ta, mau xử cô ta, lỡ đám người kia quay lại, vậy chúng ta xong đời?"
Lão đại chuyển đầu, vẫy tay ngăn lão nhị nói tiếp, tất nhiên hắn biết Cảnh Lưu chẳng có ý đồ gì tốt, cảm thấy lời Cảnh Tình nói tương đối thỏa đáng.
"Bà nương thối, gia liền nghe thử câu chuyện của cô!"
Lão đại cầm cái ghế tới, ngồi trước tấm kính thủy tinh đối mặt Cảnh Tình.
"Cái tên Viêm Địch, các cậu từng nghe rồi chứ?"
Lão đại lắc đầu.
"Hừm! Loại như các cậu không xứng biết tên của hắn!"
"Hừ, ta biết, cô chính là đang kéo dài thời gian, bà nương thối, tôi nói cô biết, lão tử hôm nay nhất định sẽ đưa cô xuống địa ngục!".