Bùi Nhị Lang lẳng lặng nhìn ta, đôi mắt vẫn thẳm sâu như thế nhưng không hiểu sao lại có vẻ ôn hòa hơn trước rất nhiều, giọng nói cũng mềm mại hơn: “Được rồi, khóc cái gì. Không nói chuyện này nữa. Hôm nay ở trong phủ của phủ đài đại nhân ta đã gặp Từ huyện lệnh.”
Bàn tay đang lau nước mắt của ta khựng lại. Ta nhìn hắn, có hơi nghi hoặc: “Rồi sao?”
“Rồi ta nghe nói, năm đó cô xách theo một con dao phay, kiện cha mình lên nha môn, còn ăn hai mươi đại bản.”
Ta: …
Từ huyện lệnh kia đúng là vị quan phụ trách nha môn huyện Vân An, lúc trước đứng ra thẩm án. Ông ta bỗng nhiên biết nhà họ Bùi có một vị tướng quân tam phẩm ở kinh thành, mà quả tẩu của hắn lại từng bị mình đánh hai mươi đại bản, sợ sau này Bùi Nhị Lang tính sổ nên mới vội vàng chủ động đề cập trước.
Nghĩ cũng biết con người này khéo đưa đẩy tới mức nào.
Trước nói mình xuất phát từ chữ hiếu nên mới nghĩ đến chuyện đánh quả tẩu nhà họ Bùi, sau lại bảo vị quả tẩu nọ tính tình cương trực, nhân nghĩa vẹn toàn, là một nữ tử trung thành dũng cảm, đáng được tôn kính vạn phần.
Có lẽ ông ta vẫn còn may mắn, may mà Bùi Nhị Lang đã từ chối thiên tử sắc phong, nếu không quả tẩu kia mà được cáo mệnh thì ông ta mới thật sự là chua xót.
Những chuyện cũ của ngày trước, giờ ta nghĩ lại cũng thấy vặt vãnh, nhịn không được mà cười một tiếng: “Vậy sao, khi ấy xúc động quá, hành xử không được chu toàn, không chỉ không lấy được tiền mà còn ăn đòn một trận, lại bị người ta mắng là đồ con gái bất hiếu, giờ cẩn thận nghĩ, đúng là mất nhiều hơn được.”
“Ai dám nói bậy hả?”
“Ây da, thanh quan khó chặn việc nhà mà, hơn nữa đã buôn chuyện thì đề tài nào chẳng có, cứ kệ bọn họ nói đi, ta cũng đâu sứt mẻ gì.”
Ta thản nhiên xua xua tay, ánh mắt Bùi Nhị Lang thoáng dừng ở trên người ta rồi lại dịch qua chỗ khác. Hắn nói: “Gặp chuyện khó khăn như vậy, sao không viết thư kể cho ta biết?”
“Kể chuyện ấy làm gì, có gì thú vị đâu, nhị thúc ở trong quân cũng không dễ dàng. Ta đã thấy đám người Hàn tiểu tướng tiêu xài rồi, nào có ít ỏi gì chứ, vậy mà nhị thúc lại gửi tiền về nhà hết. Cái khoảng thời gian kia ấy à, nghĩ thôi cũng thấy túng quẫn.”
“Không đâu, ta sao có thể tiêu nhiều tiền như họ được.”
Hắn nói bâng quơ, thế mà ta lại đỏ mặt.
Bởi vì hai ngày trước, ta tình cờ gặp mấy người Hàn tiểu tướng trong lúc đang mua thức ăn trên huyện. Thấy bọn họ đi về hướng hẻm Sư Tử, ta cứ tưởng là tới tìm Bùi nhị thúc.
Kết quả lúc quay lại cửa tiệm chẳng thấy bóng dáng một ai, ta còn cố ý hỏi hắn xem bọn họ đâu.
Lúc ấy hắn liếc ta một cái, nhẹ giọng nói: “Họ không đến tìm ta.”
“Thế bọn họ đi đâu vậy? Ta tận mắt thấy họ vào hẻm Sư Tử mà.”
“Không cần lo đâu, cứ kệ họ đi.”
“Sao có thể thế được, đã tới hẻm Sư Tử thì chúng ta nhất định phải tiếp đãi chứ. Đồ ăn ta đã mua xong cả rồi, nếu nhị thúc biết bọn họ ở đâu thì đi gọi một tiếng đi.”
“Không gọi.”
“Hả? Thế họ ở đâu, ta đi gọi vậy.”
Ta nghiêm túc hỏi hắn, hắn lại nhướng mày nhìn ta bằng cặp mắt đen láy kia, sau đó cong cong khóe môi, cười như không cười: “Tần Lâu.”
Tại hẻm Sư Tử phía đông cầu Châu, Tần Lâu là nhà thổ tư nhân nổi danh nhất.
Ta tức khắc đỏ bừng mặt, chẳng nói gì nữa, xoay người rời đi.
Thời gian này Bùi Nhị Lang trở về nhà, kỳ thật mọi thứ với ta đều rất nhẹ nhàng.
Bởi vì ngày nào hắn cũng tập thể dục buổi sáng, dậy còn sớm hơn cả ta.
Lúc mặt trời vẫn chưa lên, ta vừa mới ra hậu viện, hắn đã sớm xay xong đậu tương và lọc bã rồi.
Nhìn thấy ta, hắn còn hỏi một câu: “Sao không ngủ thêm tí nữa?”
Cho dù trước kia hắn là con nhà bán tào phớ thì giờ cũng đã trở thành quan lớn trên kinh, sao có thể làm những việc nặng nhọc thế này được.
Vậy nên ta ngượng vô cùng, thầm nghĩ lần sau nhất định phải dậy sớm hơn, làm xong mọi việc trước hắn.
Kết quả là khi ta vội vàng thức giấc vào giờ Dần, còn chưa ra đến hậu viện thì từ cầu thang đã trông thấy hắn mặc độc cái áo đơn, đang luyện kiếm ở giữa sân, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Sau khi luyện kiếm xong, hắn dùng một chiếc khăn vuông lau mồ hôi rồi bắt đầu xắn tay áo lên xay đậu.
Lưng thẳng, vai rộng, eo thon như ong bắp cày, dưới lớp áo mỏng manh là dáng người cường tráng rắn chắc và hai cánh tay to khỏe…
Cảnh tượng này, không phải là thứ mà một quả tẩu nên nhìn.
Ta xấu hổ trở về phòng.
…
Ngày thứ mười Bùi Nhị Lang trở về, cô tỷ Bùi Mai ghé qua cửa tiệm tào phớ.
Thiếu phụ bước từ trên xe ngựa xuống vận một chiếc áo choàng dài màu hồng phấn điểm khói xám, lông mày kẻ nhẹ, mặt thoa một lớp phấn mỏng. Nàng ta chầm chậm bước tới, dáng người yểu điệu thướt tha.
Vừa thấy Bùi Nhị, nàng ta đã đỏ mắt gọi một tiếng: “Nhị Lang.”
Không ngờ lần này đại công tử nhà lý trưởng Chu cũng theo nàng ta đến đây.
Chu công tử thân hình cao gầy, gò má nhô lên, trong đôi đồng tử tối tăm lộ ra chút ánh sáng nhạt.
Hai vợ chồng bọn họ ngồi trong cửa tiệm, một người vừa khóc nức nở vừa lấy khăn tay gạt lệ, một người ngồi thẳng, lưng song song với kệ.
Từ khi vào cửa, Chu công tử vẫn chưa mở miệng nói lấy một câu, trông dáng vẻ kia thì có lẽ đang chờ Bùi Nhị Lang thăm hỏi thăm vị tỷ phu là hắn trước.
Chỉ tiếc người ngồi đối diện họ là quan lớn trên kinh, không phải câu nệ lễ tiết như vậy.
Bùi Mai dường như đang đắm chìm trong những cung bậc cảm xúc khi chị em gặp lại nhau, không thể tự kiềm chế được, đầu tiên là nhắc tới cha mẹ họ, sau đó nhắc tới Đại Lang, cuối cùng cảm khái Nhị Lang hiện giờ tiền đồ vô lượng, vinh quy bái tổ, người làm chị như nàng ta rất tự hào.
Ánh mặt trời xuyên vào trong cửa tiệm, soi lên bộ đồ màu lam của Bùi Nhị Lang. Trong ánh nắng vàng dịu nhẹ, khuôn mặt lạnh như sương giá kia cũng có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều.
Từ khi hắn về nhà, cuộc sống thảnh thơi, thái mẫu và tiểu muội gắn bó, không còn những tranh đấu khốc liệt nơi chiến trường, địch ý và sự bén nhọn trên người cũng đã giảm hẳn.
Nếu bỏ đi sự sắc bén sâu nơi đáy mắt, trông hắn gần như cũng có mấy phần công tử ôn nhuận như ngọc.
Nhưng lúc này, hắn đang xoay xoay cái ly, hờt hợt liếc nhìn Bùi Mai một cái: “Mở miệng ngậm miệng đều là người chết, sao không hỏi xem người sống đang như thế nào?”
Một câu nói rất hờ hững, nghe không ra xúc cảm gì, nhưng sắc mặt Bùi Mai lại trở nên cực khó coi. Nàng ta nắm chặt chiếc khăn trong tay, ứa nước mắt nói: “Nhị Lang…”
Mà vị Chu công tử thanh cao kia rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn, nói: “Lời này của nhị đệ không đúng rồi. Lần này chúng ta tới đây, chính là muốn đón tiểu muội và lão thái thái đến Chu gia hưởng phúc.”
Ta xách theo cái ấm, đang định đi pha trà, nghe thế thì liền kinh ngạc.
Công tử Chu gia nhìn quanh cửa tiệm một lượt từ trên xuống dưới với vẻ khinh bỉ, lời nói đều là thái mẫu và muội muội phải ở nơi này chịu khổ, lúc trước hắn đã đề nghị đưa bọn họ về nhà họ Chu, song Bùi Mai lại không chịu, nói trong nhà còn một người anh em, cho dù không có anh em thì cũng vẫn còn quả tẩu, nàng là gái đã gả đi, nếu khăng khăng muốn đón người thì bọn họ biết làm sao, sao có thể không bị người ta chỉ trỏ, nói này nói kia cơ chứ.
Một đống lời lẽ đường hoàng, nói xong thật ra nghe cũng có vẻ hơi có lý.
Mà mục đích chuyến viếng thăm này của họ, nghe bảo chính là lo lắng cho thái mẫu, bởi vì từ vài năm trước sức khỏe của lão nhân gia đã bắt đầu đi xuống rồi. Bùi Mai là do một tay thái mẫu nuôi lớn cho nên rất thương bà, cũng muốn đưa bà về chăm sóc, làm tròn chữ hiếu.
Cuối cùng hai người thống khoái bày tỏ, nhị đệ còn phải lên kinh nhậm chức, sau này cứ an tâm thoải giao người cho họ là được.
“Không cần, ta sẽ đưa tất cả đi cùng mình.”
Từ đầu đến giờ, giọng điệu của Bùi Nhị Lang luôn lãnh đạm, thái độ cũng rất xa cách.
Bùi Mai sửng sốt hỏi: “Đệ muốn dẫn cả nhà lên hoa kinh?”
“Ừ.”
“Cả ả ta nữa à?” Bùi Mai đột nhiên quay đầu, lấy tay chỉ vào mặt ta.
Bùi Nhị Lang nheo mắt, vẻ mặt thoắt cái trở nên lạnh lùng: “Tỷ có ý kiến gì?”
Sự sắc sảo đan xen với lạnh lẽo thoáng chốc trở lại, tựa như hắn lại biến thành cái kẻ vừa về từ chiến trường kia, không khí quanh người vô cùng u ám.
Bùi Mai run lên, sắc mặt trắng bệch: “Không có.”
“Thế thì về đi.” Hắn lạnh lùng ra lệnh đuổi khách.
Bùi Mai cắn môi, viền mắt đỏ hoe. Ta đứng đằng xa, trông thấy công tử Chu gia đá nàng ta một cái dưới gầm bàn.
Bùi Mai lại run rẩy, nước mắt lã chã như mưa, lấy hết can đảm nói với Bùi Nhị Lang: “Nhị Lang, nghe nói đệ có tham dự yến tiệc của phủ đài đại nhân, hẳn là đã từng gặp Từ huyện lệnh. Nha môn của họ vừa mới trống một vị trí giáo dụ cách đây không lâu, đệ có thể mở lời một chút, để tỷ phu đệ vào đó được không?”
Quan giáo dụ trên nha môn huyện là quan giám khảo thi huyện, quản lý chuyện tế lễ tại Văn Miếu, phụ trách giáo dục học trò, ít nhất cũng phải là thân phận cử nhân mới đảm đương được.
Mà công tử Chu gia, đã đến tuổi nhi lập(1) nhưng vẫn chưa đậu tú tài.
(1) Theo Khổng Tử, tuổi ba mươi phải tự lập, gây dựng sự nghiệp cho mình, gọi là tam thập nhi lập.
Quả nhiên, Bùi Nhị Lang đã bị chọc tức.
Hắn cong môi, đôi mắt thâm sâu như hồ nước lạnh, nhìn công tử nhà họ Chu, rất không khách khí mà gõ xuống bàn: “Huynh muốn đến nha môn dạy học?”
Có lẽ là giọng nói của hắn quá mức băng giá, Chu công tử mặt tái nhợt, ánh mắt lảng tránh: “Là tỷ tỷ đệ muốn ta đi…”
“Tỷ ấy không có đầu óc, chẳng nhẽ huynh cũng không có đầu óc hay sao? Không tự biết giá trị của chính mình à?”
Bầu không khí trở nên cực kỳ ngượng ngập, nhưng Bùi Nhị Lang vẫn kiên quyết nói. Dưới khí thế hung hãn của hắn, đôi vợ chồng kia nói không nên lời, vừa không dám tức giận, lại vừa không dám lên tiếng.
Đến khi bọn họ chật vật rời đi, ta mới rót trà cho Bùi Nhị Lang.
Ánh mắt hắn vẫn hướng ra ngoài cửa tiệm. Thấy xe ngựa đã khuất bóng, hắn liền bật cười một tiếng…
“Cô thấy đấy, từ lúc vào cửa đến giờ, tỷ ấy vẫn chưa mở miệng hỏi thăm thái mẫu một câu, cũng chẳng thèm bảo muốn ghé nhìn bà một cái. Nhưng tự bản thân tỷ ấy cũng biết, hồi còn bé người thái mẫu thương nhất chính là tỷ ấy.”
Hồi còn bé người thái mẫu thương nhất là tỷ ấy, còn thím tự nhiên là thương nhất Đại Lang.
Trà phải ấm uống mới ngon. Ta cầm ly trà, đẩy về phía hắn: “Nhị thúc uống trà đi.”
Bùi Nhị Lang liếc nhìn ta: “Tiết Ngọc, năm đó ta không phải không biết tỷ ấy là người thế nào, chẳng qua là không còn cách khác thôi. Cũng may khi ấy có cô, nếu không ta hẳn là sẽ cắn rứt lắm.”
Lời cảm ơn đột ngột này khiến ta có chút bối rối, mặt cũng đỏ lên. Một lúc lâu sau, ta mới ngượng ngùng nói: “Nhị thúc, sao thúc cứ gọi thẳng tên ta hoài vậy.”
Hắn đã hai lần gọi ta là Tiết Ngọc rồi, rốt cuộc ta đã làm sai chuyện gì? Sao tự nhiên lại không còn được tiểu thúc tôn trọng nữa?
Trong lúc ta đang thấp thỏm, hắn bỗng nhiên cười như không cười nhìn ta, khóe môi cong lên, nhẹ giọng gọi: “Tẩu tẩu.”
Các xưng hô đúng mực đã trở lại, nhưng hai chữ giống nhau này nhẹ nhàng phát ra từ miệng hắn lại nghe có vẻ như đã lặp đi lặp lại đến cả trăm lần, quyến luyến và sâu lắng một cách lạ kỳ.