Quần hùng bỗng nghe thấy một tiếng rú thảm khốc rất đột ngột nổi lên, rồi ai nấy đều giật mình kinh hãi và cùng nhìn cả vào giữa sảnh, liền thấy mặt đất có người đang giẫy giụa, vẻ mặt đớn đau, tiếng nói khàn khàn...
Y Dư Huy không dám tin đó là sự thật, chớp mắt một hồi rồi mới nhìn kỹ, thì ra người đang quần quại ở trên mặt đất là Dương Ngọc Hy.
- Tránh ra!
Bỗng có tiếng quát lớn nổi lên, ai nấy vội tránh sang hai bên, liền thấy một bóng người nhanh như điện chớp phi vào. Mọi người đã thấy giữa sảnh có thêm một người đang đứng cạnh Dương Ngọc Hy.
Lôi Vân đã đi vào trong nội thất, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu la thảm khốc ấy liền giật mình kinh hãi, vì tiếng kêu rất quen thuộc và chàng đã nhận ra người đó chính là Dương Ngọc Hy, mà cũng là kẻ địch bị mình đánh bại lần đầu tiên khi mới rời khỏi Trung Nhạc. Chàng liền nghĩ bụng :
- “Chả lẽ môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân đã trung thành với ta cung kính ta mà ra tay giết chết Dương Ngọc Hy chăng?”
Chàng đột nhiên quay người lại đi vào giữa đại sảnh, trong đầu óc lại nghĩ tiếp :
- “Ta đã làm Minh chủ của lục lâm. Ta phải có thái độ của một vị Minh chủ mới được, nếu quả thực có người hạ độc thủ giết Dương Ngọc Hy, ta sẽ dùng quyền oai giết tên đó ngay...”
Vừa nghĩ tới đó, chàng đã quát lớn bảo tránh ra, rồi phi thân tới cạnh Dương Ngọc Hy, đưa mắt nhìn xung quanh một vòng lạnh lùng hỏi :
- Y đường chủ, chuyện gì vừa xảy ra thế?
Y Dư Huy nhếch mép cười và đáp :
- Xin chúc mừng Minh chủ!
Y chưa nói dứt, Lôi Vân đã trợn ngược đôi lông mày lên giận dữ quát hỏi :
- Mừng cái gì?
Giọng nói của chàng quá nghiêm nghị, khiến Y Dư Huy cũng phải giật mình đến thót một cái, vì y thấy mặt chàng lộ đầy vẻ sát khí.
Trong lúc rùng mình, tất nhiên thái độ của y cũng phải ngượng nghịu, nhưng y vẫn thầm nghĩ bụng :
- Trong lúc ta chưa thực hiện xong kế hoạch, bất cứ việc gì và bất cứ ở đâu ta cũng tỏ vẻ trung thành với người để người tín nhiệm ta. Sau này, ta nắm đại quyền ở trong tay rồi, không còn bị ai hoài nghi nữa, thì lúc ấy, hà hà...
Nghĩ tới đó, y cười thầm, mặt cũng lộ vẻ đắc trí, tủm tỉm cười và đáp :
- Thưa Minh chủ, hình như Dương Ngọc Hy đã uống phải chén rượu có độc.
Bây giờ, y đã thoi thóp sắp chết. Căn cứ vào đó mà suy tính, thì có lẽ chén rượu của Minh chủ đã uống không có độc đâu.
Lôi Vân kinh hãi nhìn xuống dưới đất, cũng phải sờn lòng rợn tóc gáy. Chàng thấy Dương Ngọc Hy nằm ở dưới đất, chân tay co quắp, mồm phun nước bọt đen xì, và cứ kêu rên hoài nhưng tiếng đã khàn rồi.
Lôi Vân lại cúi đầu nhìn kỹ bộ mặt của Dương Ngọc Hy, thấy mặt của tên đó đã nỗi hắc khí, chàng thắc mắc vơ cùng, nghĩ bụng :
- Xem hình dáng của y thì đúng là đã trúng độc... như vậy, thì lại thực...
Nghĩ tới đó, chàng vội quát bảo :
- Y đường chủ còn đứng đó nhìn làm chi, có mau nghĩ cách cứu y?
Chàng vừa nói dứt, đã vội tiến lên giơ hai ngón tay ra điểm vào Dương Quan huyệt ở trước ngực của Dương Ngọc Hy.
Y Dư Huy từ từ lắc đầu đáp :
- Thưa Minh chủ, đã muộn rồi. Mặt y đã hiện hắc khí, bây giờ có bế tắc huyệt đạo của y chăng nữa cũng quá muộn, vì chất độc đã lan tràn khắp mình mẩy.
Lôi Vân cả giận hỏi tiếp :
- Chẳng lẽ các ngươi trông thấy chết mà không ra tay cứu hay sao?
Đôi mắt của chàng rất sắc lại liếc nhìn mọi người một lượt.
Mọi người thấy Lôi Vân có vẻ mặt rất nghiêm và rất oai, khiến người nào người nấy đều kinh hãi cùng lui về phía sau một bước.
Dương Ngọc Hy quằn quại ở trên mặt đất kêu rên hoài.
Mọi người thấy Dương Ngọc Hy uống chén thuốc độc ấy mới được có chốc lát, mà đã chịu đựng không nổi và sắp chết rồi, đủ thấy chất độc của chén rượu ấy lợi hại như thế nào.
Ngờ đâu sau một tiếng cười khẩy, Dương Ngọc Hy đột nhiên đứng ngay dậy.
Lôi Vân thấy thế cả kinh thất sắc nghĩ bụng :
- Ta đã điểm vào Dương Quan huyệt của y và chất độc ở trong người y đã lan tràn đi khắp nơi rồi, vậy sao y vẫn còn đứng dậy được một cách nhanh nhẹn như thế? Thực là vô lý!
Dương Ngọc Hy vừa đứng dậy đã đột nhiên giơ hai cánh tay ra, xương ở trong người y bỗng kêu răng rắc, rồi y đột nhiên xông ngay lên...
Lôi Vân thấy thế cả kinh, vội quay người lại giơ song chưởng lên bảo vệ lấy trước ngực, thì bỗng thấy bên cạnh có tiếng tà áo bay phần phật trước gió. Tiếp theo đó, chàng lại nghe thấy có giọng nói rất thánh thót bảo chàng rằng :
- Minh chủ khỏi lo, hãy nhẫn nại một chút, đây là y Hồi Quang Phản Chiếu đấy!
Tiếng nói chưa dứt, Dương Ngọc Hy đã chập hai cánh tay lại hất ra một luồng chưởng phong rất lợi hại ra, rồi y xông ngay lên tiếp.
Lôi Vân vội tránh sang bên, thoát được thế công ấy. Đột nhiên có tiếng kêu la như điên như khùng và rất hỗn loạn nổi lên, rồi có bóng người thấp thoáng, đao quang kiếm ảnh lấp lóe làm chói cả mắt mọi người. Thì ra có một số khí giới khá đông đảo đã nhằm người Dương Ngọc Hy tấn công tới.
Lôi Vân vừa tránh khỏi thế công của Dương Ngọc Hy, thân hình của chàng còn chưa đứng vững, đã nghe thấy tiếng người ồn ào và trông thấy mọi người đều rút đao kiếm ra. Thì ra đó là môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân đã ngăn cản Dương Ngọc Hy không cho y xông lại tấn công chàng. Chàng lớn tiếng quát :
- Ngừng tay lại!
Nhưng đã muộn rồi, chỉ trong nháy mắt, ngực và vai của Dương Ngọc Hy đã bị đao kiếm đâm bốn năm nhát, máu ở trong người y đã chảy ra như suối tức thì.
Đột nhiên bốn chung quanh có tiếng kêu la rất hãi hùng và bóng người đã rẽ sang bốn bên.
- Tránh ra! Tránh ra... y ngộ độc rất nặng, máu tươi của y chảy ra như vậy cũng đều có chất độc hết...
Lôi Vân nghe thấy tiếng kêu ấy trong lòng cả kinh và nghĩ bụng :
- Chất độc của chén rượu ấy quả thực lợi hại vô cùng.
Chàng bỗng nghĩ tới tấn kịch lựa rượu vừa rồi, chàng lại kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh ra ngay. Chàng vẫn còn thắc mắc lại nghĩ tiếp :
- Thế là nghĩa gì? rõ ràng chén rượu của ta có độc...
Bùng!...
Đột nhiên một tiếng kêu rất lớn nỗi lên. Lôi Vân lại giật mình đến thót một cái. Thì ra, Dương Ngọc Hy đã loạng choạng mấy bước, rồi té lăn ra đất. Những thớ thịt ở trên mặt của y đã co rúm lại, nhưng y vẫn còn cố cất giọng khàn khàn mắng chửi :
- Hừ! ngươi cứ yên ổn làm Minh chủ đi... số ngươi hên lắm... dù ta có chết xuống làm ma cũng không tha thứ cho ngươi đâu!
Hình như y phải gắng sức lắm mới lên tiếng mắng chửi được mấy câu đó. Hai mắt của y tràn đầy những tia máu đỏ trông rất rùng rợn, và đôi ngươi còn tia ra hai luồng ánh sáng oán độc nhìn thẳng vào mặt Lôi Vân.
Lôi Vân trông thấy bộ mặt rùng rợn ấy cũng không nhẫn tâm nhìn, chỉ khẽ thở dài rồi quay mặt đi luôn. Chàng bỗng trông thấy Ngô Đình Ngọc từ từ đi tới trước bàn, cầm hai chén rượu lên xem xét, rồi nàng quay đầu lại vẻ mặt giận dữ nhìn vào Dương Ngọc Hy hậm hực nói :
- Ngươi ác độc thực!
Cữ chỉ và lời nói của nàng, Lôi Vân đều trông và nghe thấy cả. Chàng liền hoài nghi, đang định tiến lên hỏi xem chén nào có thuốc độc, thì Dương Ngọc Hy đã kêu rú lên một tiếng rất thảm khốc, nhưng y chỉ kêu được một tiếng thôi, rồi im lặng ngay, hiễn nhiên y đã tắt thở rồi.
Tiếp theo đó, bỗng có mùi tanh hôi xông lên mũi của mọi người. Thì ra, máu ở vết thương của y chảy ra tanh hôi nồng nặc khó chịu khôn tả.
Lôi Vân thấy thế cũng mủi lòng, chàng còn hơi hãi sợ là khác. Chàng không nhẫn tâm trông thấy cái chết thảm khốc ấy, liền tự nhủ :
- Nếu ta uống phải chén rượu độc đó, có lẽ ta cũng như y!
Càng nghĩ, chàng càng kinh hãi.
Lúc ấy, trong đại sảnh yên lặng như tờ, hình như môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân thấy cái chết của Dương Ngọc Hy thảm khốc như vậy, mà ai cũng phải mủi lòng thương, nên không ai nói nữa lời và không ai nghĩ tới cách phải xử trí cái xác Dương Ngọc Hy ra sao.
Vì chất độc mà Dương Ngọc Hy ngộ phải quá lợi hại, ai cũng sợ dính phải máu độc của y cả.
Một lát sau, Lôi Vân vẫn cười vẻ rầu rĩ, hình như chàng cố nén sự uất ức mà nói với mọi người rằng :
- Các người nghĩ cách đem cái xác của Dương Ngọc Hy đi đâu chôn đi. Có lẽ là bỉ nhân không trúng độc, vậy các vị có thể yên tâm đi về được rồi.
Nói xong chàng nhắm nghiền hai mắt lại, quay người về phía Mỹ La Sát, rồi đột nhiên lên tiếng hỏi :
- Có phải Đình Ngọc cô nương đã phát giác hai chén rượu có...
Chàng chưa nói dứt thì Ngô Đình Ngọc đã lướt tới trước mặt chàng mà nghiêm nghị nói :
- Minh chủ chả cần đau lòng hộ y. Đó là y hại người, trái lại mình lại tự bị hại đấy thôi...
Mọi người đang thắc mắc không hiểu tại sao Lôi Vân lại không bị trúng độc, trái lại Dương Ngọc Hy lại bị trúng độc như thế, bây giờ nghe thấy Mỹ La Sát nói như vậy, ai nấy đều vội lắng tai nghe. Ngô Đình Ngọc bỗng cười khẩy một tiếng và nói :
- Dương Ngọc Hy rất khôn ngoan và cũng không kém gì ác độc...
Nói tới đó, nàng bỗng quay người một vòng và lướt đi tới trước bàn cầm lấy hai cái chén, rồi quay trở về đứng ở trước mặt Lôi Vân ngay một cách nhanh như điện chớp, khiến mọi người chỉ trông thấy bóng hồng thấp thoáng thôi chứ không hiểu nàng ta đi đâu và làm gì, đến giờ thấy nàng cầm hai cái chén bạc mới biết là nàng đi lấy chén rượu độc tới.
Tiếp theo đó, lại thấy nàng hơi giơ tay lên, hai cái chén bạc đã rớt ngay xuống đất. Hai cái chén rơi xuống dưới mặt đá không nghe thấy có tiếng kêu “coong” gì hết, mà lại nghe thấy tiếng kêu “bộp” khô khan. Mọi người liền nghĩ bụng :
- Ủa! Thế ra hai cái chén này không phải làm bằng bạc...
Lôi Vân rất thông minh, thấy vậy mặt đã biến sắc và suýt tý nữa thì buột miệng nói :
- Ác độc thực!
Chàng đã phát giác ra hai cái chén ấy không phải là chén bạc, chàng đã biết rõ ngay âm mưu của Dương Ngọc Hy và dụng ý của tên đó khổ tâm như thế nào, nếu nói ra ai cũng phải kinh hoàng đến sờn lòng rợn tóc gáy.
Thì ra, Dương Ngọc Hy tức giận Lôi Vân, liền kiếm hai cái chén giống hệt chén bạc, mà không phải là chén bạc. Trong đó có một cái hơi ám đen, còn một cái thì không ám đen, y rót rượu độc vào trong chén ấy. Y đoán chắc Lôi Vân thể nào cũng dùng quyền oai bắt mình phải uống chén rượu không có chất độc mà trông như có chất độc, còn Lôi Vân thì thể nào cũng uống chén rượu trông như không có độc mà sự thực thì có độc.
Nhưng y có ngờ đâu, Lôi Vân lại không do dự gì hết, uống luôn chén rượu không độc mà trông như có độc rồi bình yên vô sự.
Dương Ngọc Hy hoảng sợ đến mặt biến sắc. Y trông thấy Lôi Vân tuy hãy còn ít tuổi, nhưng uống xong chén rượu không độc ấy, lại còn sử dụng một lần tín phù của cả năm môn phái, y lại thấy môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân đều nghe lệnh Lôi Vân cả, y mới tuyệt vọng và nghĩ bụng :
- Chờ lát nữa, Lôi Vân phát giác ra âm mưu của hai chén rượu này, thì khi nào y chịu buông tha cho ta...
Y tự nghĩ không có cách gì đối địch được với Lôi Vân và y còn biết môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân có khắp thiên hạ. Nếu Lôi Vân định tầm thù ghét y, thì quả thực y không còn chỗ nào mà nương thân được. Vả lại trước mặt đông đảo như thế này, y không thể nào không uống chén rượu trông như không độc mà chất độc mạnh cực độ kia, nên bắt buộc y phải cầm chén rượu đó lên uống cạn.
Sự kiện này đã làm cho Lôi Vân phải kinh hãi và cảnh tỉnh suốt đời. Chàng rất cảm khái lui về phòng ngủ. Phòng ngủ này thật là tráng lệ lịch sự hết sức.
Chàng vốn sinh trưởng ở trong rừng rú vắng vẻ, nên chàng không có vẻ thích thú cuộc đời sa hoa lộng lẫy như thế này, nhất là trong lúc chàng đang buồn phiền sợ sệt, nên chàng không thấy sống trong trong hoàn cảnh phong phú này có cái gì là thích thú hết.
Chàng còn nhớ lúc mình rời khỏi đại sảnh, những tên ma đầu giết người không chớp mắt đều cung kính vái chào, tỏ vẻ rất cung kính với chàng, lúc ấy chàng không còn đam mê uy quyền mà mình đã dùng máu và nước mắt trao đổi được nữa. Chàng là một đứa trẻ ngây thơ, bị ân sư hủy hoại, về mặt tinh thần chàng cảm thấy mình bị lăng nhục và bạc đãi hết sức, và chàng cũng thừa hưởng những tội nghiệp của Tam tuyệt Nhị quân để lại.
Đêm đã khuya, bốn bề yên lặng như tờ.
Lôi Vân cởi áo ngoài ra. Một lát sau, chàng lại mặc áo vào, ngơ ngác đứng ở trong căn phòng sa hoa lộng lẫy ấy. Trong phòng tối om như mực. Chàng không cảm thấy cần có ánh sáng đèn. Chàng chỉ đứng dưới trăng tàn, lẳng lặng nghĩ lại những dĩ vãng, vừa nghĩ vừa kinh hoàng, nên chàng chỉ mong trời mau sáng thôi.
Thì giờ trôi chảy rất chậm, chàng đã gọi một thằng nhỏ hầu hạ mình vào, rồi không hiểu tại sao, chàng lại nóng nảy đuổi nó đi. Tình hình ấy đã thấy đầu óc của chàng đang rối loạn biết bao, chàng lại nghĩ bụng :
- Ta chết hay sống sáng mai sẽ giải quyết!
Chàng không sợ gặp lại Trung Nhạc Chi Chủ mà cũng chỉ thống hận ông ta.
Chàng lại ứa nước mắt ra, lấy tay áo lau chùi nước mắt.
Bỗng có ngươi khẽ kêu gọi :
- Đại ca!
Chàng vội quay lại nhìn, đã thấy ngoài cửa có một thiếu nữ xinh đẹp mặc áo đỏ lấp ló, nàng lại hỏi tiếp :
- Việc gì mà khiến đại ca phải đau lòng như thế?
Người đó chính là Mỹ La Sát.
Lôi Vân kinh hãi thầm, vội dùng tay áo lau chùi nước mắt và hai má, rồi hỏi lại nàng rằng :
- Cô nương tới đây có việc gì thế?
Ngô Đình Ngọc tay cầm một cái khăn thướt ta đi tới trước mặt chàng và ném luôn cái khăn ấy cho chàng. Chàng không nỡ phụ lòng tốt ấy của nàng, liền giơ tay ra đỡ lấy cái khăn ấy, mặt lộ vẻ cám ơn và nói :
- Nếu cô nương có việc xin cứ vào trong này...
Ngô Đình Ngọc bỗng lộ vẻ sợ hãi, lại đi tới gần thêm chút nữa. Chàng hoài nghi vô cùng, đang định lên tiếng hỏi, thì đã thấy một bàn tay mềm mại khẽ bịt lấy mồm chàng, rồn nàng ta rĩ tai chàng khẽ nói, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu, bảo rằng :
- Đừng nói gì hết, mau quay trở về giường đi!
Lôi Vân giật mình kinh hãi, đồng thời chàng lại nghe thấy bên ngoài cửa sổ có tiếng động rất khẽ, hình như có người dạ hành vừa ở trên mái nhà nhảy xuống vậy.
Lôi Vân đột nhiên giơ tay ra ôm lấy Ngô Đình Ngọc và nhảy ngay tới chỗ góc bên trái dưới cửa sổ.
Lúc ấy, tiếng chân ở bên ngoài cửa sổ càng rõ hơn, hình như người đó đã đi tới trước cửa sổ rồi và đang ngó đầu nhìn vào trong phòng vậy.
Tuy trong bóng tối, Lôi Vân vẫn có thể trông thấy rõ. Có hai cái bóng người rất cao lớn. Lúc này, không nghe thấy tiếng chân của họ nữa mà chỉ nghe thấy tiếng hô hấp rất mạnh của họ thôi. Chàng cả kinh vội nín hơi lại và nghĩ bụng :
- Hai người này là ai? Có lẽ chúng đang đứng sát cửa sổ?
Một lúc sau, chàng lại nghe thấy tiếng tà áo bay phất phới trước gió, càng lúc càng xa dần. Chàng nóng lòng sốt ruột đang định nhảy ra ngoài cửa sổ đuổi theo, nhưng tay chàng đã bị tay Ngô Đình Ngọc nắm chặt và nàng rỉ tai chàng mà nói :
- Đại ca đừng đi, để tiểu muội nói cho đại ca hay. Việc này đối với đại ca không có ích lợi gì đâu, vả lại...
Lôi Vân trợn ngược đôi lông mày lên khẽ đáp :
- Nhưng dù sao tôi cũng phải đi theo xem chúng là ai mới được!
- Đại ca không nên đi. Nếu đại ca muốn biết chuyện, để tiểu muội nói cho đại ca nghe, mục đích của chúng đến đây là vì kiếm tiểu muội...
Nàng chưa nói dứt, thì Lôi Vân đã giằng tay nàng ra và nhẹ nhàng như một chiếc lá rụng nhảy ra ngoài cửa sổ. Nàng càng lo âu thêm, muốn cản trở nhưng đã muộn rồi.
Lôi Vân nhảy ra ngoài sân, đưa mắt nhìn bốn chung quanh một lượt, rồi suy tính phương hướng, rồi vội phi thân về phía bên phải, phía hai người nọ vừa đi.
Chàng giở khinh công tuyệt nghệ ra, như một con mèo nhẹ nhàng tiến về phía bụi cây rất thấp kia. Chỉ trong nháy mắt, chàng đã tới nơi và đã nghe thấy có tiếng người nói chuyện với nhau rất khẽ :
- Không có lẽ, đêm hôm khuya khoắt như thế này, con nhỏ ấy không dám vào phòng Lôi Vân. Là người tài ba như thế, nếu con nhỏ vào phòng của y thì thể nào cũng phát giác..
- Nếu vậy thì nó đi đâu?
Lôi Vân vội nép sang một bên. Chàng lại nghe thấy hai người kia nói tiếp :
- Không được, tối hôm sau chúng ta thể nào cũng phải tìm cho ra con nhỏ...
- Y đại ca, thôi đừng tìm nó nữa làm chi. Tìm thấy con nhỏ ấy thì anh định làm gì? Một con bé đẹp như hoa nở như thế, giết đi thực đáng tiếc, mà không giết thì lại...
- Không giết thì sao?
Lôi Vân nghe thấy chúng nói, chàng giật mình đến thót một cái và nghĩ bụng :
- Trong hai người này, thể nào cũng có một người là Y Dư Huy, nhưng còn người kia là ai?
Chàng vừa nghĩ vừa đưa mắt nhìn về phía đó, quả thấy người đứng bên trái chính là Y Dư Huy, tay y đang cầm cây Thiết Quài, mình mặc võ trang. Còn kẻ đứng bên phải, tuy chàng đã gặp mặt y rồi nhưng không biết là ai. Chàng thấy y là một thiếu niên tuổi chừng hai mươi ba, mặt mũi tuấn tú, thânh hình lực lưỡng, tay cầm trường kiếm bóng nhoáng.
Lôi Vân thấy thế liền nghĩ bụng :
- Chả lẽ vì Mỹ La Sát mà chúng đuổi theo tới đây chăng? Nhưng chúng có ngờ đâu Mỹ La Sát lại đang ở trong phòng của ta? Tại sao Mỹ La Sát lại vào trong phòng ta ẩn núp?
Nghĩ tới đó, chàng sực nhớ, khi Mỹ La Sát vào phòng chàng, Y Dư Huy với thanh niên tuấn tú ấy có đi tới trước cửa sổ nhưng không ngó nhìn vào trong phòng của chàng, nên chàng nghĩ tiếp :
- Chúng chưa phát giác nàng ta vào trong phòng này đâu? Nhưng tại sao chúng lại đoán ra được nàng ẩn núp trong phòng?
Chàng bỗng nghe thấy thiếu niên đứng ở trong bụi cây nói :
- Y đại ca, tối nay chúng ta đừng kiếm y thị nữa. Để ngày mai đi kiếm Xú La Sát thương lượng xem rồi mời cả hai nàng xấu đẹp gia nhập, như vậy có phải là giải quyết được cả không?
Y Dư Huy ngẫm nghĩ giây lát mới trả lời :
- Thôi được, theo ý ngu huynh thì đêm hôm khuya khoắt như thế này, Mỹ La Sát chả dám đột nhập phòng ngủ của Lôi Vân đâu. Ngày mai, chúng ta nghĩ cách cản trở không cho y thị gặp Lôi Vân là được.
- Chả lẽ âm mưu của chúng đã bị Mỹ La Sát hay biết? Chúng sợ Mỹ La Sát đến đây nói cho ta hay...
Nghĩ tới đó, chàng vội ngửng đầu lên nhìn, thấy bóng người ở bụi rậm đã bỏ đi hết, cả Y Dư Huy lẫn thiếu niên anh tuấn mà chàng không biết tên cũng đi mất dạng rồi. Chàng càng thắc mắc thêm, vội đứng dậy chạy ngay về phòng ngủ.
Chỉ trong nháy mắt, chàng đã về tới phòng ngủ của mình, thấy Mỹ La Sát còn đang ở đó. Nàng thấy Lôi Vân bình yên vô sự về tới nơi, bỗng thở nhẹ nhõm một cái và khẽ nói :
- Đại ca có tìm thấy chúng không?
Lôi Vân với đôi mắt rất ôn hòa, nhìn Ngô Đình Ngọc một cái, khẽ hỏi :
- Tại sao cô nương lại vào trong này ẩn núp như thế?
Ngô Đình Ngọc bỗng nhay tay túm lấy cánh tay phải của chàng, với giọng nói dịu dàng, khẽ bảo :
- Đại ca đừng cử động!
Lôi Vân ngẩn người ra, lại thấy tay nàng từ từ đụng chạm vào nơi trước ngực của mình. Chàng vội cúi đầu nhìn, mới hay nàng đang cởi khuy áo cho mình, chàng cả kinh vội hơi ngửa người về phía sau, ngạc nhiên hỏi :
- Cô nương... làm gì thế?
Chàng hiểu lầm nên mới hoảng sợ như vậ, và ngửng đầu lên nhìn thấy Ngô Đình Ngọc bẽn lẽn đáp :
- Đại ca đừng có cử động. Để tiểu muội xem vết thương của đại ca đã lành mạnh chưa?
Lôi Vân càng thắc mắc thêm.
- Sao cô nương biết vai tôi bị thương?
Nghe thấy chàng nói như thế, Ngô Đình Ngọc bỗng lộ vẻ gay cấn nhanh nhẹn cởi nốt mấy khuy áo cho chàng và lo âu hỏi tiếp :
- Đại ca đã chữa vết thương này chưa?
Lôi Vân có vẻ cảm động, nhìn nàng một cái và hớn hở nghĩ bụng :
- Dù sao vẫn có người cũng thương ta!
Chàng bỗng cảm thấy chỗ vết thương đau nhức, liền thất thanh kêu rên một tiếng rất khẽ.
Thì ra, Ngô Đình Ngọc đã sơ y đụng chạm phải vết thương của chàng. Đột nhiên nghe thấy chàng kêu rên, nàng biến sắc mặt ngay và có vẻ thương xót hỏi tiếp :
- Đại ca có nghe thấy những lời của tiểu muội vừa hỏi không?
Giọng nói của nàng rất dịu dàng và đầy vẻ lo lắng. Tuy nàng chỉ lộ vẻ một chút xíu như vậy thôi, Lôi Vân cũng cảm thấy sung sướng vô cùng. Chàng dịu dàng đáp :
- Không sao, tôi vẫn còn chịu đựng được...
Nói tới đó, chàng bỗng nghĩ tới ân sư đã vô tình đả thương mình nên mình mới bị thương như thế này. Chàng lại biến sắc mặt, giọng nói cũng lạnh lùng theo :
- Hừ! Vết thương trên vai này là của sư phụ ban cho. Tôi muốn để yên nó như thế, chứ không muốn chữa khỏi. Vết thương còn ở trên vai ngày nào, tôi lại nhớ đến ân sư tôi đã ban cho...
Nói tới đó, chàng mới cảm thấy mình không nên dùng lời lẽ lạnh lùng này nói với một người đã có lòng quan tâm đến mình, nên chàng lại đổi giọng nói mà trả lời Ngô Đình Ngọc rằng :
- Cô Đình Ngọc... những lời tôi vừa nói đó là...
Không ngờ Ngô Đình Ngọc không vì giọng nói lạnh lùng của chàng mà không vui, trái lại mặt nàng đang rầu rĩ bỗng hớn hở đáp :
- Đại ca chưa hề chữa qua ư? Như vậy thuốc của Y Dư Huy cho, đại ca cũng chưa dùng tới chứ?
Lôi Vân thấy nàng nói như thế, hoài nghi vô cùng, vội hỏi :
- Sao cô nương lại hỏi đến chuyện ấy?
Lúc ấy, Ngô Đình Ngọc đã cởi được khuy áo cho chàng và đã trông thấy vết thương thâm tím ở trên đầu vai phải của chàng. Ngô Đình Ngọc khẽ kêu “ồ” một tiếng, vẻ mặt rất nghiêm nghị nói tiếp :
- Đại ca chớ nên dùng thuốc của Y Dư Huy tặng cho, vì thuốc của y...
Lôi Vân nghe tới đó bỗng trợn ngược đôi lông mày lên và nắm chặc hai vai của nàng, vừa lay vừa hỏi :
- Đình Ngọc... Cô nương đã phát giác được gì, mà Y Dư Huy dã tìm kiếm cô?
Nói tới đó, chàng mới phát giác mình quá thô lỗ, vội buông tay xuống dịu dàng tiếp :
- Đình Ngọc, hãy kể cho tôi nghe những cái gì mà cô nương đã trông thấy hôm nay...
Mỹ La Sát tỏ vẻ rất quan tâm, và khẽ đáp :
- Đáng lẽ tiểu muội cũng không biết chuyện này, khi tiểu muội đang định đi ngủ, thì bỗng thấy trên mái nhà có tiếng chân người đi qua...
Nói tới đó, hình như nàng đã bớt gây cấn, thủng thẳng nói tiếp :
- Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, tiểu muội vội mặc áo ngoài vào, phi thân lên mái nhà, liền trông thấy hai cái bóng người đang chạy thẳng về phía bụi rậm ở phía sân này. Tiểu muội rất ngạc nhiên và nghĩ bụng : “Nơi đây là chỗ ở của Xích Mi môn, người ngoài đâu dám xâm nhập”. Thế rồi tiểu muội liền đuổi theo, nhưng chưa tới gần tiểu muội đã nghe thấy có tiếng nói rất khẽ. Tiểu muội đã nhận ra hai người đó là Y Dư Huy thủ tịch Đường chủ của Xích Mi môn và Lãnh Như Băng môn hạ của Vân Thái môn, chúng đều là người có quyền oai trong năm môn phái của Tam tuyệt Nhị quân. Tính nết của Y Dư Huy thế nào, đại ca đã biết rõ rồi, còn Lãnh Như Băng thì tính nết của y hệt như tên của y vậy. Tuổi y hãy còn trẻ nhưng võ nghệ đã lừng danh võ lâm. Khi đối địch với người, không bao giờ y cũng sử dụng song chưởng một lúc, có khi y cũng dùng tới kiếm nhưng hiếm lắm, cho nên người trong võ lâm mới gọi y là Đơn Chưởng Tu La...
Lôi Vân bỗng gầm nét mặt lại, lẩm bẩm nói :
- Đơn Chưởng Tu La! Đơn Chưởng Tu La Lãnh Như Băng!
Ngô Đình Ngọc tủm tỉm cười đỡ lời :
- Đại ca, ngày mai tiểu muội sẽ chỉ cho đại ca xem võ công của y rất cao siêu, nhưng nhân phẩm của y lại tồi bại lắm. Tiểu muội ghét y đến chết đi được.
Nói tới đó, nàng bỗng bẽn lẽ cúi đầu xuống.
Lối Vân thấy thế bỗng rùng mình một cái, nhưng vẫn gượng trấn tĩnh tâm thần không dám nghĩ ngợi đến chuyện tình nữa, vội hỏi tiếp :
- Cô nương đã nghe thấy chúng nói những gì?
Ngô Đình Ngọc rất ngượng nghịu, gượng cười đáp :
- Tiểu muội nghe Y Dư Huy đang bàn tán với Lãnh Như Băng một việc gì mà văng vẵng nghe y nói :
-Chúng ta chỉ cần làm thế nào cho Lôi Vân tàn phế... như vậy những sự nghiệp của Tam tuyệt Nhị quân đã sáng tạo từ tay Lôi Vân chuyển sang tay hai chúng ta.
Nói tới đó, Ngô Đình Ngọc trầm ngâm giây lát mới nói tiếp :
- Tiểu muội đã nhớ y nói như vậy, nên tiểu muội đã đoán chắc y thể nào cũng có mưu kế gì bất lợi cho đại ca để tranh cướp quyền hành. Lãnh Như Băng lại hỏi y vài câu, rồi y bỗng cười khẩy nói tiếp :
- Thể nào cũng có một ngày... ngày ấy không xa đâu Lãnh lão đệ. Mấy hôm trước, Y mỗ đã tặng cho Lôi Vân một gói thuốc, hà hà... Gói thuốc ấy không những không chữa khỏi được vết thương của y, mà trái lại còn làm cho vết thương nặng thêm... Hà hà, Lãnh lão đệ có biết thuốc đó là thuốc gì không?
Nghe tới đó, tiểu muội sợ hãi vô cùng, vội lắng tai nghe tiếp, lại nghe thấy Lãnh Như Băng với giọng kiêu ngạo hỏi :
- Thuốc ấy là thuốc gì thế?
Y Dư Huy đắc trí cười ha hả đáp :
- Đó là Du Ty Thiết Cốt Phấn...
Tiểu Muội nghe thấy y nói như vậy càng sợ hãi thêm, người hơi rung động một chút, vì vậy mà có tiếng động rất khẽ. Chúng thực lợi hại phát giác được ngay, nên vội rút khí giới ra, tiểu muội càng kinh hãi thêm. Lãnh Như Băng ít khi sử dụng tới kiếm, mà lầ này y cũng rút kiếm ra, đủ thấy y coi việc này quan trọng như thế nào. Thế rồi, tiểu muội mới cố nghĩ cách vào trong phòng này của đại ca để nói cho đại ca hay...