[Lãng Lãng Đinh / Sơn Hà Lệnh] Nhập Vai

Chương 29: Chương 29





Hôm đó anh ngủ gục trên bàn, một tay đỡ dưới mặt, tay kia thì khuỷu tay chống trên mặt bàn, cổ tay đặt trên đỉnh đầu, thực sự giống như nửa trái tim.

Tên ngốc này lại ở bên cạnh anh giơ cánh tay lên hợp với tay anh thành hình trái tim hoàn chỉnh, còn cười ha ha chụp lại.

Trương Triết Hạn thở dài, chụp trộm thì thôi đi, chụp trộm còn không khóa màn hình, để Châu Dã nhìn thấy...!
Thảo nào vẻ mặt của cô bé lại khác thường như vậy, Trương Triết Hạn nhắm mắt xoa huyệt thái dương
Đau đầu...!
Đến nơi rồi, Trương Triết Hạn mới tắt điện thoại, cố sức đỡ Cung Tuấn đến phòng của mình, ấn cậu ngồi lên giường︰ "Ngồi yên, anh đi lấy khăn lau mặt cho em."
Cung Tuấn ngồi yên ngoan ngoãn gật đầu.

Trương Triết Hạn dùng nước ấm vò khăn, đi ra phủ lên mặt Cung Tuấn, sau đó lau mạnh một trận như trút giận ︰ "Anh đây còn chưa chăm sóc ai như vầy đâu, tiền nợ lần trước còn chưa trả đấy."

Cung Tuấn i a muốn nói chuyện, nhưng một từ cũng không thốt ra được, thế là giơ tay lên ôm eo Trương Triết Hạn, khăn mặt tuột khỏi tay Trương Triết Hạn, Cung Tuấn cách khăn mặt tựa đầu vào ngực anh.

Hơi nóng của khăn thấm qua áo sơmi mỏng kích thích làn da của Trương Triết Hạn, khiến anh hơi nhói.

"Buông ra, cái tật gì mà hết lần này đến lần khác đều như vậy." Trương Triết Hạn giơ tay lên đẩy trán Cung Tuấn, khăn mặt rơi xuống lộ ra khuôn mặt của Cung Tuấn.

Cung Tuấn còn ôm chặt hơn︰ "Không buông, không buông."
Trương Triết Hạn hết cách, mở rộng vòng tay muốn ôm lấy cậu.

Cung Tuấn đột nhiên rút một tay về, nhưng tay kia vẫn túm chặt quần áo của Trương Triết Hạn
Cậu vòng tay ra ngoài cầm lấy bàn tay không biết đặt ở đâu của Trương Triết Hạn,chậm rãi để lên đỉnh đầu mình︰ "Anh có thể..

như A Nhứ..."
Nói một nửa, Cung Tuấn không nói thêm gì nữa, chỉ lại đặt tay lên eo Trương Triết Hạn, ôm chặt anh, miệng không ngừng lặp đi lặp lại "Không buông".

Một lúc sau, Trương Triết Hạn mới thở dài thườn thượt, đặt bàn tay vẫn để trên không trung lên đầu Cung Tuấn, xoa xoa nhẹ nhàng︰ "Tùy em vậy."
Cuối cùng vẫn...!Mất khống chế, Trương Triết Hạn nghĩ, chỉ mong sáng mai tỉnh lại, em ấy không nhớ gì cả.

"A Nhứ, " Cung Tuấn được sờ đầu, ngoan ngoãn như chó xù, cậu xiết chặt cánh tay, không biết có cố ý không, lấy tay nhéo nhéo thịt mềm trên eo Trương Triết Hạn, nói ︰ "Eo anh rất nhỏ."
"Này..." Trương Triết Hạn bị nhéo đến run rẩy, bàn tay đặt lên đầu Cung Tuấn liền chuyển xuống nắm lỗ tai cậu, khẽ nhéo ︰ "Còn kêu anh là A Nhứ, anh véo rớt lỗ tai em đấy."
Cung Tuấn vẫn không buông tay, không nghe theo, không từ bỏ, nói ︰ "Nếu em thật sự là Ôn Khách Hành, anh thật sự là A Nhứ, như vậy tốt biết bao..."

"Được, được, được..." Trương Triết Hạn phồng má, giơ cái tay còn lại nhéo tai bên kia của Cung Tuấn︰ "Em đi tìm hắn, kêu hắn chăm sóc em, anh không làm nữa."
"Đừng mà..." Cung Tuấn chợt đứng dậy ôm chặt Trương Triết Hạn vào lòng, tủi thân hề hề, gào lên︰ "Em không cần hắn, chỉ cần anh, chỉ muốn anh, nhưng lúc em muốn tiến thêm một bước thì anh lại đẩy em ra, không cần em."
Những lời này...Trương Triết Hạn không thể phản bác.

.

Ngôn Tình Hay
Cung Tuấn cao hơn anh nửa cái đầu, Trương Triết Hạn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Cung Tuấn, nhìn vành mắt đỏ hoe của cậu, cũng không biết là say hay tủi thân.

Sững sờ tại chỗ, không biết làm gì.

Anh tưởng trái tim mình tàn nhẫn, nhưng lần này vẫn không thể như ý nguyện bản thân, trong lòng khổ sở giơ tay đặt lên mặt Cung Tuấn, nhỏ giọng nói︰ "Đồ ngốc,sao em vẫn không rõ..."
Em và anh không có kết quả.

Trương Triết Hạn đã nhiều lần cho rằng, khi phim đóng máy, mỗi người một ngả, tình cảm không nên có sẽ phai nhạt theo thời gian.


Nhưng bây giờ phải làm sao, nhìn vẻ đau lòng trên khuôn mặt tuấn tú của Cung Tuấn, anh thực sự sắp không kiên trì được nữa.

Lăn lộn nhiều năm ở vòng giải trí không dễ dàng gì, anh không muốn chặt đứt con đường sau này, cũng không muốn Cung Tuấn bị bạo lực mạng.

Nhưng...anh thực sự rất khó chịu, khó chịu đến mất ngủ, khó chịu đến mức chờ mong phim đóng máy, khó chịu đến mức thấy Cung Tuấn thì trở nên do dự thiếu quyết đoán.

Tay Trương Triết Hạn chậm rãi di chuyển, phủ lên đôi mắt ươn ướt của Cung Tuấn, hơi kiễng chân lên sát lại gần cậu.

Môi hai người chỉ cách vài milimet (mm), cuối cùng vẫn bị Trương Triết Hạn kìm lại, anh dồn hết sức ngẩng đầu lên, đôi môi chạm vào mu bàn tay của mình, sau đó xụi lơ trong lòng Cung Tuấn, dựa vào cái ôm của cậu, hưởng thụ khoảnh khắc đẹp đẽ hiếm hoi mà anh phải giả ngốc mới có được..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.