[Lãng Lãng Đinh / Sơn Hà Lệnh] Nhập Vai

Chương 31: Chương 31





Trương Triết Hạn ngừng ngừng sau đó "Ừ " một tiếng.

"Cảm ơn, em chuyển tiền cho anh, " Cung Tuấn nói︰ "Biết em thiếu tiền liền im lặng thanh toán trước giúp em, lão trương anh đối với bạn bè nào cũng vậy sao?"
"Bạn bè! " Trương Triết Hạn vừa thốt ra, Cung Tuấn liền biết anh lại giả vờ hồ đồ︰ "Việc phải làm thôi! Giúp bạn bè không tiếc! Em bao thì anh không được trả giúp em à.

"...!" Cung Tuấn im lặng.

"Em có tiền thì trả anh, cảnh tiếp theo hai chúng ta đối diễn, em nhanh lên."
Ban ngày trạng thái ống kính của Cung Tuấn không tốt lắm, vẻ mặt đờ đẫn, tất cả mọi người cho rằng do tối qua Cung Tuấn uống nhiều, hiện tại còn chưa tỉnh táo hẳn.

Khi Cung Tuấn một mình ngồi ở bên cạnh nhớ thoại, Châu Dã đưa một ly nước đến cho cậu, sau đó ngồi xuống bên cạnh.

"Cung Tuấn ca, em...!hỏi anh một chuyện?" Châu Dã nhỏ giọng hỏi.


Cung Tuấn tưởng cô muốn đòi tiền, ngại ngùng nói︰ "Ngại quá, tiểu Châu,vài ngày nữa anh mới trả tiền em được, chờ lần này..."
Châu Dã vội xua xua tay, lắc đầu ︰"Không phải bảo anh trả tiền."
"Vậy em muốn hỏi gì?" Cung Tuấn hỏi.

"Em nhìn thấy di động anh...sao anh dùng ảnh anh và Triết Hạn ca làm ảnh màn hình, anh và anh ấy..." Châu Dã dè dặt.

"À, " Cung Tuấn ngẩn người, cười ngắt lời của cô ︰ "Đó là anh và lão Trương đùa giỡn, đánh cuộc bị thua ấy mà, sau đó quên đổi."
"Em xem, " Cung Tuấn lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn sáng cho cô xem ︰ "Đổi rồi."
Bên trên thực sự đổi thành ảnh mèo.

"Làm em sợ muốn chết, " Châu Dã nhìn xong lập tức vỗ vỗ vai Cung Tuấn︰ "Em còn tưởng hai người..."
"Tưởng gì, trong đầu cô gái nhỏ ngày ngày chỉ tưởng linh tinh, " Cung Tuấn cười dùng kịch bản gõ một cái lên đầu Châu Dã︰ "Anh thì không sao, em đừng hỏi lão Trương, cẩn thận anh ấy giận em."
"Biết rồi!" Châu Dã le lưỡi, đứng lên xoay người chạy.

Cung Tuấn thở phào nhẹ nhõm, may mà lần này mình phản ứng nhanh, nếu để Trương Triết Hạn biết Châu Dã đã nhận ra gì đó, chắc là đến bạn bè cũng không làm được.

May mà cậu vì để mắt không gặp tâm không phiền nên sau cuộc điện thoại sáng nay với anh, cậu đã đổi màn hình, tựa vào giường tìm cả buổi mới tìm được tấm hình có biểu cảm rất giống mấy cái icon phổ biến mà trước đây Trương Triết Hạn từng làm theo.

(dạng như trong clip)
Cung Tuấn nhìn chằm chằm di động trên bàn, Châu Dã đã thấy, chắc lão Trương cũng thấy rồi...!
Không hỏi, không đề cập tới, cũng không yêu cầu cậu đổi, làm bộ không phát hiện gì cả, cũng như giả vờ hôm qua không xảy ra chuyện gì, thật đúng là tính cách của Trương Triết Hạn.

Cung Tuấn cúi đầu, tiếp tục đọc kịch bản.


Sau đó, kịch bản trong tay thoáng qua một bóng mờ, Cung Tuấn ngẩng đầu lên thấy Trương Triết Hạn mặc áo lót màu trắng, quần sooc như ngày thường.

Cung Tuấn dịch sang bên cạnh một chút, tỏ vẻ đề phòng.

"Em làm gì thế?" Trương Triết Hạn nhoẻn miệng cười.

"Anh vừa rảnh lại đột nhiên đến, " Cung Tuấn uể oải, "Mỗi ngày chỉ biết trêu em."
Trương Triết Hạn lấy một ít cỏ từ trong đống cỏ bên cạnh rắc lên đầu Cung Tuấn, giống như Cung Tuấn đã từng làm với anh trong phim.

"Anh đến nói với em một tiếng, bảo em buổi tối mang áo ngủ trả anh, anh giặt áo mai muốn mặc." Trương Triết Hạn nói.

"Chỉ là một bộ đồ ngủ anh lo cái gì, sợ em mặc hỏng áo anh à?" Cung Tuấn giơ tay lên phủi phủi cỏ trên đầu.

"Muốn mặc cứ nói thẳng, một bộ đồ ngủ mà thôi, ánh mắt anh tốt, chọn cũng rất hợp với em, " Trương Triết Hạn bla bla nói một mạch, "Mấy trăm đồng đấy, mặc vào rất thoải mái phải không?"
"Hợp với em liền cho em à." Cung Tuấn tự cho là thông minh, có thể bật lại Trương Triết Hạn.

"Em thích thì cho em, " Trương Triết Hạn giơ tay lên hào sảng nói ︰ "Bulldog Pháp trên áo rất giống em!"

"Em..." Cung Tuấn tức đến méo miệng︰ "Giống chỗ nào?"
"Tính cách, " Trương Triết Hạn cười nói︰ "Vừa ngốc vừa..."
Nói một nửa, Trương Triết Hạn đột nhiên ngừng.

"Vừa gì?" Cung Tuấn hỏi đến cùng.

"Vừa đần." Trương Triết Hạn nói tiếp.

Trong lòng lại nhảy ra một từ anh không dám nói ra︰ Cố chấp.

Kết quả hôm đó số tiền Cung Tuấn nợ Trương Triết Hạn từ 623 biến thành 1000, Trương Triết Hạn còn nhấn mạnh ︰ " áo ngủ anh mới mặc một lần, giảm cho em 8%, còn bớt số lẻ, em không thiệt!"
Cung Tuấn coi như anh đang nói quàng nói xiên, chẳng có lý gì phải trả tiền..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.