Lặng Lẽ Không Lời

Chương 12



Tiền Tây không biết túi của mình đã bị đám người đó ném đi đâu, hôm nay mới mua thuốc nhuộm tóc – rất đắt tiền.

Có lẽ thời niên thiếu ăn uống không đầy đủ lại kham khổ nên Tiền Tây tuổi trẻ mà đầu bạc sớm. Nếu tóc chuyển sang màu xám mà không nhuộm thì chẳng mấy chốc sẽ bạc trắng, không biết nhuộm nhiều có bị ung thư gì không nữa. Cậu thường xuyên bỏ ra hai mươi đồng tới salon nhuộm tóc, Triệu Đông biết được rất không vui, sau đó anh liền chạy tới siêu thị mua một lọ về tự mình nhuộm cho cậu.

Tiền Tây nhớ tới mẩu quảng cáo dầu gội đầu rất lâu trước đó, người đàn ông gội đầu giúp một phụ nữ, ước định trăm năm.

Một người chẳng may chết năm chín mươi bảy tuổi, thế là đứng trên cầu đợi người kia ba năm.

Tiền Tây hừ khẽ, những kẻ này đánh cậu thật đau, nếu là mấy nhân vật trong phim kiếm hiệp thì đã phun ra một búng máu rồi.

Chẳng trách lúc trước Triệu Đông lại đi sớm về trễ, ngoại tình là một việc làm nhiều gian khổ mà cũng lắm vui sướng!

Mai Cửu Nhạc nhìn thanh niên kia im thin thít mặc người khác đánh, cho rằng cậu biết sợ liền nói vài câu đe dọa đại loại như ‘Nếu còn quấn lấy Triệu Đông nữa thì tao sẽ chặt đứt chân mày’ rồi hớn hở bỏ đi. Tiền Tây nằm trên mặt đất một lúc lâu vẫn không bò dậy được, lẳng lặng ngồi không biết bao lâu, rốt cuộc có sức đứng lên, chợt nhìn thấy điện thoại di động bị người ta đạp nát cách đó không xa, mảnh vỡ văng tứ tung trên mặt đất. Đây là điện thoại di động Triệu Đông tặng, bảo bối của cậu có phải không còn nữa rồi?

Tiền Tây nhặt nhạnh tất cả mảnh vỡ lên, ép thật chặt vào ngực.

Lúc này Triệu Đông nhận được điện thoại của Mai Cửu Nhạc, cô ta cao giọng đòi anh trả công, nói rằng đã giúp anh dạy dỗ người xấu. Điều Triệu Đông nghĩ trước tiên chính là: chẳng lẽ cô ta dạy dỗ Lý Bắc? Không thể nào, cô ta không có tài cán ấy. Anh đang muốn cúp máy, cô ta lại nói tiếp, tôi nghĩ lúc đầu là hắn ta giở trò xấu với anh trước nhỉ…

“Cô nói ai?”

“Hả? Đương nhiên là Tiền Tây rồi, thanh niên chắc tên Tiền Tây nhỉ?”

“Cô làm gì cậu ấy?” Các khớp tay của Triệu Đông bị bóp chặt phát ra tiếng ‘rắc rắc’.

“Dạy dỗ một bữa cho anh hả giận!” Mai Cửu Nhạc đắc ý nói.

“Bây giờ cậu ấy đang ở đâu?”

“Tôi ném hắn ta trong một căn nhà bỏ hoang ở khu đất mới khai phá, alo?”

Làm gì vậy chứ, lại còn cúp máy. Mai Cửu Nhạc mất hứng, mình tốn không ít công sức như vậy mà ngay cả tiếng cảm ơn cũng không có.



“Cám ơn!” Tiền Tây tìm được điện thoại công cộng tại một quán ăn bình dân, haiz, cũng may ví tiền không bị cướp.

Điện thoại chỉ vang lên một tiếng liền thông, Triệu Đông lên tiếng nhưng Tiền Tây không biết mở miệng thế nào.

“Con mẹ nó, mày là đứa nào?”

Triệu Đông nóng nảy rống lên, Tiền Tây vội vàng nói: “Triệu Đông, em đây!”

Sau khi Tiền Tây báo vị trí, chưa đầy năm phút Triệu Đông đã tới. Anh nhìn thấy Tiền Tây tàn tạ đứng ven đường vẫy tay với mình. Triệu Đông im lặng đi tới ôm chặt người thanh niên bị thương khắp người này vào lòng, lúc lâu sau mới nói phải mang Tiền Tây tới bệnh viện.

Tiền Tây nhất quyết không chịu, cậu chỉ muốn nhanh chóng về nhà thôi.

Sau khi đầu óc tỉnh táo lại, Tiền Tây không tin những gì cô gái kia nói. Cậu cảm nhận được tình cảm Triệu Đông dành cho mình. Bây giờ, cậu vô cùng muốn nghe lời giải thích từ phía anh.

Hai người về đến nhà, Triệu Đông câm như hến không nói lời nào, lặng lẽ bôi thuốc cho Tiền Tây.

Bôi thuốc xong, Tiền Tây chủ động hỏi anh: “Cô ta là ai?”

Triệu Đông kể vắn tắt cho Tiền Tây nghe.

“Lâu như vậy rồi…” Tiền Tây nhỏ nhẹ hỏi: “Sao anh không nói cho em biết?”

Triệu Đông nhìn cậu, ánh mắt có chút nóng nảy.

“Triệu Đông, anh thích em không?”

Đây là lần thứ hai Tiền Tây hỏi vấn đề này, giống như lần trước, không nhận được bất kỳ câu trả lời nào. Cậu nhắm mắt nhẹ giọng nói; “Triệu Đông, nhuộm tóc cho em đi.”

Triệu Đông gật đầu liên tục, bỗng nhiên Tiền Tây lại nói: “Nhưng em không có thuốc nhuộm tóc.”

Trong lòng Triệu Đông cực kỳ khó chịu, hết lần này tới lần khác chỉ một câu nói thôi nhưng nửa chữ anh cũng không thốt ra được.

Buổi tối, trong giấc mơ của Triệu Đông.

Trong giấc mộng của mình, anh thấy Tiền Tây bị một đám người vây quanh, bọn họ đều đang tổn thương cậu, có người mắng cậu là kẻ xấu xa, có người ra tay đánh cậu. Triệu Đông liều mình xông tới nhưng phát hiện mình bị thu nhỏ lại, chẳng có chút khả năng nào, không ngăn cản được tất cả những thương tổn ấy, không thay đổi được bất cứ chuyện gì, cứ vô dụng như vậy. Triệu Đông tí hon trong mơ bồn chồn phát khóc, đám người xung quanh vây hai người lại mà đánh đập; đúng lúc tuyệt vọng nhất, Tiền Tây khổng lồ ôm anh vào ngực mình.

“Anh thích em không?”

“Anh thích em.”

Triệu Đông tí hon rõ ràng rành mạch lớn tiếng đáp trả.

Triệu Đông bị ác mộng làm tỉnh giấc thấy sắc trời rất u ám, Tiền Tây đang ngủ say. Anh rời giường phát hiện đã chín giờ rồi, lại nhìn ra bên ngoài, xem ra hôm nay sẽ có bão. Anh để lại một mảnh giấy nhỏ, cầm dù đi ra ngoài.

Quả nhiên gió bên ngoài rất to, thổi vèo qua Mai đại tiểu thư đang vì phong độ mà chẳng quản nhiệt độ khiến cô ta run như cầy sấy. Nhưng lần đầu tiên Triệu Đông hẹn gặp cô, lại còn là thứ Bảy, đây không phải hẹn hò thì là cái gì chứ? Sáu giờ sáng, Mai Cửu Nhạc bò dậy trang điểm, ăn mặc rất tỉ mỉ, lòng tràn đầy vui sướng chạy tới quán cà phê ngồi chờ. Triệu Đông không tới trễ, đúng mười giờ xuất hiện tại chỗ hẹn.

Nhân viên phục vụ vô tình mà cố ý liếc về phía bọn họ, mới sáng sớm, đúng là trai tài gái sắc, Kim đồng Ngọc nữ, thật là trời sinh một đôi, vẻ đẹp lấn át hết mọi người.

Nhân viên phục vụ vừa làm vừa nghĩ giá như bạn trai mình thay đổi như vậy có phải tốt không, lại vừa âm thầm cảm thán cô gái đó thật hạnh phúc. Ai ngờ sắc mặt ‘cô gái hạnh phúc’ càng ngày càng trắng bệch, người phục vụ cảm thấy rất kỳ lạ, chẳng lẽ bất hạnh nhanh như vậy sao?

Một lát sau, người đàn ông lạnh lùng đứng lên, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác nhìn cô gái kia, không nói một câu đã bỏ đi.

Thật đáng thương, bên trong nhân viên phục vụ tỏ vẻ đồng tình, bên ngoài tiếng sấm đùng đoàng vang lên.

Tiếng sấm đùng đùng vang dội khiến Mai Cửu Nhạc tỉnh lại, bất chợt òa khóc khi hiểu ra mọi chuyện. Người xung quanh giật mình, nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới an ủi cho phải phép nhưng Mai Cửu Nhạc chẳng quan tâm, vừa khóc vừa chạy khỏi quán cà phê.

Cô ta đi thẳng ra ngoài, mưa ào ào trút xuống, lạnh thấu tim. Sao bà đây lại xui xẻo vậy chứ, Mai Cửu Nhạc đau lòng vô cùng, chẳng mở dù hình con mèo ra, cũng chẳng thuê xe, cứ vừa khóc vừa đi trong cơn mưa dữ.

Người đi đường không nhiều lắm, hết lần này tới lần khác lại là Chu Trung chịu trận. Nhà hắn ta ở gần đây, sáng sớm ra ngoài đã gặp Triệu Đông bước từ quán cà phê ra, khó tránh khỏi tò mò. Một lát sau, một cô gái mang dáng vẻ thê thảm bước theo. Hắn ta vốn không thích dây vào mấy chuyện lùm xùm này, bất đắc dĩ thấy cô gái kia khóc, bỗng nhiên khiến hắn ta… rung động.

“Cô gái, cô không sao chứ?”

Mai Cửu Nhạc ngẩng đầu nhìn thấy một người đàn ông cười dịu dàng với mình, cây dù màu đen chặn lại hết mưa sa gió táp.



Triệu Đông về tới nhà thì người cũng bị ướt một chút, Tiền Tây đã chuẩn bị sẵn quần áo sạch sẽ cho anh thay.

“Mưa lớn thế này còn ra ngoài mua cái gì vậy?” Tiền Tây vừa cầm khăn lông lau đầu tóc ẩm hơi nước của Triệu Đông vừa hỏi.

Triệu Đông mở túi trong tay ra. “Thuốc nhuộm tóc.”

Tay Tiền Tây dừng lại. Hóa ra Triệu Đông buồn bực vì điều này.

Một lát sau, cậu nói: “Em đi nấu cơm, ăn xong anh nhuộm tóc cho em nhé?”

Cổ họng Triệu Đông như mắc nghẹn, cuối cùng chỉ nói một tiếng: “Được.”

Like Loading…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.