Lặng Lẽ Không Lời

Chương 5



Cả đời này Triệu Đông không thể nhớ tới việc này, đó là một tiếc nuối nho nhỏ trong lòng hắn.

Hắn không nhớ nổi vẻ mặt Tiền Tây lúc đó. Trí nhớ của hắn chỉ dừng lại ở cái tát kia cùng khóe miệng rớm máu của Tiền Tây, lúc đó cậu chảy máu nhưng chẳng có biểu lộ gì tỏ ý muốn đứng dậy. Chuyện xảy ra sau đó càng giống như một giấc mơ mông lung, toàn bộ tựa một bộ phim điện ảnh mơ hồ.

Tiền Tây nói cậu thừa dịp Triệu Đông ngã bệnh mà cưỡng hôn hắn; Triệu Đông bị cậu ép buộc, bị cậu quấn quýt không có cách nào thoát được. Giữa hai người, ngoại trừ hôn ra thì chưa làm gì cả, đây là điều duy nhất Tiền Tây kiên trì giải thích nhưng không ai để ý tới cậu.

Tiền Tây rốt cuộc thoát khỏi biệt danh dưa tròn, lấy được một cái mới.

Những chuyện xấu xa này đương nhiên trường học sẽ không khuyến khích, thông báo phê bình không có mà trực tiếp buộc nghỉ học.

Triệu Đông chỉ nhớ mang máng ngày đó Tiền Tây dọn dẹp đồ đạc hình như có khóc. Người ngủ chung phòng đã sớm dọn đi, trong phòng chỉ có hai người bọn họ. Tiền Tây bắt đầu khóc lóc than vãn giống như một đứa nhóc, khóc đến mệt mỏi nhưng vẫn không dừng lại. Cậu vừa rơi nước mắt vừa thu dọn đồ đạc, cuối cùng lúc ra đi còn khóc lớn nói gì đó với Triệu Đông.

Sau này bao nhiêu ngày đêm Triệu Đông ôm đầu khổ sở cũng không nhớ nổi rốt cuộc Tiền Tây đã nói những gì.

Hắn chỉ biết lúc đó mình nhào tới như phát điên, cảm thấy thoáng chốc Tiền Tây cũng điên cuồng giống mình, hai người cố hết sức ôm chặt lấy nhau. Họ không để ý hết thảy mọi thứ, quên đi tất cả đau đớn hợp tan, quá trình làm tình thô bạo giống như một nghi thức nào đó, hai người muốn mau chóng hòa làm một thể. Đau đớn tới tê liệt lúc xâm nhập khiến Triệu Đông chỉ cảm thấy được giải thoát. Hắn không biết khi đó mình có rơi lệ hay không nhưng mơ hồ cảm thấy có những giọt nước mắt nóng hổi nhẹ nhàng rơi trên người mình đầy tuyệt vọng.

Triệu Đông không cảm thấy hối hận, hắn và Tiền Tây không giống nhau; hắn không có cha mẹ, không có gia cảnh giàu có, chỉ có thể dựa vào bản thân; hơn nữa, hắn không muốn gây thêm chút phiền toái nào cho bà ngoại.

Sau đó hắn nghe nói Tiền Tây bị đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc bên ngoài. Bây giờ Tiền Tây giống hắn, chỉ có thể dựa vào bản thân mình.

Hắn không biết lúc ấy mình có cảm tưởng gì. Tôn Nam và Lý Bắc tới tìm hắn nhưng quái lạ là hắn chẳng còn chút ấn tượng gì về việc đó. Hắn bình an vô sự tốt nghiệp Trung học, đạt được học bổng của đại học M ở thành phố W.

Lúc làm lễ tốt nghiệp, hắn không đi dự, cũng chẳng có ai tới tìm. Nhưng như vậy tốt hơn, hắn đang muốn người khác cách xa mình một chút.

Một mình hắn yên lặng đi về.

Suốt mùa Hè hắn tìm khắp nơi đều không thấy bóng dáng Tiền Tây, ngược lại nghe được ít tin tức về thân thế của cậu. Thì ra mẹ ruột của Tiền Tây sau khi sinh cậu không bao lâu đã qua đời, người cha cưới vợ lẽ sinh được một trai một gái, ông ta căn bản không thích đứa con lớn này, nếu không đã không đuổi cậu ra ngoài như thế. Cho tới tận bây giờ Tiền Tây chưa từng nói những chuyện này với hắn. Lúc chuyện kia xảy ra, ba Tiền đánh Tiền Tây thừa sống thiếu chết rồi ném ra ngoài, cấm không cho cậu trở về đây nữa.

Triệu Đông cũng không muốn ở lại nơi này, càng không muốn trở lại chỗ này. Mua vé xe tới thành phố W xong, trước khi đi Triệu Đông tự nhủ: Đây là lần cuối cùng mình đặt chân trên mảnh đất này.



Bốn năm đại học trôi qua rất nhanh. Tiền Tây biến mất khỏi cuộc sống thực tế của anh nhưng mỗi đêm anh lại ở cạnh cậu như cũ. Trong mộng, Tiền Tây và anh ngày một cao hơn nhưng dáng vẻ của cậu vẫn trắng trắng mập mập dễ thương như vậy, nói chuyện cùng anh, chơi đùa, chia thịt cho anh. Nhưng có những lúc, trong thoáng chốc, anh lại có cảm giác cảnh tượng thiếu niên kia đang khổ sở khóc thút thít như mới hôm qua, một khắc chưa từng cách xa.

Tiền Tây chắc hận anh lắm.

Triệu Đông đột nhiên nghĩ tới tỷ số Pi, anh nghĩ con số cuối cùng mình chia ra là lẻ thì là hận, nếu là chẵn tức là không hận. Kết quả anh không ngừng thực hiện phép chia kia, phép chia kéo dài suốt mấy năm liền, kết quả lên tới mấy chục nghìn số lẻ thập phân, rất có khả năng được ghi vào kỷ lục thế giới.

Tiền Tây chắc không phải không hận anh.

Triệu Đông không kiên nhẫn, anh không thể kiên định được như Tiền Tây. Tại sao thiếu niên hèn yếu đó có thể kiên trì hơn mình chứ, Triệu Đông không tìm được câu trả lời.

Triệu Đông không tìm kiếm Tiền Tây nữa, anh từ bỏ những giấc mơ, vô cùng đau khổ. Từ từ thành thói quen, Triệu Đông không cảm thấy ảnh hưởng gì, thậm chí còn vui vẻ. Cảnh trong mộng mấy năm cũng dần dần ít đi, có lẽ một ngày nào đó anh sẽ hoàn toàn quên đi gương mặt của Tiền Tây.

Sau khi tốt nghiệp, Triệu Đông tới làm Trưởng bộ phận Tài vụ ở một nhà hàng lớn. Công việc anh làm rất tốt nhưng người vẫn lạnh lùng, khó gần như cũ. Anh thuê một căn phòng trọ nhỏ, sau khi tan việc sẽ về thẳng nhà. Anh không yêu thích thứ gì, nhiều lắm thì cuối tuần đi tập thể hình. Tiền lương không tệ, mỗi tháng sau khi anh gửi tiền về cho bà ngoại vẫn còn đủ dùng. Anh không có bạn bè nhưng không cảm thấy có gì cô đơn hay khó khăn cả, dù sao từ lâu đã quen như thế rồi.

Cuộc sống bây giờ chính là mong muốn khi đó của anh nhưng bản thân cảm thấy như mất đi một phần quan trọng nào đó. Rõ ràng chẳng mất công sức gì nhưng Triệu Đông cảm thấy hình như mình bỏ ra quá nhiều, nhiều tới mức vượt hẳn những gì anh có, tới mức toàn bộ linh hồn cũng trống rỗng.

Mỗi ngày Triệu Đông đều bày ra vẻ mặt lạnh lẽo tựa như ánh mặt trời đã vứt bỏ anh vậy.

Cho tới một ngày có nhân viên mới tới, không sợ gương mặt như quan tài của anh, nhìn anh cười rực rỡ, giống như ánh mặt trời chiều rọi lên người Triệu Đông.

Người này không giống Tiền Tây, cậu cao gầy, da màu cổ đồng, ánh mắt hơi dài, chỉ có nụ cười có vài phần giống Tiền Tây. Dường như cậu khá yêu quý Triệu Đông, mỗi khi gặp anh cậu đều chào hỏi vài câu. Triệu Đông bước vào xã hội đã sớm sửa tật xấu không để ý người khác, khi được chào hỏi sẽ hờ hững thuận miệng đáp lại. Thỉnh thoảng Triệu Đông cũng hỏi cậu theo phép lịch sự, đối phương lập tức bày ra dáng vẻ vừa vui mừng vừa kinh ngạc khiến Triệu Đông lúng túng.

Thời gian dài, một phần tảng băng trong lòng Triệu Đông từ từ tan ra.

Triệu Đông đã sớm không còn là đứa ngốc năm đó, thời đại học đã tiếp cận kiến thức về đồng tính luyến ái nên anh có thể phân biệt được đồng loại rất dễ dàng. Giống như khi đó, trực giác của gay rất nhạy bén, anh hoảng hốt phát hiện ra Tôn Nam và Lý Bắc vốn dĩ không đối đầu nhau.

Lúc quên đi quá khứ, Triệu Đông có chút xúc động. Nhưng dù sao cũng nên cho mình một cơ hội.

Quá khứ đã qua thì nên quên đi.

Like Loading…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.