Lặng Lẽ Rút Vòng Quay May Mắn Đợi Ngày Quẩy

Chương 57: Giết Khí Vận Giả





“Ta có thể bỏ cuộc làm ăn này không! ”
Đằng xa cửa hang đóng lại, cả không gian tối om một mảnh chỉ còn lại hai ánh mắt nhìn chằm chằm nhau.

Tượng đá: “Đoán xem! ”
Lưu Tử Tinh: “! ”
Ép mua ép bán! Đây là ép mua ép bán!
Không hiểu sao lại muốn khóc, thế giới này nhằm vào ta sao?
Lưu Tử Tinh bất đắc dĩ gật gật đầu, Tượng đá cũng mỉm cười, đúng theo lời hứa giao dịch.

Bất quá khi vừa đưa đồ vật cho Lưu Tử Tinh thì hắn hơi ngừng lại, sắc mặt quái dị nói: “Ngươi ký vào thứ này.


Lưu Tử Tinh tiếp lấy miếng da dê, đọc phía trên hàng chữ: “Khế ước bán linh hồn cho mị ma? 69 ngày vui sướng như tiên???”
Hắn mặt biến đen nhánh, tràn đầy vẻ khó tin nhìn Tượng đá, đại lão! Ngài có cần không chính chắn tới thế không?
Tượng đá ho khan xấu hổ: “Khụ khụ! Nhầm lẫn một chút, nhầm lẫn một chút! Đây mới là!”
Lưu Tử Tinh lại tiếp lấy, ánh mắt có chút đề phòng nhìn Tượng đá, vật này không sạch sẽ, không nên tin, không nên tin!
“Thiên Đạo Khế Ước?”
“Ký đi! Phía trên có ghi rõ hiệp ước giữa hai ta!”
Lưu Tử Tinh rà soát một hồi, quả nhiên không có điều luật bán linh hồn gì ở đây, hắn cũng vui lòng ký vào.

Trên trán cả hai ngay sau sáng lên một cái kỳ lạ ấn ký, Lưu Tử Tinh có thể thấy một mối liên kết vô hình xuất hiện!

Tượng đá gật đầu hài lòng, mở ra cửa hàng tiễn khách: “Được rồi, cầm lấy đồ của ngươi và đi đi!”
Lưu Tử Tinh bĩu môi, không cần tiễn, ta cũng không muốn ở lại cái nơi tồi tàn này!
Một đường đi nghênh ngang, Lưu Tử Tinh rời đi hang động.

Tiếp theo liền một đường dạo quanh, lâu lâu mần thịt vài con ‘gà’.

Cứ thế 7 ngày hết 2 ngày.

Trong quãng thời gian này hắn phát hiện đủ loại Linh Dược, bên trong Bí Cảnh cơ duyên tương đối nhiều, bất quá từ lần trước hang động ra Lưu Tử Tinh tương đối xui xẻo chỉ có thể tìm thấy Linh Dược, ngoài ra không có cái gì lớn cơ duyên.

Điều này làm hắn có chút chán nản, chẳng lẽ ta Khí Vận Giả danh hiệu thực sự là giả sao?
Người khác ra đường gặp bảo vật, đi ị cũng có bảo vật tạp trúng đầu! Còn ta ngay cả tìm mấy con ‘gà’ giết kiếm điểm cũng khó là như thế nào?
Lưu Tử Tinh chùi trên mặt ‘nước mắt’, thật là khổ sở!
Đột nhiên nơi xa bắn lên một tia sáng, Lưu Tử Tinh biểu thị: Trời sinh dị tượng! Dị bảo xuất thế! Thời của ta đến rồi!
Hắn cười hắc hắc cất bước đi hướng vị trí tia sáng kia.

Trên con đường này, Lưu Tử Tinh cũng gặp không ít con ‘gà’ có cùng ý tưởng.

Hắn cũng không sợ mấy người này, dẫu sao thì cho dù là Trúc Cơ Cảnh cũng không có mấy người có thể đánh lại hắn.

Đột nhiên trên trời rơi xuống một thanh kiếm, thanh kiếm này lao nhanh về phía Lưu Tử Tinh, sát ý lẫm liệt chắc chắn không có thiên lành gì.

Lưu Tử Tinh nhún vai, hai mắt bên trong kiếm ý nộ phóng, thanh kiếm trên không bỗng dưng ngừng lại khó hiểu.

Đi tới nắm lấy chuôi kiếm, Lưu Tử Tinh sử dụng Lưu Ly Long Nhãn, theo thân kiếm dọc theo có một số sợi dây Linh Lực điều khiển.

“Khí tức này có chút quen! Sát Tinh Điện? Chậc chậc, ta không tìm các ngươi, các ngươi còn tự tìm đường chết! Hắc hắc, hôm nay lại bóp cổ ‘gà’ rồi!” Lưu Tử Tinh cười quái dị, hắn có thể thấy kiếm trong tay điên cuồng run rẩy, chắc là tiểu tử kia định kêu về!
“Hắc! Để ta cho ngươi biết thế nào mới gọi là giết người!” Lưu Tử Tinh cười đến híp cả mắt, chặt đứt khống chế của người kia.

Trong tay Kiếm Ý nộ phộng, Lưu Tử Tinh phóng bay thanh kiếm ra ngoài, nhờ Kiếm Ý gia trì, thanh kiếm so với trước càng thêm hung mãnh, bay nhanh một cái phi vào cánh rừng.

Lưu Tử Tinh tai hơi run, hắn có thể nghe thấy một tiếng thét đau đớn từ xa.

Dùng ra Lôi Ảnh Bộ, chân chạm bước, lôi ảnh ở đằng sau!
Rất nhanh hắn thấy một người mặc hắc y che mặt bị một thanh kiếm đâm xuyên vai đóng đinh dưới đất không thể di chuyển.

Lưu Tử Tinh nhìn ánh mắt căm hận của đối phương thì bĩu môi: “Xùy! Ngươi rõ ràng là Trúc Cơ Cảnh mà lại yếu như vậy, thật đáng đời! ”
Nói đến hắn cười lắc lắc đầu khinh thường về phía vị kia Sát Tinh Điện, trong lòng Hệ Thống cũng nói lên thân phận của hắn, là một cái Khí Vận Giả.

Tuy nhiên yếu nhược như này chắc cũng chả phải cái gì đặc biệt Khí Vận Giả, Lưu Tử Tinh cũng chán chả muốn nói chuyện nhiều với hắn.

Ngược lại sau khi chết nhục thân của hắn còn làm được việc, hắn còn thiếu một ít Trúc Cơ Cảnh thân thể để luyện Cấm Kỵ Trúc Cơ Đan.

Lưu Tử Tinh đạp lên mặt của hắn, cười cười: “Còn gì để nói không? Nếu không thì đi tốt~”

“Từ! Từ từ!”
“Sao nữa? Nói thì nói một lượt đi a!”
Khí Vận Giả của Sát Tinh Điện: “! ”
Con mẹ nó nhà ngươi đều chưa cho ta nói lời trăn trối được không?
“Lần này! Lần này Huyết Nguyệt Bí Cảnh Đế Mộ sẽ xuất hiện, chỉ cần tha cho ta! Ta nhất định đưa chìa khóa cho ngươi!”
Lưu Tử Tinh gãi gãi đầu khó hiểu, sau đó từ trong ngực lấy ra một lệnh bài: “Ý ngươi là thứ này sao?”
Sát Tinh Điên Khí Vận Giả: “???”
Từ từ đã nào, tại sao mọi chuyện diễn ra không theo kịch bản?
Lưu Tử Tinh một mặt quái dị nhìn tên này, có phải không bị đánh đến ngu rồi?
“Thế! Ngươi đi tốt! ”
“Từ từ!!!” Khí Vận Giả Sát Tinh Điện hét lên hoảng loạn.

Lưu Tử Tinh một mặt yên lặng, hắn đã có xúc động bóp chết con ‘gà’ này!
Khí Vận Giả đều giống con hàng này nhiều chuyện sao?
“Hô! Hô! Ta có một đan phương! Chỉ cần ngươi tha cho ta! Ta nhất định sẽ đưa vị trí của nó cho ngươi!” Thở gấp liên tục, con mẹ nó sỡ hãi a!
Lưu Tử Tinh: “Xin hỏi tiểu ca, đan phương tên gì?”
“Hoàn! Hoàn Mỹ Trúc Cơ Đan!”
“! ”
“Răng rắc!” Một con ‘gà’ cứ thế chết đi!
Lưu Tử Tinh sắc mặt khó chịu gom góp đồ vật từ tên này, con mẹ nó nhiều chuyện mà còn vô dụng, làm tốn mất thời gian của ta!
Bất quá tên này làm Khí Vận Giả, gia tài ngược lại rất đồ sộ!
Còn chìm trong niềm vui Lưu Tử Tinh bỗng dưng cầm lấy một tấm bản đồ, lông mày của hắn hơi nhíu sau đó nhìn kĩ xem đây là thứ gì.

“Sát Tinh Điện Bản Đồ? Má!!” Lưu Tử Tinh hét rầm lên.

Nhất là nhìn bên trong đánh dấu bảo khố, trấn điện công pháp hai chữ này, trong lòng hắn quỷ ma lại xuất hiện.

Như thể hai nhân cách hiện lên.

Ác ma: “Nhất định phải nhân cơ hội này cướp lấy toàn bộ!”
Thiên thần: “Haiz! Ngươi tại sao lại nói như vậy!”
“Hừ! Ngươi đừng có mà thiện lương với chúng tôi, Lưu Tử Tinh nhân cách vốn đã thối làm sao có thể chừa lại?”
Lưu Tử Tinh: “! ”
Thiên thần thở dài: “Ngươi có thể cho ta nói hết được không, ít nhất phải chừa cái nịt cho nhà người ta.

.


Ác ma: “! ”
Lưu Tử Tinh: “.

.



Nhanh chóng lắc đầu đánh bay hai cái vi diệu suy nghĩ, tại sao ngày cả nhân cách phân liệt cũng khác thường như vậy!
Thờ dài một tiếng, thu nhặt xác xong Lưu Tử Tinh tiếp tục tiến về phía ánh sáng.

Không lâu sau rốt cuộc đã tới một khối đất trống, nơi này tập trung rất nhiều người đang loạn đấu, Lưu Tử Tinh đếm sơ qua cũng có hơn 3000 người.

Số lượng quá nhiều! Phương án tốt nhất là ngồi và chờ!
Ở nơi này không chỉ có mấy cái lâu la mà còn có vài người quen.

Tống Tuyền Vi, Lưu Minh, vài cái Ngũ Tà Môn người!
Ân! Diệp Phi Phàm!
Ngoài ra còn có một người làm Lưu Tử Tinh có chút ngạc nhiên, Cửu Công Chúa Hồng Mộng Nhi!
Đây là một trong số ít nạn nhân của hắn, Lưu Tử Tinh làm sao quên được!
Bất quá tại sao ta thấy có chút lạ!
“Ting! Tìm thấy Khí Vận Giả, đang rà soát!”
[Khí Vận Giả: Dương Minh Từ! ]
[Khí Vận Giả: Lục Tiểu Trà! ]
!
[Khí Vận Giả: Hồng Mộng Nhi, số ít con cái được Hồng Nguyên Lãng yêu chiều, thiên phú hơn người!.

Đang dần thức tỉnh Nữ Đế kiếp trước ký ức.

]
[Đánh giá: Quải Bức]
Lưu Tử Tinh: “! ”
Cảm thấy sau lưng có chút lạnh!
Bóp cằm, hắn cúi đầu trầm tư, sắc mặt biến đổi khôn lường.

Muốn hay không xử lý nàng? Nữ nhân đều là ghi thù sinh vật, đợi ký ức hoàn toàn thức tỉnh liền xong a!
Bất quá rất nhanh liền lắc đầu, xử lí nàng, hắn cũng không yên, Hồng Nguyên Lãng chắc chắn sẽ không làm giống lời mình nói mà trực tiếp xử hắn!
Với lại hắn là giúp người! Trả thù cái gì!
Hi vọng là vậy!
Sắc mặt hắn phát khổ, biết trước như vậy thì phía trước đừng có làm lố quá!
“Phốc!” Lưu Tử Tinh xương sườn bị cắm một thanh dao găm!
Lưu Tử Tinh: “! ”
Ngươi tưởng ta hiền lắm sao? Tứ Tượng Thiên Thủ!!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.