Lặng Lẽ Rút Vòng Quay May Mắn Đợi Ngày Quẩy

Chương 67: Tử Môn Và Sinh Môn





Trong hang động chỉ có một màu bóng tối, quanh đường đi không có đèn đuốc hay gì, Lưu Tử Tinh chỉ đơn giản dùng Hắc Ám Chi Hỏa thắp lên một ít ánh sáng.

Tuy trong đêm tối hắn có thể dễ dàng nhìn được nhưng vì cho chắc chắn Lưu Tử Tinh vẫn là dùng một ít hỏa diễm để thắp sáng.

Hang động đường đi rất rộng rãi, con đường lại có chút gập ghềnh, nhìn vào cứ tưởng đấy không phải con đường đi vào Đế Mộ mà là một hang động tự nhiên.

Tuy nhiên cảnh tượng này cũng chỉ diễn ra được một lúc, con đường phía sau có sự thay đổi rõ rệch, đường đá xếp gọn gàng, phía bên vách tường còn khảm nạm Dạ Minh Châu thắp sáng.

Lưu Tử Tinh dập tắt Hắc Ám Chi Hỏa, hứng thú bừng bừng mà quan sát đống Dạ Minh Châu này, xem bộ dáng này rất đáng tiền a~
Bạch Linh Ca nhìn sắc mặt của hắn liền hiểu ý nghĩ điên rồ bên trong, vội vàng nói: “Đại lão ngài đừng làm bậy! Trong đây có thể có cơ quan a! Đừng vì đồng tiền mà mờ mắt chứ!”
“Răng rắc!” Có chút trễ!
Lưu Tử Tinh cầm Dạ Minh Châu trong tay nhét vào Túi Trữ Vật, thắc mắc nhìn hắn: “Ngươi nói gì?”

Bạch Linh Ca: “Ách! Ý ta là thứ này có thể lấy được!”
Lưu Tử Tinh: “Ta không mù! ”
Lại nói xong, hắn gỡ xuống một viên Dạ Minh Châu, khác với Dạ Minh Châu bình thường, viên này có hoa lệ hơn nhiều.

Lưu Tử Tinh trong lòng nở hoa, tuy hắn không cần tiền hay Linh Thạch gì nhưng của từ trên trời rơi xuống không thơm sao?
Phía mặt đất theo hắn kéo ra viên Dạ Minh Châu hơi run rẩy, chấn động thực sự rất nhỏ, ngay cả Bạch Linh Ca cùng Lưu Tử Tinh đều không hề để ý!
Phía bên ngoài Đế Mộ đại môn chầm chậm mở ra: “Két ---!”
“Đế Mộ mở! Dùng Lệnh Bài tiến vào trong a!!” Một đám người hét lên, trong mắt hưng phấn giấu không được mà để lộ ra ngoài.

Người có lệnh bài thì vui rồi, mấy cái xui xẻo không có lệnh bài thời khắc này bắt đầu làm loạn!
“Vị tiểu ca này có thể cho ta mượn thứ cứng cứng của ngươi chơi được không ớ hả?”
“Mẹ nó! Ngươi điên sao? Cút!!”
“Đừng mà! Cho ta mượn chơi xíu thôi!!”
Lời lẽ công kích, hỗn chiến khắp nơi, phía trước Đế Mộ đã loạn thành một đống!
Quay trở lại với Lưu Tử Tinh, trên đường nhàm chán, hắn rốt cuộc nhịn không được bắt chuyện với Sư Đệ mới vào: “Bạch Sư Đệ này, theo ta được biết cửa mộ thường có hai lại là Sinh và Tử! Sinh Môn thường che lấp, Tử Môn làm giả môn dụ người đi vào! Đây chắc hẳn là SInh Môn đi?”
Bạch Linh Ca nói: “Đại Lão ngài không cần gọi Bạch Sư Đệ chi cho xa lạ! Gọi ta là Tiểu Bạch được rồi!”
Lưu Tử Tinh gật gật đầu: “Tốt! Tiểu Bạch Kiểm, ngươi sau này gọi ta là Lão Đại liền tốt!”
Bạch Linh Ca: “Tiểu! Tiểu Bạch Kiểm?”
Lưu Tử Tinh hoài nghi nhìn hắn: “Chính ngươi bảo ta gọi như vậy, còn ý kiến gì?”
“Không! Ta rất hân hạnh! Lão Đại!” Bạch Linh Ca miệng phác lên nụ cười so khóc còn khó coi, xem ra đã bị Lưu Tử Tinh chỉnh cho hư!
“Được rồi, đây chắc là Sinh Môn chứ nhỉ?” Lưu Tử Tinh nhìn chung quanh, đi nãy giờ cảm thấy chung quanh rất ấm áp, chắc hẳn là Sinh Môn!
Bạch Linh Ca gãi gãi đầu: “Lão Đại, thực ra đây là Tử Môn! ”
Lưu Tử Tinh mỉm cười: “Haha! Ta biết ngay là Sinh! ”
Phục hồi lại thì nụ cười trên môi cứng đờ, xoay sang nhìn chằm chằm Bạch Linh Ca: “Tiểu Bạch Kiểm, ngươi vừa nói cái gì cơ?”
Phệ Thiên cũng nhìn hắn, mắt chó hung quang chớp lóe, xem ra đã có xúc động ăn thịt Bạch Linh Ca.


Bạch Linh Ca nghe Lưu Tử Tinh hét lên thì hơi lùi về sau, cũng vào lúc này đụng phải cơ quan!
“Phốc! Phốc! Phốc!” Vô số cung tiễn bắn ra từ các vách tường, gần như chặn đường chạy của đám người.

Mũi tên phía trên còn có một số chất lỏng màu đen, nhìn vào đã biết độc dược.

Bạch Linh Ca nhìn gần như không có đường chạy thì ánh mắt hiện rõ vẻ tuyệt vọng, hành nghề gần 20 năm con mẹ nó lại chết một cách lãng nhách như vậy!!
Lưu Tử Tinh trong mắt bùng lên hắc hỏa, hư không bốc lên Hắc Ám Hỏa Diễm, những cung tiễn kia như giấy gặp nước một dạng, ở giữa hư không nung chảy!
Dịch kim loại chạm trúng thạch nham làm phát ra xùy xùy ăn mòn thanh âm, có thể là bên trong một ít độc dược tác quái.

Bạch Linh Ca nuốt nước bọt, xem bộ dáng này bản thân thật đúng đụng phải đại lão rồi!
Lưu Tử Tinh hít một hơi thật sâu bình tĩnh tâm thần thì nói: “Tiểu Bạch Kiểm, ngươi nói lại một chút nơi này là Tử Môn hay Sinh Môn đi?”
Bạch Linh Ca tuy nghe Tiểu Bạch Kiểm tên gọi này thì có chút khó chịu, nhưng hắn biết bản thân lúc này mà nói ra một ít hùng hồn lời thoại thì chỉ có nước hốt cơm hộp gặp ông bà mà thôi!
“Khụ Khụ! Lão Đại để ta nói cho ngươi vài điều!” Bạch Linh Ca ho khan nói: “Đế Mộ ở Hồng Nguyệt Bí Cảnh thực chất so với những mộ địa khác có rất lớn khác biệt!”
“Nói tiếp!” Lưu Tử Tinh hai mắt hơi khép, để ta xem ngươi giải thích như thế nào!
Bạch Linh Ca thấy mình có đường sống, cả người bỗng nhưng phấn chấn, hùng hồn nói: “Bạch Gia ta 3 đời trộm mộ! Không! Từ khi Bạch Gia thành lập đã trộm mộ!”
“Trong Bạch Gia có rất nhiều bản đồ, nó liên quan đến nhiều lăng mộ khác nhau! Ta tới lần này là vì thứ này!” Nói xong, Bạch Linh Ca móc ra một tấm da dê.

Lưu Tử Tinh khóe mắt run lên nói: “Ngươi không biết da dê thứ này đáng sợ lắm sao?”
“Ách? Có gì mà đáng sợ? Lão đại ngài sao thế?”
“Không có gì! Không có gì! Ngươi nói tiếp đi!”
Bạch Linh Ca chỉ vào dòng chữ trên da dê nói: “Phía trên này nói Đế Mộ của Hồng Nguyệt Bí Cảnh lịch sử lâu đời, thậm chí là còn tồn tại trước cả Hồng Nguyệt Đế Quốc!”
“Đế Mộ nhưng không phải Đế Mộ của Hồng Nguyệt Đế Quốc? Mà lại ở trong Hồng Nguyệt Bí Cảnh? Ảo nhỉ?”
“Thật ra chúng ta nên thấy may mắn, nếu như Đế Mộ thật sự là của Hồng Nguyệt Đế Quốc thì lần này Hồng Nguyệt Bí Cảnh là không thể vào, Đế Mộ liên quan tới một quốc gia khí vận, bậy bạ một kẻ đi vào phá thì chỉ có chết!” Bạch Linh Ca thở dài nói.

“Đế Mộ này theo tổ tiên ta ghi chép lại là chôn một vị Đại Đế! Mặc dù không biết danh tính ra sao nhưng chỉ cần là Đại Đế liền bảo bối sẽ không ít!”

Lưu Tử Tinh ánh mắt phát ra khác thường hào quang.

Luyện Thể, Tụ Linh, Trúc Cơ, Tạo Hải, Thần Cung! Năm Đại cảnh giới ban đầu!
Phía sau còn chia ra hai nhánh Linh và Thể! Kéo dài dăng dẵng một đường, trong cổ thư tuy có nhắc tới Đại Đế nhưng lại mơ hồ không rõ.

Tội Ác Ma Thư là do một vị Ma Đế tạo ra, chẳng lẽ Đại Đế là cảnh giới cuối cùng?
Lưu Tử Tinh ngay sau liền phủ định ý nghĩ này, mọi việc đều nói không rõ, nói không chừng hắn liền giống mấy cái tiểu thuyết xưa đồng dạng! Thăng cấp! Phi thăng! Thăng Cấp! Lại Phi Thăng! Sau đó thăng cấp tiếp! Rồi lại tiếp tục phi thăng!
Thế giới khó dò, quan trọng ở thằng tác giả! Ta bây giờ không nên đoán bậy! Tới lúc quay xe thì lại té ngã!
Lưu Tử Tinh cười khổ.

Bạch Linh Ca một mặt khó hiểu, Lưu Tử Tinh có vấn đề về tâm thần hay sao mà cứ hở ra một chút là biến sắc là cười khổ? Người mạnh đều khó đoán như thế sao?
Lưu Tử Tinh thấy ánh mắt hắn nhìn mình hơi quái thì ho khan: “Khụ! Nói tiếp đi!”
“Uhm! Đế Mộ cổng vào là Sinh Môn khác với bình thường mộ địa thường dùng Tử Môn che lấp người vào nhằm tránh phá hư mộ địa! Tử Môn che lấp nếu như không có một chút thủ đoạn thì sẽ không tìm được! Với lại cho dù có tìm được thì cũng không ai vào! Tử Môn đồ vật so Sinh Môn ít, lợi nhuận bù không được công sức! Đây là lý do Tử Môn gần như không ai vào!”
“Thứ hai nơi này quá nguy hiểm, sai sót một chút liền đụng phải bẫy! Ví dụ như thế này!” Bạch Linh Ca gõ gõ bức tường kế bên, âm thanh cót két vang lên, Lưu Tử Tinh cả người căng chặt chuẩn bị cho bất kì tình huống nào xảy ra nhưng lại không có gì.

Bạch Linh Ca gãi gãi đầu, không đúng a? Rõ ràng đây là một cơ quan mà!
Đâu đó trong Sinh Môn một viên đá tròn màu đen đang lăn xuống, phía sau hắc khí liên miên không biết là thứ gì, bất quá bọn chúng không lựa chọn đi theo hướng viên đá mà là chọn hướng ngược lại!
Viên đá màu đen to lớn vô cùng, tốc độ lăn ngày càng càng nhanh, chưa bao lâu đã chạy tới một đám người bên trong Sinh Môn.

“Rầm Rầm!!” Nhìn viên đá khí tức vô cùng lao nhanh, đám người này chỉ kịp phun ra một câu: “D*t! ”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.