Lặng Lẽ Rút Vòng Quay May Mắn Đợi Ngày Quẩy

Chương 73: Tranh Đấu





Lưu Tử Tinh đột nhiên tay một chuyển, trong tay trường kiếm chém về phía Phệ Thiên.

Nhìn hắc sắc kiếm khí Phệ Thiên không cần nghĩ liền dùng ra thân pháp chạy trốn, thấy Bạch Linh Ca còn đừng ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì liền cầm lấy cổ của hắn kéo như kéo gà một dạng chạy tung bay!
Bạch Linh Ca khó hiểu hỏi: “Tại sao chúng ta không đánh ngất Lão Đại?”
Phệ Thiên trợn mắt: “Ngươi có ngon thì đi xuống thực hành cho ta xem! Hắn trước đó có hai lần nhập ma, lần thứ nhất còn đỡ hậu quả không có quá nhiều, lần thứ hai ở một cái Yêu Thú sơn mạch, thiếu chút nữa Yêu Thú ở đó bị hắn cho giết sạch đấy biết không!!”
Bạch Linh Ca nuốt nước miếng, nhập ma hắn nghe qua nhưng bình thường cho dù có nhập ma cũng không có đáng sợ đến thế a!
Lưu Tử Tinh lại chém xuống một đợt kiếm khí, cường hoành khí tức làm cho Phệ Thiên lông tơ dựng đứng, định né sang một bên nhưng nó cảm nhận được dưới chân có Mộc Long Đằng trói chân!
Biết né là né không được, nhìn Bạch Linh Ca Kim Thân thì hét lên: “Dùng hết công sức chắn đỡ đòn đó! Ta phá hủy cái này dây leo liền chạy khỏi đây!!”
Bạch Linh Ca: “???”
“Tại sao ngươi không làm?!”
“Bây giờ không phải lúc nói chuyện! Nhanh lên!!” Phệ Thiên tức giận rống lên, từ từ hóa to, dưới chân Mộc Long Đằng cũng bị móng vuốt của nó cho tàn phá.

Bạch Linh Ca không còn đường nào khác đành cắn răng đi ra chịu đòn, cả người hắn kim quang đại phóng, nhìn kín đến không chừa đường sống kiếm khí, Bạch Linh Ca tức giận hét lên: “Mẹ nó! Tới a!! Ai sợ ai!!”

Kiếm khí chém vào người của Bạch Linh Ca, kinh khủng lực lượng làm cho Kim Thân bắt đầu nứt vỡ.

Phệ Thiên thấy vậy thì miệng to há ra: “Thực Thiên!!”
Vô vạn kiếm khí bị hút vào trong miệng của Phệ Thiên, trong giây lát này Phệ Thiên tóm lấy Bạch Linh Ca chạy như điên thoát khỏi nơi này!
Lưu Tử Tinh nhìn hai người chạy trốn thì không nói gì, trong tay hắc sắc trường kiếm điên cuồng run rẩy, khàn khàn nói: “Bạch Hổ Thiên Thủ! Sát!”
Chữ ‘sát’ vừa rơi, trên không một cái hư ảnh Bạch Hổ xuất hiện, gào rống tức giận một tiếng, mang theo vô tận sát khí lao xuống như muốn hủy diệt tất cả!
Phệ Thiên lúc này thật sự mẹ nó tuyệt vọng, Lưu Tử Tinh tên này ở trong rốt cuộc gặp cái quái quỷ gì mà thực lực lại thuế biến lớn như vậy! Mẹ nó cái này đều sắp phải tới Thần Cung Tam Trọng!! Vượt qua ba Đại Cảnh Giới!!
Bạch Linh Ca móc ra một chiếc truyền tống phù, không nói một lời bóp nát.

Cả hai dịch chuyển đến cửa thông đạo, Phệ Thiên hiểu ý dùng ra toàn bộ bú sữa mẹ khí lực chạy nhanh!
Ở đằng sau Bạch Hổ rơi xuống đất tạo nên một vụ nổ to, lại có vô số sắc nhọn linh kim lao lên sau đó tạo nên một nơi tràn đầy sắc bén!
Lưu Tử Tinh hơi liếc cửa thông đạo mà Phệ Thiên vừa bỏ chạy, không nói gì tiếp tục bước đi!
!
Ở sâu trong Đế Mộ, đám người kia lúc này đang cảnh giác quan sát lẫn nhau.

Ai nấy đều nắm chặt trong tay binh khí như thể sẵn sàng tấn công đối phương, phía trên không trung có mấy cái như ngọc bội, binh khí đang trôi nổi ở hư không!
Nhất là ở chính giữa còn có một chiếc quan tài tọa lạc sừng sững dưới đất! Không sai, đây chính là nơi chôn cất của cái kia Đại Đế!
Đột nhiên ở trên không có một cái ngọc bội rơi xuống đất, không rớt thì thôi vừa rớt thì toàn bộ đều rớt theo!
Có người quan sát kỹ thì phát hiện những vật này bất phàm! Linh Khí cũng có hơn Tứ Phẩm, Ngũ Phẩm! Những cái kia Công Pháp, Thần Thông cũng không yếu!
Trong mắt bọn họ xuất hiện tham lam cùng lửa nóng, đứng trước cám dỗ con người lại như giấy ướt đồng dạng! Vừa chạm liền nát!
Nhìn bên cạnh đồng môn, người kia ánh mắt dần âm trầm, một cái điên cuồng ý nghĩ hiện lên trong đầu của hắn.

“Phốc!” Không nói nhiều, một kiếm xuyên tim!
Vị kia đồng môn tức giận nhìn người này: “Ngươi!!”
Người này cười gằn lên dữ tợn: “Đồ vật là của ta! Ngươi không được phép đoạt!!”
Hỗn chiến bắt đầu, tự sát hại lẫn nhau, đồng môn tương sát trở nên thường gặp!
Ma Đạo hiểm độc! Không có lửa thì làm sao có khói!

Bất quá người của Ngũ Tà Môn thì lại án binh bất động, cũng không có làm ra chém giết lẫn nhau động tác!
Có rất nhiều yếu tố tạo nên điều này, thứ nhất là có 4 cái Khí Vận Giả trấn thủ, ai nấy cũng là thiên kiêu nên bọn người không dám manh động!
Thứ hai! Tình anh em cây chuối hút thuốc lào chung làm bọn họ khó có thể ra tay!.

Ngũ Tà Môn bên trong: “Huynh đệ! Ngươi đừng có mà bị đồng tiền lu mờ! Hít miếng vào sẽ làm ngươi tỉnh táo hơn!”
“Chúng sư huynh sư đệ! Các ngươi muốn cho cha mẹ ông bà các ngươi thất vọng sao? Tự đánh giết lẫn nhau là ngu dốt! Tình anh em cây chuối của chúng ta không phải liền vài ba đồ vật liền có thể xé nát!! Hãy nhớ chúng ta là tín đồ của Thuốc Tiên! Không nên tàn sát nhau!!”
“Thuốc Tiên! Thuốc Tiên!! Thuốc Tiên!!!”
“! ”
Không hét thì còn đỡ, hét lên liền có sao!
Sát Thiên Kiệt nhìn ‘đoàn kết’ Ngũ Tà Môn thì ánh mắt âm trầm, trong lòng thầm nói: ‘Không thể để như vậy, nếu tiếp tục cho đám người Ngũ Tà Môn bình yên thì bảo vật cũng bị bọn chúng cướp hết!’
Hắn cầm lên chiến kích, tức giận hét to: “Toàn bộ yên tĩnh cho ta! Chém chém giết giết thì xem lại tình hình đi lũ ngu! Không thấy Ngũ Tà Môn bên kia sao? Nếu tiếp tục đánh như vậy sớm muộn cơ duyên cũng thuộc về bọn chúng!!”
Nghe những lời này đám người đang giết đến đỏ mắt dần tỉnh táo lại, cảnh giác mà nhìn Ngũ Tà Môn chúng nhân.

Lần này bên trong đoàn người Ngũ Tà Môn hiện tại là toàn thịnh nhất! Nếu về cuối cùng chỉ sợ phần lớn cơ duyên đều bị Ngũ Tà Môn giành lấy!
Triệu Vũ sắc mặt âm trầm đứng ra, cười lạnh nhìn Sát Thiên Kiệt: “Haha! Ta cứ tưởng Sát Tinh Điện ra cái gì hào kiệt! Thì ra là cái đàn bà thích dẫn kẻ địch cho người khác!!”
Sát Thiên Kiệt tay cầm chiến kích chỉ Triệu Vũ: “Vậy thì sao nào? Kẻ thắng là vua kẻ thua làm giặc! Chỉ có sống sót mới là trên hết! Mưu hèn kế bẩn một chút thì lại sao?”
Triệu Vũ cười lạnh, chung quanh Thiên Lý Kim Hỏa thiêu đốt hư không: “Ngươi tưởng ta Ngũ Tà Môn sợ các ngươi? Sát Tinh Điện cũng không phải bị một người trong bọn ta tiêu diệt gần hết sao?”
Sát Thiên Kiệt bị đâm trúng tâm đen thì tức giận nói: “Tên đó chính tay ta sẽ giết hắn! Còn ngươi bây giờ thì chết cho ta!!”
Vừa nói chiến kích liền đâm thẳng về phía Triệu Vũ, người sau cũng điên cuồng cười: “Hahaha! Cái thứ đàn bà chỉ giỏi võ miệng!!”
Cả hai cuốn lấy nhau bắt đầu đánh nhau, trường kiếm và chiến kích liên tục va chạm, hỏa tinh bắn lên tung tóe!
Linh Lung Tử Trân đi tới, thở dài một tiếng nói: “Ta không thể để cho các ngươi chiếm lấy cơ duyên ở đây! Xin lỗi rồi!”
Tống Tuyền Vi cũng đi ra, sắc mặt vẫn như một, lạnh nhạt nói: “Không cần xin lỗi, ngươi cũng không làm được gì! ”
Linh Lung Tử Trân mỉm cười: “Tiểu cô nương ngươi ngược lại rất thú vị! Xem chiêu!”
!
Quân Thiên Tú bất đắc dĩ nhìn một cái Tán Tu Khí Vận Giả, hắn nói: “Này này này! Ngươi sẽ không thật sự đánh lên chứ hả? Chúng ta có thể hòa bình nói chuyện cơ mà!”
Cái kia Tán Tu Khí Vận Giả cười lạnh: “Haha! Ngươi nghĩ ta sẽ! ”

“Phốc!” Nhất tiễn xuyên tâm!
Quân Thiên Tú khinh bỉ nhìn cái kia nằm xuống Tán Tu Khí Vận Giả: “Thằng ngu, đánh nhau mà cũng tin kẻ địch lời thoại! Quả nhiên là người cổ đại tư duy hạn hẹp a!!”
“Keng! Thu được từ XXX 9999 Thù Hận Điểm!”
“Hắc! Là cái dê béo~”
!
Lưu Minh cười tủm tỉm nhìn đến từ Hàn Ma Tông một cái thanh tú thiếu niên.

Cái này thanh tú thiếu niên chính là Khí Vận Giả duy nhất của Hàn Ma Tông, hắn lúc này đang vuốt tóc xú mỹ nói: “Tiểu thư, ngươi có thể ngưng chiến được rồi! Dù sao ngươi cũng không thắng được đâu! Chi bằng cùng ta về Hàn Ma Tông sống như thần tiên quyến lữ đi!”
Lưu Minh che miệng cười khúc khích, sau đó nở một cái nụ cười: “Ngươi nghĩ người xứng sao?”
“Hả?” Thanh tú thiếu niên khó hiểu, nhưng vừa nhìn Lưu Minh thì liền sợ hãi, trong tay Lưu Minh lúc này nắm một trái tim còn đang đập, tại sao ngực ta lại mát thế?
Thiếu niên ngã xuống, đến chết vẫn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra!
Lưu Minh cười nhẹ nhàng nhìn trong tay chính mình trái tim, không nói một lời nuốt xuống.

Tràn đầy say mê nói: “Thật sự là mỹ thực a~~”
Đương nhiên không phải ai cùng tấn công Ngũ Tà Môn, giống như Diệp Phi Phàm lúc này sắc mặt đau khổ chống đỡ cùng cái kia Tuyệt Diệt Cung còn lại Khí Vận Giả: “Sư Huynh a! Ta thực sự thiếu bọn hắn một ân tình! Ngươi đừng làm thế!”
“Hừ! Ngươi cái kẻ phản bội! Đợi khi về Tông Môn ta nhất định sẽ để Trưởng Lão trục xuất ngươi!”
Nghe đến trục xuất thì Diệp Phi Phàm tê da đầu, nhưng nghĩ tới Công Đức Châu thì ráng mà cắn răng, nếu tiếp tục ở Tuyệt Diệt Cung thì sớm hay muộn hắn cũng chết a!
“Mặc kệ! Hôm nay ta liền phải giữ ngươi lại!”
!
Hồng Mộng Nhi cũng giúp đỡ Ngũ Tà Môn, phụ thân của nàng là học sinh của Tịnh Ninh! Bây giờ mà đâm lưng có khi về còn phải chịu phạt a!
Chiến đấu liên miên, tiên huyết bắn ra khắp nơi, Đế Mộ tranh đấu đã đi tới cuối cùng rồi?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.