Lặng Lẽ Rút Vòng Quay May Mắn Đợi Ngày Quẩy

Chương 77: Tham Thực





Bạch Linh Ca truyền âm: ‘Huynh đệ? Chạy sao?’
Quân Thiên Tú: ‘Có thể hắn đang nói kẻ khác, hoặc cũng liền hù dọa thôi! ”
Suy nghĩ lạc quan nhưng kết quả nhận được thì lại tàn nhẫn: “Ta nói chính là hai người các ngươi! Ta ghét nhất thể loại chỉ biết né tránh! Chết cho ta!!”
“Má! Chạy!” Bạch Linh Ca cùng Quân Thiên Tú chia nhau ra chạy, Quách Dạ cười lạnh một tay Linh Lực ném thẳng về phía Quân Thiên Tú!
Quân Thiên Tú trong lòng mắng chửi Quách Dạ một tiếng, phía sau cúi thấp người né đi.

Linh Lực lướt qua đầu Quân Thiên Tú, đánh thẳng vào vách tường sau lưng hắn rồi nổ tung!
Quân Thiên Tú cười ha hả chỉ Quách Dạ: “Tiểu nhi ngươi còn non lắm! Quân Gia Gia ta không phải người mà ngươi có thể đụng vào!”
“Keng! Từ Quách Dạ! ”
Quách Dạ sắc mặt âm trầm, trên trán bạo khởi gân xanh: “Tìm chết!”
Vừa nói hắn liền ném ra hàng chục quả cầu Linh Lực, Quân Thiên Tú nhìn cũng không nhìn trực tiếp chạy.

Ở phía sau lưng vốn dĩ đã bị đánh tạo thành một lỗ hổng, Quân Thiên Tú ánh mắt sáng lên không nói một lời đi vào trong chạy trốn!

Nhìn bóng lưng của Quân Thiên Tú, đám người ánh mắt có chút quái dị!
Tốt mát mẻ trang phục!
Quách Dạ nhìn Quân Thiên Tú chạy đi xa, thầm mắng bản thân chủ quan để cho hắn chạy thoát!
Những Khí Vận Giả còn lại đều cảnh giác nhìn hắn, sau một lúc giằng co bọn người cũng biết được Quách Dạ đáng sợ thực lực!
Quách Dạ thấy đám người không động thì cười nói: “Thế nào? Đầu hàng rồi sao?”
Hồng Mộng Nhi ôm cổ cầm bình tĩnh nói: “Không có khả năng đầu hàng! Ngươi còn chưa xứng!”
“Hừ! Luân hồi kiếp khác tính tình của ngươi vẫn không thay đổi! Thế thì đều chết hết đi!”
Nói đến hắn giơ tay lên, phía trên hư không một thanh Cổ Thương từ từ được hiện ra.

Đột nhiên ở lỗ hổng trên tường nơi mà Quân Thiên Tú vừa trốn đi lại lao ra một người, đây tất nhiên là Quân Thiên Tú, hắn trở về!
Cảm nhận đủ loại xa lạ ánh mắt nhìn chằm chằm, Quân Thiên Tú ho khan một tiếng: “Khụ! Ta dẫn theo người quen tới!”
Vừa nói xong hắn liền chạy!
Quách Dạ nhíu mày, định mở miệng cười nhạo một hai thì cái kia vách tường từ từ biến mất!
Một cỗ khí tức làm cho Quách Dạ hai hàng thô đen lông mày nhíu chặt, Thần Cung Cảnh?
“Nơi này ở đâu ra Thần Cung Cảnh?” Hắn nhíu mày nói.

Triệu Vũ kéo lại Quân Thiên Tú, đám người Ngũ Tà Môn tụ lại hỏi hắn: “Ngươi làm sao quay lại?”
Quân Thiên Tú: “Ta nói thật, chạy cũng chết, ở lại cũng chết, thà rằng ta kéo theo vài người đi cùng! ”
Ngũ Tà Môn: “! ”
Ngay phía sau Quân Thiên Tú gãi gãi đầu: “Các ngươi có thấy sau lưng hơi mát không?”
Có người định mở miệng nhắc nhở nhưng Phệ Thiên đã nhanh chóng giành trước nói: “Đấy là ngươi đang ảo tưởng! Rõ ràng nóng như vậy mà!”
“Chắc vậy.

” Quân Thiên Tú gãi gãi đầu!
Phía sau lưng đám người chỉ chỏ: “Tên này quần trong thật kỳ lạ, thế mà có họa tiết hình trái tim! ”
“Kệ người ta đi! ”
!

Quách Dạ nhíu mày nhìn đã hoàn toàn biến mất tường đá, ngôi mộ này hắn chuẩn bị tương đối gấp nên chất lượng cũng không tốt mấy nhưng ít ra đây cũng là Tứ Phẩm Linh Thiết a! Cho dù là Thần Cung Cảnh cũng phá không được!
Nhưng bây giờ hiện thực lại hoàn toàn tương phản! Một cái Thần Cung Cảnh đơn giản làm biến mất những tường đá này!
Quách Dạ cũng không có lo lắng thái quá hay gì, Đại Đế có Đại Đế phong phạm! Cho dù là trọng tu ở Thần Cung Cảnh đi nữa cùng không làm hắn mất đi ý chí này!
“Để ta xem ngươi là thần thánh phương nào!” Quách Dạ nhìn bóng người trong hắc vụ, không chút sợ hãi cười lạnh, phía trên hư không thanh Cổ Thương đổi hướng lao nhanh về phía hắc vụ!
“Cổ Hư Thương!” Theo ngón tay của Quách Dạ ch3i xuống, Cổ Thương phóng nhanh đi!
Cường hoành khí tức làm chung quanh mọi người biến sắc, nếu không ngoài ý muốn, vừa rồi mục tiêu là bọn họ thì ngay cả đỡ lấy một đòn này có hay không còn sống cũng là một câu hỏi!
“Phốc!” Một tiếng phốc vang lên, Quách Dạ biết bản thân Cổ Hư Thương đánh trúng đối phương, trong tâm lý hơi hơi thất vọng, hắn đã cho rằng kẻ địch đã chết rồi!
Khóe miệng cong lên làm cái khinh thường tiểu dung, xem ra vẫn là ta nghĩ nhiều, mà thôi! Xem như là bữa ăn đầu khi tỉnh lại đi!
Quách Dạ tay bấm một cái chờ đợi Cổ Hư Thương quay về thể nội nhưng qua một lúc vẫn không thấy đâu, thời khắc này hắn cũng cảm thấy quái dị liền nhìn về phía vị trí mình vừa rồi tấn công.

Nơi đó hắc vụ từ từ tan đi, lộ ra bóng dáng của một người có mái tóc dài chạm đất che hết cả mặt.

Ở bả vai của hắn cắm một thanh trường thương, máu tươi vẫn không ngừng chảy ra từ đó.

Một giọng khàn khàn giống như ma âm vang lên: “Sau nhường ấy năm, đồ ăn đã trở nên phong phú rất nhiều! ”
Theo sau đó ‘Lưu Tử Tinh’ từ từ rút ra Cổ Hư Thương trên bả vai của mình, bả vai của hắn ngay sau liền lành trở lại.

Quách Dạ ánh mắt cảnh giác, trong lòng không ngừng kêu gọi Cổ Hư Thương trở về!
“Đế Binh a? Xùy, vẫn chưa tính là Đế Binh! Ngay cả Đế Văn cũng không có, xem như là món tráng miệng của ta đi!” Nói xong, hắn dưới ánh mắt khó tin của Quách Dạ từ từ đâm Cổ Hư Thương vào đầu!
Nói đúng hơn là miệng! Một thanh âm nhai nuốt ghê rợn làm chung quanh mọi người nổi da gà!
Triệu Vũ nuốt nước bọt: “Ta thấy hắn không giống Tử Tinh cho lắm! ”
Phệ Thiên cũng nhíu mày: “Một người hoàn toàn khác! Hắn không phải Lưu Tử Tinh! ”
Quách Dạ theo Cổ Hư Thương bắt đầu bị thôn phệ thì thổ huyết, hắn biết không thể tiếp tục như vậy thì liền trực tiếp vận dụng một số chiêu trò khống chế Cổ Hư Thương quay trở lại.

Nhìn Cổ Hư Thương không có mũi thương, Quách Dạ tràn đầy đau lòng nói: “Ngươi làm gì với Đế Binh của ta!”
“Ăn thôi!” ‘Lưu Tử Tinh’ nhún vai nói, tràn đầy thú vị đánh giá Quách Dạ, một lúc sau thì liếm môi nói: “Thực lực không tệ, không biết nuốt ngươi hương vị sẽ ra sao~”

“Tìm chết! Nghịch Tâm Đế Kinh!” Quách Dạ lúc này đã hoàn toàn nghiêm túc, cũng không có nóng nảy mà lao lên mà là vận dụng ra bản thân Đế Kinh! Hai mắt của hắn từ từ bị một màu đen tuyền thay thế, cả người khí tức nhanh chóng lên cao!
Quách Dạ tay giơ lên cao, một cổ lạnh lẽo âm phong lượn lờ: “U Minh Phong! Nhân Kiếp Trảm!”
Tay hóa đao, chém một đường đao khí lạnh lẽo về phía ‘Lưu Tử Tinh’.

“Phốc!” Một cánh tay bay lên không trung, máu tươi bắn lên tung tóe!
Quách Dạ lạnh lùng nhìn hắn, bị ‘Lưu Tử Tinh’ xem thường làm cho hắn hoàn toàn nghiêm túc, Đại Đế tâm cảnh trải qua vô số rèn luyện không phải cứ như một thằng trẻ trâu vô duyên vô cớ lao lên kiếm đánh.

‘Lưu Tử Tinh’ xem cánh tay không ngừng đổ máu của mình, mái tóc dài che hết thần sắc của hắn.

Một lúc lâu sau hắn mới từ từ nhặt lên cánh tay của mình.

Tự sờ sờ nó như thể là trân bảo, sau đó trước mặt mọi người! Ăn!
Sau lưng hắn Tội Ấn mặt quỷ hóa thành từng cái màu đen phù văn bay lên không trung, sau đó lại từ từ kết thành một chiếc mặt nạ quỷ béo ú, bộ dáng miệng của nó như thể đang nhai nuốt thứ gì!
Quách Dạ tuy bị hành vi của ‘Lưu Tử Tinh’ cho kinh tởm nhưng vẫn rất để tâm đến cái kia mặt nạ, không hiểu sao hắn lại thấy thứ này rất nguy hiểm!
Nhai nuốt xong bản thân cánh tay, thậm chí ngay cả xương cũng không chừa! ‘Lưu Tử Tinh’ phía bên cánh tay đứt bả vai không ngừng có vật gì đó nhúc nhích như thể muốn lao ra! Sau đó lại là một cảnh tượng khó tin!
“Phốc!” Một chiếc xương trắng lao ra, sau đó không ngừng có những bắp thịt từ bả vai kéo ra quấn lấy xương trắng!
Xương trắng đẫm máu, bộ dáng rất dữ tợn!
Sau đó lại một vòng một vòng quấn lấy, da bắt đầu mọc, ‘Lưu Tử Tinh’ lại trở về toàn vẹn như thể chưa từng gặp bất kì vết thương nào!
Tiếp lấy trên không trung mặt nạ, ‘Lưu Tử Tinh’ không để ý đám người hoảng sợ mà quét ngang tóc, đeo tấm mặt nạ lên mặt.

Hắc khí không ngừng đan xen tạo thành một bộ cổ phục cho hắn, ‘Lưu Tử Tinh’ cúi người chào: “Tội Quỷ số 3! Tham Thực!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.