Lặng Lẽ Thích Em

Chương 15



      Trương Tử Cẩn nhớ khi còn học ở Anh, Hàn Mẫn Linh luôn có hoạt động giải trí khác ngoài việc lên sàn đấu quyền anh, theo cô ấy nếu đấm bốc là thú tiêu khiển ngoài giờ học thì đi bar là thú tiêu khiển ngoài tiêu khiển.

  Trương Tử Cẩn thường thấy khi Hàn Mẫn Linh chuẩn bị chiến đấu, lúc nào cũng có những cô gái chờ cô ấy bên ngoài võ đài quyền anh . Trương Tử Cẩn luôn một mình yên lặng, Hàn Mẫn Linh đôi khi còn trêu chọc cô, nói: "Cậu không cô đơn sao? "

  Cô có cô đơn không?.

  Hôm nay Sở Kiều đã khiến Trương Tử Cẩn nhận thức rất rõ ràng là cô không cảm thấy vậy.

  Trương Tử Cẩn cảm thấy mình cần bình tĩnh lại, bước nhanh đến phòng ngủ của Sở Kiều, mở tủ, lấy ra một bộ váy ngủ dài tay gần nhất ném bên cạnh Sở Kiều, nói nhỏ: "Tự mình thay đi."

  Cô quyết định rót cho mình một cốc nước nuốt lửa nóng trong bụng.

  Khi cô vừa bước vào bếp lấy cái ấm để đổ đầy nước, cô nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng khách. Cô đặt cốc nước xuống, quay lại thì thấy ống tay áo ngắn cũn cỡn của Sở Kiều đã bị cô cởi ra một nửa, đầu bù tóc rối, quần áo vén dưới ngực lộ ra eo thon. Nàng bị che mất tầm nhìn, đột nhiên mất thăng bằng ngã từ trên ghế sô pha xuống thảm.

  Trương Tử Cẩn vội vàng đến đỡ Sở Kiều lên liền nhìn thấy trên đùi cô đỏ ửng, chắc là đụng trúng cạnh bàn, e rằng ngày mai sẽ có vết bầm tím.

  Cô vô thức muốn xoa cho Sở Kiều, nhưng khi đầu ngón tay chạm vào da thịt nóng ấm, cô mới phản ứng lại vội vàng rút tay về.

  ... Vị trí này quá đặc biệt.

  Cánh tay Sở Kiều rung lên, giọng nói trở nên có chút không kiên nhẫn: "Mau kéo giúp tôi."

  Cô sẽ kéo chiếc váy này cho Sở Kiều, sau đó ...

  “Mau lên.” Sở Kiều thúc giục, vặn người đè lên người Trương Tử Cẩn.

  “… Em đúng là tiểu yêu tinh” Trương Tử Cẩn kìm nén sóng gió trong lòng, nhanh chóng giải cứu Sở Kiều khỏi lớp váy bị mắc kẹt. Khuôn mặt nghiêm túc, cô quấn áo ngủ quanh người Sở Kiều rồi thắt chặt thắt lưng.

  Không đợi Sở Kiều nói gì, Trương Tử Cẩn đã ôm nàng đứng dậy đi về phía phòng ngủ.

      Sở Kiều cau mày, kéo cổ áo ngủ ra một chút, rồi ném luôn áσ ɭóŧ xuống đất, vươn tay ra ôm lấy Trương Tử Cẩn rồi cuộn tròn trong vòng tay của cô với vẻ hài lòng.

  Trương Tử Cẩn bất lực nhìn bộ đồ lót nàng vứt trên đất, vô tình liếc xuống, ánh mắt chìm xuống.

  Nếu bây giờ Sở Kiều còn thức, Trương Tử Cẩn có thể đã ném nàng lên giường áp nàng dưới thân.

  Cuối cùng cũng đặt tiểu yêu tinh ngủ dưới chăn bông, Trương Tử Cẩn thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi thẳng vào bếp nhấp một ngụm nước, trong lòng cũng không thấy khô khan nữa.

  Cô nghĩ tốt hơn là nên đi.

  Trương Tử Cẩn trở lại giường của Sở Kiều, chuẩn bị tắt đèn đầu giường cho nàng. Sở Kiều quay mặt về phía cô, nói: "Đừng đi."

  “Hả?” Trương Tử Cẩn ngồi xổm xuống, dựa vào đầu Sở Kiều “Em vừa nói gì?"

  Sở Kiều đột nhiên mở mắt, bối rối nói: "... Trương Tử Cẩn?"

  Đúng vậy, tiểu yêu tinh này rốt cuộc tỉnh lại, biết mình sao?

  Trương Tử Cẩn ngửi hơi rượu, trầm giọng nói: "Cuối cùng em biết là tôi không?"

  Cô vừa dứt lời, người nằm trên giường lại nheo mắt, trông rất buồn ngủ, sau đó liền nhắm mắt lại. Bàn tay đang đặt bên ngoài nắm lấy tay Trương Tử Cẩn.

  "Ngủ cùng nhau."

  Trương Tử Cẩn ngỡ là mình nghe nhầm: "Em nói lại."

  "Noãn Noãn làm gối cho ta, buồn ngủ quá ta đi ngủ đây."

  "..." Cô thực sự đánh giá quá cao Sở Kiều, người này không tỉnh táo chút nào, coi cô như một người khác, còn xem cô là cẩu. Thật sự không có cách nào, cô không thể đi được, cho nên cô phải giữ tư thế này để đỡ Sở Kiều.

  Trương Tử Cẩn rũ mắt xuống, nhìn thấy một góc giấy dưới gối bị Sở Kiều ấn vào, tò mò cẩn thận xem.

  Đó là hộ khẩu của Sở Kiều.

  Cô sững người một lúc, mắt khẽ nhúc nhích. Thoải mái mà ngồi trên mặt đất, vừa lòng cho Sở Kiều một cái gối. Đưa bàn tay trống rỗng lên đầu Sở Kiều vuốt ve, ôn nhu nói: "Ngủ ngon, nhím nhỏ."

  Đêm nay Sở Kiều ngủ rất say do ảnh hưởng của rượu, nhưng Trương Tử Cẩn hầu như không ngủ. Tay của cô bị Sở Kiều làm cho tê rần không dám động đậy, chưa kể hôm sau cô còn phải đến công ty.

  Bảy giờ.

  Trương Tử Cẩn khẽ cử động cánh tay tê rần khỏi Sở Kiều. Cô rót thêm một cốc nước cho Sở Kiều đặt lên đầu giường, cô không dám đánh thức cô gái đang ngủ trên giường, sau khi suy nghĩ xong, cô để lại một mảnh giấy để dưới cốc nước trước khi rời đi.

  Khi đi qua cửa phòng ngủ, cô nhặt đồ lót trên sàn đặt lên sô pha.

  Sở Kiều trở mình trên giường tiếp tục ngủ cho đến khi bị ánh nắng bên ngoài đánh thức vào lúc 11:30.

  Nàng hít một hơi, đầu đau nhức. Từ từ ngồi dậy xoa tóc. Chợt hoảng hồn.

  Tại sao đùi bị đau? !

  Chờ đã.

  Sở Kiều nhận ra quần áo của mình đã được thay, chiếc váy ngủ đang buông thõng trên người, không mặc gì bên trong.

  Chuyện gì đã xảy ra? !

  Tóm lại, đây sẽ không phải là chuyện tốt, Sở Kiều bối rối ngồi trên giường. Nàng cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua, nàng đã uống, phải! Uống rượu.

  Sau đó, sau khi uống--

  Uống rượu lúc mấy giờ? Sáu giờ rưỡi, Trương Tử Cẩn nói sẽ đến nấu ăn cho mình lúc tám giờ.

    Trương Tử Cẩn?

  Ngay khi Sở Kiều quay đầu lại, nhìn thấy cốc nước trên đầu giường, đêm qua đột nhiên xuất hiện cảnh kéo Trương Tử Cẩn vào nhà mình....

  Hình như nàng đã ôm người ta ...còn....mời người ta..... ngủ chung.

  Cho nên……

  Nàng ……

    Say? 

     Nàng đã.

  Phát sinh quan hệ ?

  "Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh !!! giấy.

  Trên tờ giấy viết tay có nét chữ gọn gàng: Những việc của đêm hôm qua không được phép quên.

  Sở Kiều phát điên.

  Có thật là nàng cưỡиɠ ɠiαи Trương Tử Cẩn không? Nàng đã nói gì trước đó, nói với cô là cô đừng có suy nghĩ gì về nàng, đừng đặt tâm tư vào nàng. Bây giờ thì hay rồi, không những kéo người ta vào nhà mà còn làm cái chuyện này chẳng khác nào tát vào mặt.

  Cái gì không được phép quên, không phải là bắt nàng chịu trách nhiệm sao?

  Trong đầu Sở Kiều như một đống hỗn loạn, ký ức của nàng chỉ còn những mảnh vỡ. Nàng ra khỏi giường đi đến phòng khách, thoáng nhìn thấy đồ lót trên ghế sô pha.

  ...

  Bắt đầu từ phòng khách?

  Câu nói này vừa thốt ra trong lòng nàng, một mảnh ký ức khác lại ùa đến, nàng vén lên một nửa quần áo, dựa vào Trương Tử Cẩn.

  Sở Kiều càng nghĩ càng thấy tội lỗi. Nếu thật sự không có chuyện gì xảy ra, tại sao Trương Tử Cẩn lại không đến đòi nợ?

  Đi chết đây, Sở Kiều, mày thực sự không phải con người.

  Nàng tự mắng bản thân, muốn an ủi bản thân, dù sao cả hai đều là người lớn, nếu có chuyện gì xảy ra cũng không sao cả, bình tĩnh.

    Cái rắm!

   Làm sao có thể bình tĩnh? Trương Tử Cẩn là ai, chị ta đâu phải là người có thể tùy tiện ngủ với người khác?

  Sở Kiều khóc không ra nước mắt, liền vào phòng tắm gội đầu, điện thoại "Dingdong" vang lên một cái WeChat.

  Trương Tử Cẩn: Em tỉnh rồi à? Buổi chiều sau khi tan tầm tôi sẽ đến đón em.

  Nàng thêm WeChat khi nào? ! Chắc chắn, vì phát sinh loại quan hệ đó, thậm chí WeChat đã được thêm vào?

  Sở Kiều liếc nhìn thời gian ở trên, cho thấy cả hai đã trở thành bạn bè lúc bảy giờ rưỡi.

  Điều quan trọng nhất là: Đối phương đã chấp thuận yêu cầu kết bạn của bạn và bạn có thể bắt đầu trò chuyện.

  Yêu cầu được thêm bởi chính nàng.

  Sở Kiều thực sự không dám trả lời tin nhắn WeChat này, nàng bối rối khi không biết phải làm gì , đột nhiên, điện thoại gọi đến, nàng gần như ném điện thoại ra ngoài.

  Nàng nhặt lên, là quản lý Châu

  Châu Đình Chi nói với giọng điệu đặc biệt kỳ lạ: "Em quên buổi chụp tạp chí lúc 1:30 chiều à? Mau chuẩn bị đi. Lát nữa tôi sẽ cho Tiểu Duẫn đưa em đến địa điểm chụp."

  Sau khi nghe quản lý Châu nói xong, Sở Kiều đột nhiên hỏi: "Chị Châu, chị biết nhiều về Trương tổng không?"

  “Hả?” Châu Đình Chi không mong đợi nàng hỏi điều này, cô tìm kiếm một vòng thông tin ít ỏi trong đầu, nói: “Tôi không biết trong cuộc sống là người như thế nào, nhưng trong công việc, tôi nghe nói rất lãnh đạm và nghiêm khắc. Với 2 tính cách đó mới có thể tiếp quản một xí nghiệp lớn như vậy. À đúng rồi, Mọi người nói hôm nay Trương tổng rất vui khi đến công ty. Có chuyện gì vậy?

     Lãnh đạm- nghiêm khắc?

  Không, Trương Tuqr Cẩn không chỉ có hai tính cách đó đâu, chị ta còn có hai nắm đấm có thể đánh nàng trong phút chốc. T.T

  Tâm trí của Sở Kiều nhớ đến cảnh Trương Tử Cẩn bước lên xe, nâng người đàn ông phía sau khi hắn vẫn còn nằm trên mặt đất lúc họ gặp nhau lần đầu.

  ...

  “Này?” Châu Đình Chi cảm thấy im lặng ở đầu dây bên kia, không biết Sở Kiều đang nghĩ gì.

  Cô đang định giục Sở Kiều thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi quay thì cô nghe thấy Sở Kiều nói.

  “Chuyện đã như vậy.....” Giọng điệu của Sở Kiều rất bình tĩnh, “Phí hủy hợp đồng là bao nhiêu, chị nói tôi nghe một chút.”

  Châu Đình Chi: "?"

  Châu Đình Chi: "Em muốn hủy hợp đồng?"

  Sở Kiều nghĩ, không chỉ nàng muốn hủy hợp đồng, mà còn muốn biến mất ngay tại chỗ, ngay lập tức.

  Nàng cảm thấy quản lý Châu sắp chạy tới túm lấy nàng mắng một trận, cho nên nàng phải nói sang chuyện khác: "Chân em đau quá, em nghĩ em có thể nghỉ ngơi thêm 20 ngày nữa."

  “Đừng giả vờ với tôi, Ngày hôm qua em nói với Tiểu Duẫn chân em đã tốt hơn rồi!” quản lý Châu chế nhạo vài lần, “Đừng làm phiền tôi, Tiểu Duẫn sẽ đến đón em ngay lập tức, đừng gây chuyện nữa!

  Châu Đình Chi cúp điện thoại.

  Vài giây sau khi cuộc gọi bị cúp, một tin nhắn khác đến từ điện thoại di động của Sở Kiều.

  Trương Tử Cẩn: Bây giờ tôi rảnh, tôi sẽ đến đón em cùng với Tiểu Duẫn.

  ...

  Tác giả có chuyện muốn nói: Sở Kiều: Không hay rồi, ta sắp tiêu đời. Giúp ah ah ah ah ah ah


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.