Lặng Lẽ Thích Em

Chương 3



       Yo, con nhím nhỏ này khá ngoan.

  Trương Tử Cẩn cong lên khóe miệng cười, "Em đứng lên thử xem."

  Những người mới bắt đầu đi giày trượt tuyết nặng thường có một thời gian thích nghi.

  Sở Kiều đứng dậy chuẩn bị di chuyển, không ngờ đôi giày lại nặng như vậy.

  Thân hình nhỏ nhắn ngã về phía trước, nàng đứng trước mặt cô mà giữ chặt.

  Với sự trợ giúp này, Trương Tử Cẩn có thể cảm nhận được cơ thể đến mức gầy của Sở Kiều qua lớp quần áo dày, cô cảm thấy rằng mình có thể bẻ gãy chỉ bằng một chút sức lực.

  Không ngạc nhiên khi nàng có thể mặc hai chiếc quần nhung dày, nàng thực sự gầy.

  Bên ngoài có giọng nói của ai đó, Sở Kiều hoảng hốt sờ vào kính râm, trên đầu đã đội sẵn mũ bảo hiểm.

  Trương Tử Cẩn giúp cô kéo kính bảo hộ xuống, chặn thật chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Kiều.

  "Em có người hướng dẫn trượt tuyết chưa?"

  Sở Kiều thành thật trả lời: "Không cần."

  Trương Tử Cẩn bất lực nhìn người con gái này.

  “Tôi đưa em đi?” Mặc dù là một câu hỏi, Trương Tử Cẩn đã duỗi tay ra và dễ dàng nhặt bảng đôi cùng với cây trượt tuyết mà Sở Kiều đặt sang một bên. Cô bước ra ngoài với Sở Kiều, nói khẽ, “Tôi sẽ dạy em một số điều cơ bản trước. "

  Sở Kiều đi trong giày chậm rãi, lắc lư như chim cánh cụt. Trương Tử Cẩn rất cẩn thận, vừa đi được vài bước đã phải dừng lại chờ.

  Trên thang máy, Trương Tử Cẩn yêu cầu  Sở Kiều đứng trước mặt cô, ngay khi cô nhìn lên, cô đã thấy Sở Kiều đang quay đầu lại nhìn mình một cách vô tư.

  "Em đang nhìn gì đó?"

  "Chị Sơ cẩn."

  Nàng  cảm thấy cô khá tốt. Lái một chiếc xe thể thao đắt tiền như vậy, cô chắc hẳn đã tự lập khi còn trẻ. Nhưng thế giới giầm chém gϊếŧ người khủng khiếp như thế, làm sao người con gái trẻ đẹp như cô ấy lại...

     Sở Kiều nói:"Cuộc sống của chị trải qua chém gϊếŧ như thế chắc hẳn sống không dễ dàng gì..."

  Trương Tử Cẩn không biết làm cách nào để cắt đứt tưởng tượng của con nhím nhỏ này.

  Ánh mắt bất lực in trên kính phản chiếu, Trương Tử Cẩn rũ mắt xuống, Sở Kiều quay lại, nhìn về phía trước, nói, "cẩn thận, thang máy ngay đây."

  Sở Kiều vốn tưởng người này khá tốt, trên đường hẳn là rất công bình, không ngờ là có thể tốt như vậy.

  Bước vào sân chính của khu nghỉ mát trượt tuyết, mọi người đều được che chắn kín mít, có những người đang trượt tuyết từ trên dốc xuống. Trương Tử Cẩn đưa Sở Kiều đến một khu đất trống, giúp nàng bước lên ván trượt và giao cho nàng cây trượt tuyết. Cô chỉ vào băng chuyền phía trước, nói: "Đây, tôi có thể đưa em lên dốc. Lên trên đợi tôi"

  Sở Kiều nhận rồi cảm ơn: "Vậy thì làm phiền chị."

  Trương Tử Cẩn nhìn nàng đi lảo đảo, liền hỏi lại: "Sau khi đi lên thì ở một bên đừng nhúc nhích. Biết không?"

  Sở Kiều gật đầu rồi lên băng chuyền, Trương Tử Cẩn nhìn bóng lưng Sở Kiều một lúc, luôn cảm thấy gió tuyết có thể hất con nhím nhỏ đi.

  Địa điểm này mở cửa, ngay cả gió tuyết thổi qua mặt nạ cũng có chút đau.

  Sở Kiều nhận ra điều đó khi lên đến đỉnh, nhìn từ trên xuống con đường chính không quá dốc. Nàng  khó khăn bước xuống băng chuyền, ngồi trên băng ghế gỗ trên cùng đợi một lúc, nhìn chằm chằm xuống, tại sao chị Sơ Cẩn vẫn chưa đến?

  Nàng kéo cây trượt tuyết trên mặt đất một cách nhàm chán, đột nhiên có rất đông người đi xuống băng chuyền. Trong số đó có một cuộc chiến ném tuyết xảy ra, Sở Kiều không tham gia cuộc chiến ném tuyết mà đi lên phía trước. Lập tức có người đàn ông đụng phải nàng, làm cây gậy trước tuyết văng ra xa.

  “Này, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!” Người đàn ông nhanh chóng quay lại xin lỗi, người bạn đồng hành không ngừng thúc giục.

  "Đi đi, nhanh lên!"

  "Nhảy!"

  Sở Kiều nhìn không thấy xa, vì vậy ngẩng đầu nói khẽ: "Không sao, tôi tự mình nhặt được."

  Cả nhóm nhanh chóng lao xuống, Sở Kiều dùng cây trượt tuyết còn lại chống đỡ rồi từ từ di chuyển đến nơi cách đó vài bước.

  Được rồi, mình sẽ lấy nó sớm.

  Chỉ còn lại bước cuối cùng.

  Lúc này Sở Kiều đã gần đến con dốc có thể đi xuống, nàng móc tay vào tuyết rồi nhanh chóng đứng thẳng dậy.

  "Mình đã thành công..."

   Ngay lúc nàng đứng thẳng người, chân của nàng tiến về phía trước hai bước không đứng vững, nàng không khỏi nghiêng người về phía trước.

  Cơn gió mạnh lướt qua tai nàng, Sở Kiều đã trượt xuống không kiểm soát được.

  Vào lúc đó, suy nghĩ duy nhất trong lòng Sở Kiều là--

  Đã hết.

  Trương Tử Cẩn đang ôm tấm ván của mình trên băng chuyền, từ khóe mắt cô bắt gặp một bóng dáng quen thuộc đang lướt nhanh qua.

  ! ! !

  “Sở Kiều!” Trương Tử Cẩn thậm chí còn không nhận ra cô đã gọi tên thật của Sở Kiều, cô vội vàng  bước lên tuyết ,gắn ván mỏng vài bước, bước nhanh hơn bất cứ ai khác, trượt thẳng. Trượt theo hướng Sở Kiều.

  Cô lo lắng nhìn bóng người trượt nhanh phía trước, khi nhìn Sở Kiều trực tiếp ngã xuống tuyết mà không có ai đỡ, cuối cùng cô không kìm được chửi thề: "... Chết tiệt."

  Sở Kiều ngã xuống, đầu nàng trống rỗng trước khi nàng ngã xuống. Chỉ  theo bản năng ôm mũ bảo hiểm lăn trên mặt đất vài cái, chân dường như không còn là của chính mình, cũng không cảm thấy đau, lạnh.

  Kính bảo hộ của nàng rơi sang một bên khi rơi xuống đất, phải mất một lúc sau Sở Kiều mới nghe thấy dường như nàng đang bị mọi người vây quanh.

  "Gọi đội cứu hộ! Có người rơi xuống đây!"

  "Này, nữ nhân nhìn rất quen, hình như là..."

  "Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh ...

  ...

  Sở Kiều di chuyển mi mắt một cách khó nhọc ,cảm thấy có ai đó đang chụp ảnh bằng điện thoại di động.

  Thời gian này thực sự kết thúc, quản lý Châu gϊếŧ nàng mất.

  Không ai dám di chuyển Sở Kiều trước khi đội cứu hộ đến. Sở Kiều, người bị đau bắt đầu hồi phục từ từ, sau đó đã phải rơi nước mắt vì vết thương ở chân.

  “Tránh ra!” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến rõ ràng qua đám người, Sở Kiều theo nguồn âm mà đảo mắt, nhìn thấy Trương Tử Cẩn mặc đồ đen xông tới trước mặt, quét sạch đám người vài cái, vẻ mặt đặc biệt đáng sợ.

  Cô thậm chí còn không đeo kính bảo hộ và găng tay che mặt, nàng không biết cô đã lo lắng như thế nào khi nàng trượt nhanh qua.

  Trương Tử Cẩn đem điện thoại của cô gái đang chụp ảnh ném đi, lạnh lùng nói: "Cô không phải đang chụp ảnh chứ?"

  Những người xung quanh sợ hãi trước biểu hiện của Trương Tử Cẩn, họ thực sự không dám chụp ảnh bằng điện thoại nữa

  Sở Kiều mũi đỏ bừng, nước mắt lưng tròng nhìn cô. Nếu không phải vì chân không thuận tiện, cô vẫn muốn nhảy vào Trương Tử Cẩn.

     Trương Tử Cẩn đứng trước mặt Sở Kiều, nhìn thấy đôi mắt nàng đỏ hoe, giọng điệu bỗng dịu lại, "Em đừng khóc, tôi đưa em đến bệnh viện ngay. Có lẽ tới lúc đó em sẽ rất đau, nên em chịu đựng nhé."

  Cô cúi đầu nhìn Sở Kiều nước mắt lưng tròng, càng đẹp trên mặt đất tuyết, dù là trong tình huống xấu hổ như vậy.

  “Tôi có thể chịu đau ” Sở Kiều không phải là một người quá tinh tế, bây giờ Trương Tử Cẩn ở đây, nàng không nói đau lời nào.

  Trương Tử Cẩn vừa ngẩng đầu, liền khôi phục lại giọng điệu lạnh như băng, liếc mắt nhìn xung quanh nói: "Các ngươi có mắt không? Tránh ra!"

  Đám đông xung quanh đột nhiên giải tán.

  Trương Tử Cẩn hai tay đỏ bừng vì lạnh, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Hàn Mẫn Linh.

  Người bên kia như vừa tỉnh dậy, giọng nói mệt mỏi, "Alo?"

  "Lái xe đến lối vào đại sảnh trong vòng mười phút, đến bệnh viện"

  Hàn Mẫn Linh: "Cậu ở đâu ... Alo? Alo ?!"

  Sở Kiều có thể bị lạnh nên nàng cảm thấy bớt đau chân hơn. Trương Tử Cẩn tháo mũ bảo hiểm của mình, mái tóc đen dài của cô rơi ra. Cô không quan tâm, cẩn thận tháo ván trượt tuyết của Sở Kiều, móc một tay dưới đầu gối và dùng tay kia giữ chặt nàng.

  Trương Tử Cẩn đã cố gắng hết sức để bước ra ngoài một cách suôn sẻ và nhanh chóng.

  Bên tai có gió tuyết lạnh như băng, khi Sở Kiều ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy chiếc cằm căng cứng của Trương Tử Cẩn với vẻ mặt giận dữ.

  Tại sao cô ấy trông lo lắng hơn chính mình?

  Trên đường đi vẫn còn nhiều người bàn tán, giờ thì ai cũng biết chuyện một nữ minh tinh bị ngã đập chân ở khu nghỉ mát trượt tuyết.

  Nhưng những ánh mắt dò hỏi này đều bị Trương Tử Cẩn chặn lại.

  “Chị Sơ Cẩn?” Ngay khi Sở Kiều nói, nàng  không kìm được thở ra một hơi lạnh, thật sự rất đau.

  “Nếu đau thì đừng nói nữa.” Tay Trương Tử Cẩn siết chặt.

  Sở Kiều rất ngoan ngoãn im lặng, thật ra thì nàng muốn cô thư giãn, nhưng bây giờ nàng cảm thấy cô càng lo lắng hơn.

  Khi Trương Tử Cẩn bước đến cửa với Sở Kiều trong vòng tay của cô, Hàn Mẫn Linh đang lười biếng dựa vào cửa xe đột nhiên buông cằm xuống, cô nhanh chóng mở miệng hỏi nhưng không dừng lại: “Chuyện gì vậy? Đây không phải là cô gái nhỏ trong xe ngày hôm qua sao ... Này, có chút giống sao nữ Sở ... "

  Trương Tử Cẩn khẽ liếc cô một cái: "Bây giờ cậu im đi được không?"

  Hàn Mẫn Linh hóm hỉnh đi đến ghế lái, Trương Tử Cẩn ngồi ở ghế sau với Sở Kiều. Ngay khi cửa xe đóng lại, đôi mắt bên ngoài dõi theo cuối cùng cũng bị cắt đứt. Sở Kiều thở phào nhẹ nhõm, tay chân run như cầy sấy.

  "Làm sao vậy? Vừa rồi đụng phải xe sao?" Trương Tử Cẩn vội vàng hỏi.

  Sở Kiều sắc mặt tái nhợt, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, cười yếu ớt: "Không sao, chỉ là đau."

  Vừa rồi chưa bao giờ là không gian để nàng cảm thấy nhẹ nhõm, nàng chỉ có thể nén đau. nàng phải chăm chút cho gương mặt của mình, đừng để người khác nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của mình, chưa nói đến những bức ảnh xấu xí được đăng trên tạp chí giải trí.

  Cô ấy cũng khá cứng đầu.

  Hàn Mẫn Linh nhìn vào kính chiếu hậu và ngập ngừng hỏi: "Em có phải là sao nữ Sở..."

  "Không." Sở Kiều cười nhẹ, "Tôi là Não Não, cô không tin có thể hỏi Sơ Cẩn. Chị?đúng không?"

  Sở Kiều đẩy người bên cạnh.

     Hàn Mẫn Linh bị những lời này làm cho nghẹn  đã lâu không nguôi ngoai. Chuyện gì đã xảy ra với Trương Tử Cẩn và sao nữ phủ nhận bản thân này?

  Trương Tử Cẩn nghe xong không nói lời nào, một lúc sau mới nói với Hàn Mẫn Linh: "Hôm nay cậu ăn không đủ no sao mà lái xe chậm như vậy?"

  Hàn Mẫn Linh bóp tay lái: "Tôi còn chưa ăn."

  Sở Kiều nghe vậy, thậm chí không có ý tứ: "Vậy sau khi đến bệnh viện, tôi sẽ mời cô ăn tối. Thực sự làm phiền cô."

  Hàn Mẫn Linh vui vẻ: "Không sao đâu. Lần đầu tiên tôi thấy Cẩn Nhuế lo lắng cho người khác như vậy."

  Sở Kiều nghe xong, trong lòng có chút run lên, người này là có ý gì, như nói cho chính mình: Ngươi đã là nữ nhân bị thế giới ngầm nhắm tới rồi!

  Nàng bỗng thấy lo sợ.

  Trương Tử Cẩn rốt cuộc chịu không nổi: "Hàn Mẫn Linh, cậu im đi!"

  Lúc này, điện thoại di động của Sở Kiều dậy sóng, đầu nàng trở nên đau khi nhìn thấy số điện thoại.

  Ngay khi nàng trả lời cuộc gọi, giọng quản lý Châu bùng nổ : "Sở Kiều!!!hãy nhìn xem em đã làm cái gì !!!"

  Trên trang web máy tính do Châu Đình Chi mở, tiêu đề thật ấn tượng--

  "Người yêu của Sở Kiều bị nghi là độc thân cuối cùng cũng xuất hiện, bảo vệ bạn gái và đập điện thoại của người qua đường!"

  Hình ảnh: Một người phụ nữ cao gầy, quần áo đen, tóc đen đang cúi người ôm Sở Kiều, Khuôn mặt thanh tú, sống mũi cao, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Sở Kiều đang lộ ra nửa khuôn mặt.

  Nhiệt: bùng nổ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.