Lặng Lẽ Thích Em

Chương 32



    Khi Trương Tử cẩn đến, ba người họ không dùng cơm.

     Sở Kiều vô cảm ngồi trên ghế đẩu, Sở Dịch cầm điện thoại xem nhưng ngay cả màn hình cũng không sáng. Sở ba trông có vẻ hơi xấu hổ, như muốn nói chuyện nhưng không tìm được chủ đề nào.

  Các món ăn đều đã nguội, trên bàn vài đĩa thức ăn vẫn chưa được đụng đến, điều này cho thấy bầu không khí trước đó khó chịu như thế nào.

  Ánh mắt Trương Tử Cẩn rơi vào Sở Kiều đầu tiên, nhưng cô chào Sở ba trước: "Chào bác Sở "

  Ánh mắt của Sở ba và Sở Dịch dõi theo giọng nói của Trương Tử Cẩn.

  Cô đi đến bên cạnh Sở Kiều, Sở Kiều đứng dậy muốn đưa cô đi ra khỏi đây.

  Trương Tử Cẩn ấn tay Sở Kiều nói với Sở ba: "Con là Trương Tử Cẩn."

  Sở Kiều phủi mặt không muốn nói chuyện với ba nàng nữa. Vốn dĩ nàng muốn Trương Tử Cẩn nghiêm túc gặp mặt ba mình, nhưng không ngờ lần đầu gặp mặt lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy mà ngượng ngùng.

  Nàng vẫn muốn giới thiệu, nhưng lời nói đó đã bị mắc kẹt trong cổ họng.

  Sở Dịch và Trương Tử Cẩn đã gặp nhau rồi, tình hình lúc đó vẫn còn rất nguy cấp. Cậu có cái nhìn rất tốt về Trương Tử Cẩn, cậu cũng biết Trương Tử Cẩn thích chị gái mình, cậu quen thuộc kêu lên: "Chị Tử Cẩn."

  Vừa cúi đầu xuống, cậu đã nhìn thấy chiếc nhẫn mà Trương Tử Cẩn và Sở Kiều đang đeo.

  Giống nhau.

  Nhẫn.

  Có vẻ như ... hoặc ...

  ?

  Là chị gái và chị ấy?

  Sở ba gật đầu, nhìn bàn tay Trương Tử Cẩn và Sở Kiều đang run rẩy, trong lòng ông cũng hiểu được một chút, nhưng giọng điệu vẫn rất cứng rắn: "Cảm ơn con đã đưa Tiểu Kiều trở về."

  “Không phiền phức.” Trương Tử Cẩn khoác áo choàng cho Sở Kiều, hơi cúi đầu, “Đây là tất cả những gì con nên làm”.

  “Đi thôi.” Trương Tử Cẩn nắm lấy tay Sở Kiều, “Chúng ta về nhà.”

  Trương Tử Cẩn đã chuẩn bị găng tay nhung cho Sở Kiều, lấy chúng ra khỏi túi để đeo cho nàng.

  Vào mùa đông, tay của Sở Kiều luôn rất lạnh, khi ra ngoài sẽ thấy lạnh nếu không đeo găng tay. Nàng nhận găng tay từ cô, thì thầm: "Tôi sẽ tự làm."

  Vừa rồi nàng không muốn khóc chút nào. Nhưng khi Trương Tử Cẩn đến, Sở Kiều đột nhiên cảm thấy không đúng, cổ họng nghẹn lại, mắt có chút đỏ. Nàng cụp mắt xuống, định đeo găng tay vào thì chợt thấy chiếc nhẫn của mình.

  Hai người đang định bước ra ngoài cửa, Sở Kiều đột nhiên dừng lại.

  Sở ba trông thất vọng, ông không muốn làm bữa ăn này trông như thế này. Thấy Sở Kiều dừng lại, ông lại nhìn sang với niềm hy vọng trong mắt.

  Sở Kiều nắm lấy tay Trương Tử Cẩn, siết chặt các ngón tay của cô rồi quay lại.

  Dưới ánh đèn, chiếc nhẫn đơn giản tinh xảo lấp ló giữa ngón tay trắng nõn của hai người, càng làm cho rõ ràng.

  "Chúng ta đã kết hôn."

  Giọng nói của Sở Kiều vang lên trong căn phòng yên tĩnh, nàng vừa nói xong liền không nhìn vẻ mặt của ông, vội vàng kéo Trương Tử Cẩn ra ngoài.

  Nàng bước đi rất nhanh, ngay cả khi Trương Tử Cẩn đang nắm tay nàng cũng bị bỏ lại phía sau.

  Xe của Trương Tử Cẩn đang đậu bên ngoài, chuẩn bị rời khỏi cửa thì Trương Tử Cẩn đột nhiên nói: "Chờ đã, dừng lại nghe ba em nói."

  Sở Kiều lạnh lùng nói: "Tôi không muốn nghe."

  Nhưng nàng dừng lại, đứng thẳng lưng mím môi.

  Trương Tử Cẩn cảm thấy có chút đáng yêu khi nhìn thấy bộ dạng của Sở Kiều, cho nên cô không còn cách nào khác đành phải nói: "Ba em đuổi tới rồi. Chờ một chút."

  Sở Kiều trừng lớn đôi mắt đỏ hoe, bước ra ngoài: "Không."

  Mũi của Sở Kiều hơi ửng đỏ làm da cô trông sáng hơn. Dáng người xinh đẹp bị trói trong chiếc áo khoác, chỉ lộ ra một chút xương quai xanh từ đường viền cổ áo. Đôi mắt của nàng trong và sáng, có một chút nước, mái tóc của nàng được chải ra phía sau, môi đầy đặn đỏ mọng.

     Rất đẹp.

  Ngay cả khi tức giận cũng đặc biệt dễ thương.

  Đôi mắt cũng đỏ hoe khi nhìn Trương Tử Cẩn, cô cảm thấy muốn bắt nạt nàng.

  Trương Tử Cẩn ngay khi bắt được eo Sở Kiều, nói bên tai nàng: "Nghe lời?"

  Khi cả hai ở lại, Sở ba và Sở Dịch đã đuổi tới. Hai người rất lo lắng đi ra, không ai lấy áo khoác vì sợ không kịp nên có chút hụt hơi.

  Sở Kiều cắn môi thì thầm vào tai Trương Tử Cẩn: "Tôi không muốn nghe những gì ba tôi nói về chuyện tôi và chị kết hôn. Tôi sợ ông ấy nói lời không hay."

  Trương Tử Cẩn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng: "Đừng nghĩ nhiều."

  Sở Kiều bất đắc dĩ, kiên quyết đứng ở cửa, cúi đầu vào vai Trương Tử Cẩn, nàng đã có thể nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Sau một lúc, nàng nói, "Tôi chỉ nghe vì chị muốn nghe thôi."

  Trương Tử Cẩn nói: "Ừ, là do tôi muốn nghe."

  Sở ba và Sở Dịch đi tới, Sở Dịch thở hổn hển: "Chị! Chị ơi, chị đừng đi nhanh, em ... sao đột nhiên vậy? Tử Cẩn, chị Tử Cẩn và chị..."

  Trương Tử Cẩn mỉm cười: "Tôi sẽ chăm sóc Sở Kiều thật tốt."

  Đứng trước Sở Kiều và Trương Tử Cẩn, vẻ mặt Sở ba có chút hoang mang. Ông không biết phải nói gì, nhưng vẻ mặt nghiêm nghị của ông cuối cùng cũng dịu đi. Thay vào đó, ông nói với Trương Tử Cẩn: "Con ... Tiểu Cẩn, lần đầu gặp mặt chúng ta không chuẩn bị gì cả, cái này là cho con."

  Ông lấy một gói rất dày màu đỏ nhét vào tay Trương Tử Cẩn.

  Sau đó ông nói với Sở Kiều: "Tiểu Kiều? Tiểu Kiều, Ta thực sự không biết ... Ta xin lỗi, ta xin lỗi, tại sao chuyện lớn như kết hôn con không nói gì với ta? Nó xảy ra khi nào? Này, là con... "

  Bàn tay của Sở Kiều được Trương Tử Cẩn nắm, dần dần chuyển từ lạnh sang ấm.

  Giọng của Sở ba bối rối, ông đột nhiên bị sốc trước tin này. Ông duỗi tay ra định chạm vào cánh tay còn lại của Sở Kiều. Mũi Sở Kiều đau nhức, lòng bàn tay bị Trương Tử Cẩn cầm trên tay còn có mồ hôi mỏng.

  Biết được lòng nàng kích động rất lớn, Trương Tử Cẩn giúp nàng vỗ lưng để xoa dịu cảm xúc, nói với Sở ba: "Người không cần lo lắng. Chúng ta sẽ nói chuyện sau, hôm nay ta sẽ cùng Sở Kiều về nhà."

  Sở ba nói, "Cái này... Ta..."

  Trương Tử Cẩn cho biết: "Con và Sở Kiều hiện đang chú tâm đến sự nghiệp của nàng nên tin tức về cuộc hôn nhân vẫn chưa được công khai."

  Sở ba vội vàng gật đầu: "Được, được rồi, ta biết, ta hiểu."

  Nụ cười trên khuôn mặt ông bị nén lại. Sở Kiều trông thấy buồn bã một cách khó hiểu rồi quay mặt đi.

  Trương Tử Cẩn đưa tay ôm vai nàng, siết chặt an ủi: "Sở Kiều, chúng ta về, tạm biệt ba em đi."

  Sở Kiều dừng lại trước khi nói, "Con đi đây."

  Trương Tử Cẩn đưa Sở Kiều lên xe, thắt dây an toàn rồi nhìn qa cửa sổ. Sở ba và Sở Dịch đuổi tới cúi xuống cạnh cửa sổ: "Con đi đường cẩn thận, chú ý an toàn. Tiểu Kiều, tại sao con chỉ mặc loại quần áo này trong ngày lạnh như vậy? Con phải mặc thêm quần áo nữa, biết không?"

  Sở Kiều không nghe được.

  Trương Tử Cẩn đang định lái xe, Sở Dịch ở phía sau nói: " Tử Cẩn! Chị phải chăm sóc chị gái em thật tốt, hẹn ngày gặp lại, được không, chị đưa chị Kiều đến trường đón em."

  Trương Tử Cẩn trả lời Sở Dịch: "Ở trường phải ngoan."

  Sở Dịch hứa: "Được, được."

  Sở Kiều quay lại nhìn Trương Tử Cẩn, xe đã khởi động, nhưng cô vẫn không rời đi. Đột nhiên nói với Sở ba: "Sở Kiều bị thương ở chân cách đây không lâu. Hôm trước nàng bị cảm nặng. À, bộ phim nàng tham gia sẽ được chiếu vào Tết Nguyên đán. Nàng sẽ gấp rút đi quảng bá, nên thời gian này nàng sẽ rất bận."

  Giọng của Sở ba rất thấp: "Tại sao con không nói với ta?"

  Sở Kiều không nói lời nào, bầu không khí xấu hổ nhưng Trương Tử Cẩn vẫn không rời đi, nói ở ghế lái: "Nàng vừa khỏe lại, hôm nay nàng bận một ngày. Nàng định ăn tối với con vì ngày mai sẽ phải đi xa. Nhưng hôm nay người đến gặp nàng cho nên nàng đã đi với người. "

  Sở ba không biết phải nói gì nên lúng túng: "Xin lỗi Tiểu Cẩn, ta thật sự không biết..."

  Cuối cùng, Trương Tử Cẩn nói tóm lại: "Sở Kiều là một đứa trẻ rất ngoan."

  “Ừm. Đúng vậy” Sở ba nói.

  Trương Tử Cẩn gật đầu: "Chúng ta phải đi rồi."

  “Được rồi, được rồi.” Sở ba nghe theo lời của Trương Tử Cẩn lặp lại một lần nữa, “Con hãy cẩn thận, đưa số điện thoại của con cho ta”

  “Sở Kiều sẽ gửi cho người.” Trương Tử Cẩn nói.

  Sở Dịch nháy mắt với Sở ba, Sở ba vội vàng nói: "Còn sớm, con có muốn ... Chúng ta tìm chỗ khác ăn chút gì không? Tiểu Cẩn vội vàng chạy tới còn chưa ăn sao?"

  “Đã muộn rồi.” Trương Tử Cẩn từ chối như không nghe thấy, nói “Ngày mai Sở Kiều sẽ bận, hôm nay nàng phải nghỉ ngơi sớm.” Sau đó cô lái xe đi không dừng lại.

  Trong gương chiếu hậu, Sở Kiều nhìn thấy hai người dần dần lui về phía sau, trở nên thật nhỏ bé. Trong màn đêm, đôi mắt của Sở Kiều dần mờ đi.

  Sở ba không phản đối việc nàng kết hôn với Trương Tử Cẩn, nhưng dù sao thì nàng cũng không thể thể hiện hạnh phúc ra ngoài .

  Không biết ở trên xe đã bao lâu, Sở Kiều vặn vẹo tay nói: "Cảm ơn."

  Trương Tử Cẩn biết nàng cảm tạ cái gì, cũng không quay đầu lại nhìn thẳng: "Ba em rất tốt."

  Sở Kiều cúi đầu: "Cám ơn chị không trách tôi, ngược lại giúp tôi. Mặc dù biết tôi cùng ba mẹ có quan hệ không tốt, tôi vẫn không có nói ra. Cảm ơn chị đã hiểu tôi cũng cảm ơn chị hiểu cho ba tôi."

       Trương Tử Cẩn cười nhạt, “Em nói sai rồi. Tôi không hiểu ba em chút nào, ngược lại còn trách ông ấy nhiều hơn."

  “Không phải sao?” Sở Kiều quay đầu lại hỏi cô, “Tôi đã rất sinh khí rồi. Nếu không có chị, tôi sẽ rời đi.”

  Nàng lại cúi đầu.nhìn tay mình, nói nhỏ: "Nếu như lúc đầu tôi nghe lời ba, có lẽ bữa cơm này sẽ dễ chịu hơn một chút."

  “Không phải Sở Kiều.” Trương Tử Cẩn mở miệng nói ra suy nghĩ của mình, “Bởi vì em buồn. Em mới như vậy. Tôi biết nếu tôi đưa em trở về em vẫn sẽ buồn vì chuyện này. Cho nên tôi cần phải giải quyết chuyện này. "

  "Em cũng muốn hàn gắn mối quan hệ với ba em phải không? Trong lòng em vẫn muốn hơi ấm của một gia đình đúng không? Vậy tôi cũng sẽ cố gắng cùng em."

  "Nhưng Sở Kiều, thật sự là ba của em đối với em rất không để ý. Tôi sẽ không tha thứ cho ông ta. Là vợ của em, tôi sẽ cho ông ta biết tôi có tư cách chăm sóc em". Trương Tử Cẩn dừng lại, quay đầu nhìn vào mắt Sở Kiều giữa đèn đỏ, nghiêm túc nói," Tôi không muốn em cảm thấy khó chịu. Đây là mục đích duy nhất để tôi làm việc này. "

  Sở Kiều nhìn chằm chằm vào mắt Trương Tử Cẩn, không thể không tiến lại gần hơn để nhìn sự dịu dàng trong mắt Trương Tử Cẩn.

  Giọng của cô càng nhẹ nhàng hơn, sự dịu dàng của cô khiến nàng bật khóc. Nhưng những gì cô nói rất nghiêm túc. Khóe miệng Sở Kiều nhếch lên, cố gắng nở nụ cười với cô, nhưng khóe mắt lại ươn ướt.

   Xe lại bắt đầu chuyển động, Trương Tử Cẩn quay đầu lại, nói: "Sở Kiều, em nghe lời tôi nói, em là một đứa trẻ rất ngoan. Đừng tự trách bản thân, cũng đừng thu mình lại sẽ không có vấn đề gì xảy ra với em cả. Đời này rất dài, chúng ta đều còn trẻ, khi về già em sẽ thấy ai cũng có một quá trình trưởng thành, ba mẹ em rất thất trách trong việc giáo dục con cái, mẹ em vốn đã rất cứng nhắc, nhưng nếu ba em chịu thay đổi thì đó không phải là điều xấu".

  Sở Kiều bình tĩnh lại một lúc, nói: "Vậy, tôi phải tha thứ cho ông ấy?"

  Trương Tử Cẩn chống một tay vào vô lăng, thả lỏng tay còn lại để véo mặt Sở Kiều: "Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn, nhưng nếu có tình huống khó khăn phải khó đối mặt, em còn có tôi."

      " Tôi ở đây, đừng sợ". Cô nhẹ nhàng nói.

   Sở Kiều nghĩ, Trương Tử Cẩn thực sự rất tốt, rất ấm áp. Không chỉ để nỗi đau trong lòng biến mất, mà còn giải quyết tốt vấn đề của bản thân với ba nàng. Nàng cũng tự nhủ không trách bản thân nữa.

  Trương Tử Cẩn là của riêng nàng, người này thực sự ở bên cạnh nàng, cô có một lời hứa với nàng. Làm sao một người tốt như vậy lại có thể kết hôn với nàng?

  Hai người trở về nhà, vừa mở cửa, Sở Kiều đã nhìn thấy một bàn ăn ấm cúng và đẹp đẽ. Bát đĩa trên bàn vẫn chưa động đến, hai đôi đũa được xếp ngay ngắn, có nến thơm.

  Rượu đỏ mà Sở Kiều đã chuẩn bị cũng được mở ra, rót hai ly, Trương Tử Cẩn đã chuẩn bị cho hai người trở về ăn cơm cùng nhau trước khi đi đón Sở Kiều. Lối vào nhà có một cái đèn nhỏ, khi bật đèn lên rất lãng mạn.

  Sở Kiều: "Chị ... chị không ăn sao? Có chuyện gì vậy?"

  Trương Tử Cẩn mỉm cười với Sở Kiều, đi từng bước đến phía sau Sở Kiều bật đèn.

  “Bữa tối dưới ánh nến, không hài lòng sao?” Trương Tử Cẩn giúp Sở Kiều kéo ghế ra để nàng ngồi xuống, giọng cô ở bên tai nàng, “Mau ăn đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.