Tòa tiểu trúc đình ở dưới chân cầu vòm đã được xây xong từ trước, vì gần đây Trương Ngạc bịt mắt tĩnh tọa, mãi vẫn chưa đi xem cái đình đó, may mà cũng không có mưa, đình còn chưa bị nước sông cuốn đi, giờ ngọ ngày hôm sau sau khi Thu Lăng tới, Trương Ngạc để thanh kỹ Vương Khả Xan đi mời Trương Nguyên đến đình trúc dưới chân cầu vòm đánh cờ.
Không khí hôm nay có vẻ oi bức hơn, nắng gắt cuối thu mà, phía xa chân trời mây xám dày đặc, đã vào cuối thu rồi mà trời vẫn nóng như vậy, thật là khác thường, xem ra trễ chút nữa sẽ có một trận mưa to đây.
Sau khi Trương Nguyên đến cưới chân cầu vòm liền bỏ bịt mắt ra, vải bịt mắt này không phải kính mát, mang lâu không thấy thoải mái, ai lại muốn suốt ngày phải mò mẫm tìm kiếm cơ chứ.
-Ha ha, Giới Tử.
Trương Ngạc cười to nghênh đón bạn, thấy bên cạnh Trương Nguyên có một tiểu hề nô Vũ Lăng đi cùng, bèn nói: - Sao vẫn là Tiểu Vũ đi theo vậy, Thu Lăng đâu?
Chẳng đợi Trương Nguyên trả lời, y lại đến sát hơn hạ giọng cười nói: - Giới Tử, tỳ nữ xinh đẹp kia hầu hạ ngươi có tốt không nào?
Trương Nguyên cười nói: - Cái gì mà tỳ nữ xinh đẹp, ngươi đánh người ta khắp người chỗ thì xanh chỗ thì tím, ta trông thấy là mất cả hứng, ta đã đưa qua cho Phạm Trân rồi.
Trương Ngạc sửng sốt nói: - Tặng người ta rồi! Giới Tử ngươi còn phá của hơn ta nữa, tỳ nữ son sắc như vậy, chí ít cũng phải trăm mấy lượng bạc, trên người có chút tím tái thì đã sao, dưỡng vài hôm chẳng phải lại trắng trẻo nõn nà ra à.
Trương Nguyên nói: - Không nói nữa, đã tặng mất rồi, đi, chúng ta đánh cờ. Rồi bước vào trong đình trúc.
Tặng rồi thì tặng rồi, Trương Nguyên cũng chẳng cảm thấy gì, y vốn dĩ xài tiền như nước, món đồ bỏ khối tiền ra mua, sau khi chơi chán rồi lại tiện tay vứt đi, đây vốn là chuyện bình thường mà, bèn lắc đầu nói: - Thu Lăng đã là người bên Đông Trương ngươi, ngươi xử trí thế nào là chuyện của ngươi, chỉ là hời cho Lão Phạm quá, về chuyện giường chiếu thì con tiện ti Thu Lăng kia cũng khá hấp dẫn đấy. Y đi theo vào Trương Nguyên vào đình.
Trúc đình này tuy nhỏ nhưng tao nhã, nó được dựng bởi trúc non vừa mới chặt xuống mà làm thành, có thể ngửi thấy hương trúc tươi mát, chỉ có điều khung cảnh xung quanh không hợp cho lắm, bên bờ là bãi sông đá vụn, trên đỉnh lại là cầu vòm, dựng tòa trúc đình ở đây, thật sự là chẳng ra làm sao cả, nhưng Trương Ngạc thì lại cảm thấy khá đẹp.
Một cái bàn gỗ lê vàng tinh tế, hai cái ghế tròn gỗ mun tám chân, trên bàn có đặt một bàn cờ bằng gỗ phỉ ngàn năm, cùng với những quân cờ xuất xứ từ Vĩnh Hưng phủ, đặt ngay bốn góc.
Trương Ngạc hỏi: - Giới Tử, muốn đánh cược chút không?
Trương Nguyên nói: - Không đánh cược.
Trương Ngạc cười cười, cũng không cưỡng cầu đòi đánh cược, giờ y chỉ đang hứng thú không biết Trương Nguyên sẽ đánh cờ mồm thế nào đây, từ lúc vua Nghiêu sáng tạo ra cờ vây đến khi dạy dỗ con trai là Tử Đan, chưa từng nghe nói có người che mắt đánh cờ vây bao giờ.
Sai tiên (thuật ngữ cờ vây, cách quyết định xem ai đi trước), Trương Nguyên cờ trắng đi trước.
Trương Nguyên quay lưng lại, mắt hướng nước sông Đầu Lao, nhắm nửa con mắt, nói: - Khứ Vị Nhân Quan.
Bước đầu tiên này kỳ thật chính là Tinh Vị Tiểu Phi Quải, nhưng cách ghi chép của cờ xưa lại ghi như thế này, họ chia cờ vây ra làm bốn khu vực, Đông Bắc là Khứ Vị, Tây Bắc là Thượng Vị, Đông Nam là Nhập Vị, Tây Nam là Bình Vị, sau đó lại dùng 19 chữ để kí hiệu cho 19 đạo, 19 chữ này chính là “Thiên địa nhân thì hành quan đấu phương châu nhật đông nguyệt nhuận trĩ vọng tương sinh tùng khách”, vì phải đánh cờ mồm, đêm qua Trương Nguyên lâm trận mới mài gươm, tìm hiểu và đồng thời chuẩn bị trước một chút.
Trương Ngạc gật đầu nói: - Hay, ngươi cũng thật dám đánh cờ mồm đấy. Xong y liền nhặt một viên cờ trắng đặt ngay vị trí “Khứ Vị Nhân Quan”, đây là đi thay cho Trương Nguyên, đồng thời miệng đọc: - Khứ Vị Nhân Nhật Đây là vị trí kẹp thấp của ba gian cờ đen.
Thoặt đầu Trương Nguyên cũng có chút hồi hộp, lo sợ mình nhớ nhầm thuật cờ phức tạp của cờ vây, dù sao đánh cờ vây bằng mồm cũng là chuyện cực kỳ khó khăn, cho dù là đại kỵ sĩ cấp bậc đỉnh cao cũng không thể đánh cờ vây bằng mồm, theo hắn biết, đời sau chỉ có một người tên là Bảo Vân, với bậc nghiệp dư cấp 6 có thể đánh cờ mồm được--------------
Mấy mươi nước cờ qua đi, Trương Nguyên dần tự tin lên, hắn có thể nhớ được vị trí quân cờ một cách rõ rệt, cờ vây không giống với cờ tướng, trong cờ vây, ngoài việc quân cờ bị ăn mất, sau khi xuống cờ lại không thể di chuyển được nữa, trái lại mà nói thì cờ vây lại dễ nhớ hơn một chút, khó là khó ở chỗ số lượng nó quá nhiều, hơn nữa phải cố gắng tránh bị cướp cờ, cướp cờ quá phức tạp, rất có thể sẽ nhớ lẫn lộn cả lên.
Cờ đen của Trương Ngạc thì trái lại càng lúc càng kinh hãi, giống như cờ tướng vậy, cờ vây của Trương Nguyên cũng là theo học từ Trương Ngạc, trước kia y phải nhường Trương Nguyên hai con cờ, nhưng giờ cả hai chỉ phân xem ra cờ trước, chỉ vỏn vẹn năm mươi nước, cờ đen của Trương Ngạc đã rơi xuống thế hạ phong.
Trương Ngạc nhìn chằm chằm vào sau gáy Trương Nguyên, y thật sự không hiểu nổi, cờ vây của Trương Nguyên sao lại sắc bén đến vậy?
Nếu như cờ tướng chỉ cần có bí kíp mày mò một chút, học được vài đường là có thể ứng dụng được, nhưng rõ ràng cờ vây không thể chỉ dựa vào xem bí kíp là có thể nâng cao kỹ nghệ, xem ra Giới Tử quả thật là tâm tịnh sinh trí, mở mang kiến thức rồi, điều này khiến Trương Ngạc vừa cảm thấy ngưỡng mộ lại vừa cảm thấy đố kỵ, y che mắt tịnh tọa cả nửa tháng trời, nửa chút trí khôn cũng chẳng thấy, tâm khí thì nóng nảy khiến cho miệng cũng phải nổi nhọt.
…..
Nổi gió rồi, đám mây xám xít chất đống trên đường chân trời giống y như bom hơi vậy, đang bành trướng dần, màu sắc của mây dần biến thành màu đen đậm, chớp điện nổ đùng đùng, tiếng sấm ầm ầm, một trận mưa to sắp kéo tới.
Có hai người lặng lẽ đi xuống cầu, cũng hướng đến trúc đình, Trương Nguyên quay lưng lại, không biết là ai, nhưng từ lúc hai người này xuất hiện, nước cờ của Trương Ngạc có sự biến đổi, xuống cờ rõ ràng mạnh hơn Trương Ngạc một chút, Trương Ngạc biết thực lực của Trương Nguyên trước kia ra sao, Trương Nguyên cũng nắm rõ thực lực của Trương Ngạc, nếu theo cách đánh giá của người đời sau, kỳ lực của Trương Ngạc tương đương với nghiệp dư yếu cấp hai, giờ Trương Nguyên đang có được thực lực nghiệp dư mạnh cấp bốn, có thể nhường Trương Ngạc ba con cờ….
- Có người tiếp chiêu hộ Trương Ngạc rồi, kỳ lực của người này tầm tam đẳng yếu.
Trương Nguyên cũng không nói gì, tiếp tục đánh cờ, cờ trắng đã hiện thế áp đảo, lúc này cho dù Nhiếp Vệ Bình đến hắn cũng chẳng sợ.
Mây đen bao phủ cả bầu trời, dưới cầu tối đen như mực, đám người Trương Ngạc sắp không nhìn rõ được bàn cờ nữa, đầu dí cả vào bàn cờ mà căng mắt nhìn.
Trương Nguyên thì lại nhàn nhã hơn, vì sợ ánh sáng sấm sét chói mắt, đành nhắm tịt mắt lại.
Bỗng nhiên, “xoẹt” một cái, đến từ xa, tựa như một bày vịt trên cát kéo tới, trận mưa to đổ ào xuống, con sông Đầu Lao vốn dĩ trầm lặng như tờ, thoáng chốc đã sôi động hẳn lên, cứ như một con tiềm long ẩn mình dưới mặt đất, lắc đầu nguẩy đuôi bắt đầu trổi dậy.
Vũ Lăng hạ giọng nói: - Thiếu Gia, nơi này không thể ở lâu được, thủy triều sắp dâng lên rồi ạ.
Trương Ngạc nói: - Không được, thắp đèn chiến đêm cũng phải đánh hết ván cờ này.
Trương Nguyên lèo nhèo với tên điên Trương Ngạc này, liền nói: - Tam huynh, các người là mấy người chiến một mình đệ đấy.
Trương Ngạc không lên tiếng, nghe thấy có một tên khác cười rộ lên, người này nói: - Giới Tử, đúng là ba ngày không gặp, mở rộng tầm mắt nha, từ lúc nào mà ngươi học được tay nghề đánh cờ giỏi như vậy, e rằng ngay cả ta cũng không phải đối thủ của ngươi.
Trương Nguyên xoay người lại, sau khi trời mưa, bầu trời tỏ hơn một chút, thấy có hai người bên cạnh Trương Ngạc có hai người đang đứng, một là thanh kỹ Phan Tiểu Phi, người còn lại là một thiếu niên mắt thanh mày tú tầm 16, 17 tuổi, thân hình bình thường, song quyền hơi nhô, cằm hơi nhọn, mắt cực kỳ có thần.
- A, là đại huynh Tông Tử.
Vị đại huynh Tông tử này không xuất hiện, Trương Nguyên cũng chưa kịp nhớ ra, lúc này lại xuất hiện ở trúc đình, ký ức hai thế giới của Trương Nguyên đột nhiên giao thoa, Trương Đại Trương Tông Tử, Đại gia tiểu văn phẩm cuối đời Minh mà Chu Tác Nhân, Lâm Ngữ Đường, Hoàng Thường cực kỳ sùng bái, thời Trương Nguyên còn học đại học, có một vị giáo sư chính là fan hâm mộ của Trương Đại, bảo rằng bài <Hồ Tâm Đình Khán Tuyết> là bài văn đệ nhất thiên hạ, cũng bởi vì vị giáo sự này sùng bái đến vậy, nên Trương Nguyên cũng từng xem qua không ít tác phẩm của Trương Đại, điều mà hắn thưởng thức nhất chính là tính tình khoáng đạt khôi hài của Trương Đại, có bài <Tự Đều Tiểu Tượng> của Trương Đại đã tự giễu nói rằng:
-Công danh thì thất bại, phú quý thì như mơ, trung thần thì sợ đau, cày cuốc thì sợ nặng, viết sách hai mươi năm chỉ để đậy nắp lu, người như vậy có ích hay không?
Đây là lời cảm thán của Trương Đại sau thời minh vong, nhìn có vẻ khóang đạt nhưng thật chất lại tràn đầy thương cảm, mà giờ phút này, Trương Đại mới có 16 tuổi, là con cháu tộc họ Trương Thiệu Hưng, là trưởng tôn con vợ cả Tây Trương, hơn nữa còn là một gã ăn chơi trác táng có phẩm vị.
-Thời trẻ y thích ăn chơi trác táng, cực yêu giàu sang, thích nhà đẹp, thích tỳ nữ xinh, thích nam kỹ, thích áo mới, thích đồ ngon, thích ngựa tốt, thích đèn rực rỡ, thích hoa viên, thích trống thổi, thích đồ cổ, thích chim chóc, kiêm cả thích uống trà nói chuyện vui, thích đàm luận thơ ca.
Đây chính là Trương Đại của lúc này, là tộc huynh lớn hơn Trương Nguyên một tuổi.