Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 151: Họa từ trong nhà



Liễu thị buộc con trai trưởng của mình là Lục Thao phải yêu cầu Trương Nguyên gáclại vụ án, Lục Thao cứ quỳ ở đó, nước mắt chứa chan, không nói một lời. Lục Dưỡng Phương thấy huynh trưởng không chịu đi, thầm hận trong lòng, nói:

- Chắc chắn là huynh đã nghe lời gièm pha của chị dâu, đây mới chính là nguyên do khiến cho huynh đệ chúng ta bất hòa. Huynh ơi là huynh, chỉ vì một con tỳ nữ hạ tiện mà huynh nỡ đem em trai ruột của mình nộp lên công đường hay sao?

Lục Dưỡng Phương còn cảm thấy mình rất bị oan ức.

Liễu thị nghe vậy, càng thêm không hài lòng đối với Trương Nhược Hi. Trương Nhược Hi không được khôn ngoan khéo léo cho lắm, không biết lấy lòng cha mẹ chồng, hơn nữa nhà đẻ lại không khá giả gì, Liễu thị giận dữ nói:

- Cái thằng nghịch tử này, hôm nay mày mà không đi rút đơn kiện, thì ta sẽ khiến mày bỏ vợ, đuổi con tiện tỳ họ Trương đó về lại Sơn Âm.

Lục Thao kêu lên thảm thiết:

- Mẫu thân, chuyện này chẳng liên quan gì đến Nhược Hi cả. Nhị đệ cưỡng đoạt thị tỳ của Trương Nguyên, đương nhiên là Trương Nguyên phải đi báo quan rồi, Nhược Hi không hề biết gì. Nếu mẫu thân cứ một mực ép buộc con, thì con chỉ có nước chết mà thôi.

Y vừa nói vừa dập mạnh đầu xuống đất, chỉ dập vài cái trán đã trầy trụa, máu tươi xối xả. Liễu thị thất kinh hồn vía, đứa con trai lớn này của bà ta thường ngày luôn luôn ôn hòa, thế mà hôm nay lại tỏ ra quyết liệt như vậy, quyết lấy cái chết ra đấu tranh, trong lòng cũng hiểu là nó đang bảo vệ cho Nhược Hi vợ nó.

Trong lòng Liễu thị rất giận, nhưng cũng đành nhượng bộ một bước, lệnh cho nô bộc đỡ Lục Thao dậy, ôn hòa nói:

- Thao nhi, mẫu thân cũng là mong muốn anh em con hòa thuận với nhau mà thôi. Con cũng chỉ có một đứa em trai là nó mà thôi, con không yêu thương bảo vệ nó thì ai yêu thương bảo vệ nó. Con mau nói em vợ con rút lại đơn kiện đi.

Bà ta vừa nói vừa lệnh cho tỳ nữ lấy thuốc trị thương đến bôi cho Lục Thao, Lục Thao nói:

- Mẫu thân, Trương Nguyên cũng chẳng phải là người cố chấp, không biết nương tay, nhưng nếu muốn cậu ấy rút đơn kiện thì nhị đệ phải đến trước mặt trực tiếp xin lỗi cậu ấy một tiếng mới được.

Lục Dưỡng Phương nghe vậy, giận dữ nói:

- Muốn ta xin lỗi hắn ư, không đời nào.

Đoạn quay sang Liễu thị:

- Mẫu thân xem huynh trưởng nói gì kìa. Huynh ấy muốn con phải xin lỗi một tên nhóc miệng còn hôi sữa đấy, vậy con còn mặt mũi nào nữa. Con đây thà chết chứ không chịu đâu.

Liễu thị nói:

- Thao nhi à, nhà em vợ con nghèo khó, hay là đền cho hắn năm mươi lượng để kết thúc chuyện này đi, con thấy sao? Năm mươi lượng bạc có thể mua được cả một con tỳ nữ rồi đấy.

Lục Thao kiên nhẫn nói:

- Mẫu thân, Trương Nguyên không thiếu bạc. Phạm cử nhân ở Tô Châu còn phải trả hai trăm lượng bạc để nhờ cậu ấy khắc “Tuyển tập thời văn” đó kìa. Dương Tú tài ở huyện ta cũng bỏ ra một trăm lượng bạc để nhờ Trương Nguyên bình luận thời văn. Trương Nguyên viết Bát cổ văn rất hay, muốn kiếm tiền không phải là chuyện khó.

Lục Dưỡng Phương bĩu môi nói:

- Huynh trưởng nói quá lên thì có, tiền dễ kiếm vậy sao, Trương Nguyên mới có mười sáu tuổi thôi.

Đang nói thì có một tên nô bộc chạy vào, nói:

- Lão phu nhân, không hay rồi, sai dịch của huyện nha đang kêu la trước cửa, muốn bắt Nhị thiếu gia lên gặp quan đó kìa.

Liễu thị dù sao cũng là đàn bà, cũng có chút lo sợ, nói:

- Lão gia không có nhà, đám nha lại này lại dám đến đây bắt người, thật là nực cười.

Đoạn quay sang nói với Lục Thao:

- Thao nhi, con đi nói với bọn họ, cứ nói là em con ra ngoài chưa về.

Lục Thao nói:

- Mẫu thân, em con trốn được hôm nay, cũng không trốn được ngày mai. Chuyện này trước sau gì cũng phải giải quyết, chỉ có cách là xin lỗi Trương Nguyên, xin cậu ấy tha thứ mới có thể kết thúc chuyện này.

Liễu thị bèn nói:

- Phương nhi à, vậy con đi xin lỗi Trương Nguyên đó một tiếng đi, khỏi phải để bọn sai dịch đó vo ve xung quanh như ruồi nhặng.

Lục Dưỡng Phương đời nào chịu hạ mình đi xin lỗi Trương Nguyên, gã nói:

- Mẫu thân, huynh trưởng làm thế này là cố ý hạ nhục con, muốn đền bạc thì được, muốn con xin lỗi thì đừng hòng. Bọn sai dịch ruồi nhặng đó cứ để cho chúng vo ve đi, đợi cha về tự nhiên chúng sẽ phải tản đi thôi.

Lại có một lão bộc nữa chạy vào, nói:

- Thái thái, năm tên sai dịch canh ở trước cửa không chịu đi, phải làm thế nào bây giờ?

Lục Thao nói:

- Để ta đi xem sao.

Y đi ra khỏi nội viện, qua sảnh trước, đến cửa sảnh thì thấy có năm tên sai dịch áo đen đang đứng bên cửa sảnh, lớn tiếng la hét muốn bắt Lục Dưỡng Phương về quy án, Lục Thao nói:

- Đừng kêu la nữa, làm phiền đến nhà sau.

Năm tên sai dịch đều nhận ra Lục Thao, đồng loạt hô vâng một tiếng. Người đứng đầu là Đặng giáo đầu nói:

- Lục tú tài, chẳng phải tiểu nhân vô lễ, mà là huyện tôn đại nhân thúc giục, nhất định phải bắt lệnh đệ về quy án. Mong Lục tú tài hiểu cho.

Lục Thao nói:

- Hôm nay đã muộn rồi, nhưng em ta vẫn chưa về, mai các vị lại đến vậy.

Năm tên sai dịch đưa mắt nhìn nhau, gật gật đầu, giáo đầu nói:

- Vậy cũng được, ngày mai bọn tiểu nhân lại đến.

Sau khi đám sai dịch rời đi, Lục Thao quay lại nhà trong, nói với mẫu thân là đám sai dịch đã đi cả, xin mẫu thân yên tâm.

Liễu thị gật đầu, nói:

- Có công danh thật tốt, không sợ gặp quan.

Lục Dưỡng Phương vẫn còn ở đó, nghe mẹ có ý khen ngợi huynh trưởng, khó chịu nói:

- Nếu chẳng phải mấy năm nay con đây phải giúp cha lo liệu chuyện ruộng đất và tiệm buôn, thì lo gì mà chẳng học hành đến nơi đến chốn!

Lục Thao thầm nghĩ:

“đến tận năm hai mươi tuổi ngươi còn chưa từng làm xong một bài văn bát cổ hoàn chỉnh, cha nói ngươi không thích hợp với việc học hành, nên mới cho ngươi học nghề buôn, bây giờ ngươi còn dám nói như vậy”.

Không tiện tranh chấp với em trai trước mặt mẹ, nên y chỉ nói:

- Nhưng đám sai dịch đó ngày mai lại tới nữa đó, chẳng lẽ Nhị đệ cứ trốn mãi không ra khỏi nhà hay sao?

Lục Dưỡng Phương cười lạnh, nói:

- Hai ngày nữa là phụ thân về đến rồi. Phụ thân là thân hào nổi tiếng của huyện ta, lại có thân phận cử nhân, đến lúc đó chỉ cần đưa một tấm thiếp bái kiến đến huyện nha, tự nhiên sẽ không còn chuyện gì nữa cả.

Lục Thao thấy em trai mình vẫn ngông cuồng như vậy, lần trước đã bị ăn một vố đau với Tùng Giang Đổng Thị rồi, mà vẫn không hề biết tự nhìn lại bản thân, không khỏi thở dài, nói:

- Vậy thì cứ để đợi phụ thân về rồi tính vậy mẫu thân ạ, con có thể lui chưa?

Liễu thị nói:

- Con đi đi, khuyên nhủ Trương Nguyên một chút, nói nó đừng gây rối, nếu muốn bao nhiêu tiền thì ta sẽ đưa bấy nhiêu.

Lục Thao vâng vâng dạ dạ rút lui, đi qua sảnh ngoài trở về tiểu viện của y với Nhược Hi, bước đi rất chậm.

Vầng trăng đã tròn nửa vành, ánh sáng rọi mặt đất, chẳng cần đến đèn lồng cũng vẫn nhìn thấy lối đi dưới chân.

Lục Thao đi đi lại lại dưới ánh trăng, lần lữa không đành bước vào khu tiểu viện ấm áp đó.

Trong lòng hắn rất buồn, không ngờ hôm nay mẫu thân lại nói ra những lời cay độc như muốn hắn bỏ vợ, trong khi đó, đối với kẻ làm ra điều sai trái là Nhị đệ Lục Dưỡng Phương lại không có lấy nửa lời trách mắng.

Nhị đệ đúng là từ nhỏ đã được cha mẹ nuông chiều tới sinh hư, lần trước vụ Trần Minh phản bội chạy sang chỗ Tùng Giang Đổng thị, thực ra cũng là do Nhị đệ kinh bạc không có đức hạnh. Bây giờ phụ thân còn khỏe mạnh, thì vẫn còn chống đỡ được cái nhà này, một khi phụ thân không xử lý công việc được nữa, để cho Nhị đệ làm bừa, thì gia nghiệp của Thanh Phổ Lục thị chắc chắn sẽ lụi bại trong Nhị đệ mất.

Lại nghĩ, kể từ khi Nhược Hi được gả đến Thanh Phổ, ngoài mặt có, âm thầm có, không biết đã phải chịu bao nhiêu là ấm ức, Nhược Hi vẫn thường nói là chỉ cần Lục lang đối xử tốt với nàng, thì những ấm ức đó đều không đáng kể. Thế mà hôm nay mẫu thân lại nói ra những lời cay độc tuyệt tình như vậy, tuy chỉ là lời nói trong lúc tức giận, nhưng nếu để truyền đến tai Nhược Hi, Nhược Hi chắc chắn sẽ tức đến khóc òa mất. Ngày mai hãy cứ để Nhược Hi về Sơn Âm cùng với Trương Nguyên vậy, đợi qua ít bữa xem có mua được một căn nhà khác không.

Sau này Nhược Hi quay lại sẽ không phải ở chung dưới một mái nhà lớn với cha mẹ y nữa, như vậy cũng ít nhiều giảm bớt được mâu thuẫn.

- Lục lang, chàng về rồi đó ư.

Tiếng của Nhược Hi từ trong nhà vọng ra.

Lục Thao ngẩng đầu nhìn lên, thấy thê tử Nhược Hi đã đi đến, nàng vừa nhìn liền phát hiện ra vết thương trên trán hắn, vội bước tới xem xét tỉ mỉ, không nói gì, nước mắt chảy dài.

Lục Thao luống cuống, vội nói:

- Ta chẳng qua là cúi lạy mạnh quá nên không cẩn thận bị thương chút thôi, không sao, thật sự không sao đâu, nàng đừng khóc, để cho Lý Thuần, Lý Khiết nhìn thấy thì không hay đâu.

Trương Nhược Hi hiểu rõ tính tình của mẹ chồng Liễu thị, chắc chắn là thay vì trách mắng chú hai, bà lại trách sang Lục lang của nàng, buộc Lục lang đứng ra nói đệ đệ Trương Nguyên của nàng rút lại đơn kiện. Trương Nhược Hi gục đầu xuống vai chồng, nức nở nói:

- Phu quân đừng trách đệ đệ của thiếp, nếu có trách thì cứ trách thiếp đây, đều là tại thiếp thường ngày không biết lấy lòng người nhà chồng mà ra.

Lục Thao khẽ khẽ vuốt lưng vợ, nói:

- Chuyện này đâu liên quan gì đến nàng, Trương Nguyên có làm vậy cũng chẳng có gì sai, Nhị đệ quả thực là quá đáng lắm rồi, thế mà mẫu thân lại còn bao che cho nó, không đành để nó nếm chút đau khổ.

Chợt thấy một người hầu chạy tới, gọi lớn:

- Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia bị quan sai bắt đi rồi.

Lục Thao sửng sốt, năm tên sai dịch chẳng phải đều đã đi cả rồi sao, làm sao lại bắt Nhị đệ đi được?

********

Lục Dưỡng Phương thấy anh trai đi rồi, bèn nói với mẹ:

- Anh ấy không hề niệm tình anh em trong nhà, lại đi giúp cho người ngoài, chắc chắn là do chị dâu xúi giục đây mà. Chắc là chị dâu muốn kiếm thêm chút tiền bồi thường cho em trai ruột mình đây mà. Hai nhà thông gia với nhau, làm đến mức tuyệt tình như vậy, vì một con tỳ nữ mà kiện cáo, chẳng phải là vì tiền thì còn gì nữa!

Liễu thị cũng cùng ý nghĩ, cười lạnh nói:

- Vậy ngày mai cứ đưa cho tên tiểu tử họ Trương đó một trăm lượng bạc, xem xem Đông Trương hắn có thể phất lên nổi hay không.

Lục Dưỡng Phương lại nói xấu anh trai chị dâu thêm một hồi, rồi mới trở về tiểu viện của mình, vừa về tới đã thấy một người hầu chạy đến nói:

- Nhị thiếu gia, Trương công tử đợi Nhị thiếu gia lâu lắm rồi, đang đợi ở sảnh trước đó, Nhị thiếu gia có muốn gặp không?

Lục Dưỡng Phương sững người, hỏi:

- Làm sao mà hắn đến được, chẳng phải đã dặn các ngươi không được mở cửa sao?

Người hầu nói:

- Trương công tử đi vòng qua ngách bên đến đấy ạ.

Lục Dưỡng Phương nộ khí bốc lên, sải bước tiến vào sảnh trước, thấy Trương Nguyên một mình ngồi đó thưởng trà, bèn bước qua nói:

- Sơn Âm Trương công tử, thật oai phong quá, dám chạy đến Thanh Phổ kiện cáo, bái phục, bái phục.

Đây là trong nhà hắn, hắn chẳng có gì phải e sợ.

Trương Nguyên hỏi:

- Tỷ phu của ta đã gặp lệnh đường chưa?

Lục Dưỡng Phương cười khẩy, nói:

- Bị mẫu thân ta mắng cho một trận té tát, lạy vỡ cả trán rồi, giờ này chắc đang ngồi ôm đầu khóc lóc với lệnh tỷ rồi cũng nên.

Trương Nguyên chẳng hề biến sắc, nói:

- Ta thật không phải với tỷ phu, thực ra chuyện này chẳng có gì to tát, chẳng qua chỉ là một tỳ nữ thôi mà, ngươi muốn thì có thể nói với ta, việc gì phải gây ra hiểu lầm lớn như vậy.

Lục Dưỡng Phương không dám tin vào tai mình, nhìn Trương Nguyên, Trương Nguyên lại nói:

- Tỳ nữ đó ta cũng đưa tới đây rồi, người đến mà xem, có gì thì chúng ta từ từ nói với nhau, đối với ngươi mà nói thì chẳng phải chỉ cần bỏ ra chút bạc thôi sao.

Nói đoạn, Trương Nguyên đặt tách trà xuống, đi ra, nhắm thắng hướng cổng chính mà đi.

Lục Dưỡng Phương đi ra cửa sảnh, nhìn ra trước cổng, quả nhiên thấy tỳ nữ họ Mục đó đứng rành rành dưới ánh đèn trước cổng. Hắn không nén được, vừa cười lạnh vừa đắc ý, quả nhiên đúng là chuyện tiền bạc, cần gì phải xin lỗi xin phải!

Lục Dưỡng Phương bước ra theo Trương Nguyên, vừa đi vừa nói:

- Nếu đã vì tiền bạc thì việc quái gì ngươi phải đi kiện ta, à, là muốn gây sức ép với ta đúng không?

Trương Nguyên chẳng buồn ngoái đầu lại, nói:

- Đương nhiên rồi, không thế thì ngươi đời nào chịu bỏ thêm bạc ra.

Đến trước mặt Mục Chân Chân, hắn hỏi:

- Chân Chân, cha ngươi đâu, ta muốn nói chuyện với ông ta?

Mục Chân Chân bèn kêu lên một tiếng:

- Cha ơi…

Bên ngoài cửa vang lên tiếng đáp, đồng thời có tiếng gõ cửa, Mục Chân Chân bèn tự đi tới rút thanh gác, rất nhanh mở toang cổng lớn. Không đợi cho Lục Dưỡng Phương kịp phản ứng, lực sĩ râu vàng Mục Kính Nham cùng mấy viên sai dịch liền ập vào, bẻ quặt tay Lục Dưỡng Phưỡng dẫn đi. Trương Nguyên và Mục Chân Chân cũng cùng đi ra, hai tên người hầu đứng bên cửa thất kinh, chỉ biết trợn mắt há mồm mà đứng đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.