Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 153: Con thơ che chở cho mẹ



Tiếng trống canh từ vọng gác xa xa truyền đến, lúc này đã sang canh ba, Trương Nguyên sau một ngày bôn ba vất vả, giờ đang tắm gội, Vũ Lăng ở bên hầu hạ thêm nước. Có tiếng gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ, tiếng của Mục Chân Chân vang lên:

- Tiểu Vũ, thiếu gia tắm xong chưa, để ta giặt đồ cho thiếu gia…

Vũ Lăng nói:

- Quần áo thay ra ở trong này, Chân Chân tỷ, tỷ vào đây mà lấy.

Mục Chân Chân đẩy cửa bước vào, trong tay cầm một chiếc giỏ tre, nàng ấy cũng mới vừa tắm gội xong, mái tóc dài còn lấp lánh khi bị ánh đèn phản chiếu, cho thấy nó vẫn còn ướt. Nàng bước vào, thấy Trương Nguyên khỏa thân ngồi trong thùng tắm, tuy chỉ để lộ thân trên nhưng cũng khiến cho nàng ngại ngùng đỏ mặt, vội vàng cúi xuống nhặt lấy những quần áo dơ mà Trương Nguyên thay ra bỏ vào giỏ tre, xoay người đi ra.

Nhưng nàng khựng lại, không đi nữa, cũng không quay người lại, chẳng biết nàng đang do dự điều gì?

Trương Nguyên nhìn vào dáng người nhỏ nhắn của thiếu nữ đọa dân, hỏi:

- Chân Chân, có chuyện gì vậy?

Mục Chân Chân chầm chậm quay người lại, rồi đột nhiên quỳ thụp xuống trước mặt Trương Nguyên:

- Thiếu gia, nô tỳ xin lỗi …

Trương Nguyện đặt hai cánh tay lên thành thùng tắm, ngồi thẳng người dậy, lấy làm lạ nói:

- Đang yên đang lành mắc chi mà nói xin lỗi, mau đứng lên đi.

Mục Chân Chân khóc mà rằng:

- Đều là do nô tỳ không tốt, làm liên lụy đến Đại tiểu thư và cô gia, còn cả thiếu gia nữa…

Thì ra là vì chuyện này, Trương Nguyên ngả người dựa ra sau cho thoải mái, đoạn nói:

- Nàng mau đứng lên nói chuyện, nàng không đứng lên thì ta sẽ đứng lên đấy.

Vũ Lăng ở bên bụm miệng cười.

Mục Chân Chân vội vàng đứng dậy, nàng không cười, nàng không cười nổi.

Chứng kiến cảnh hôm nay thiếu gia giúp nàng kiện cáo, cô gia bị Lục thái thái mắng đến mức vỡ đầu chảy máu, nàng rất khó chịu trong lòng, nhưng lại không biết làm thế nào để bù đắp lại.

Nếu thiếu gia mắng nàng một trận, có khi còn dễ chịu hơn, nhưng thiếu gia lại không mắng nàng…

Trương Nguyên nói:

- À, thì ra là vì chuyện này, vậy nàng nói xem nàng có lỗi với ta ở chỗ nào nào?

Mục Chân Chân nói:

- Nô tỳ đã gây chuyện.

Trương Nguyên hỏi:

- Nàng gây chuyện thế nào?

Mục Chân Chân ngơ ngác nhìn thiếu gia, nói:

- Nô tỳ đã đánh người.

Trương Nguyên nói:

- Không đáng đánh sao, chẳng lẽ nàng thích bị người ta cướp đi hay sao?

- Không phải không phải.

Mục Chân Chân lắc đầu lia lịa, mái tóc buông dài sau lưng lay động, trông thật đẹp mắt.

- Nô tỳ cảm thấy mình đã gây phiền phức cho thiếu gia và Đại tiểu thư, trong lòng rất áy náy.

Trong lòng nàng thầm nghĩ: “Giá như lúc đó ta chỉ cần đánh đuổi đám người đó xong rồi trở về là được, cớ gì bắt người vú già đó mang đi làm nhân chứng. Lúc đó ta còn tưởng đám người đó đến là vì nhằm vào thiếu gia mà”.

Trương Nguyên nói:

- Chân Chân, ta nói nàng nghe, lần sau nếu còn gặp phải chuyện như vậy nữa nàng vẫn phải đánh thẳng tay cho ta, nếu nàng tỏ ra yếu đuối thì ta không thích đâu, biết không?

Vũ Lăng nói:

- Đúng, đánh thẳng tay vào. Đáng tiếc là hôm nay ta không có mặt ở đó, không nhìn thấy Chân Chân tỷ ra tay, thật là hối hận muốn chết.

Rốt cục Mục Chân Chân cũng bị chọc cho phì cười, nhưng vẫn nói:

- Nhưng chuyện phiền phức lần này không nhỏ, làm hại Đại tiểu thư phải…

Trương Nguyên ngắt lời nàng, nói:

- Đây là một liều thuốc nặng cho căn bệnh lâu ngày. Tỷ tỷ ta đã chịu uất ức ở Lục gia này cũng đâu phải chỉ ngày một, ngày hai. Lần này để tỷ tỷ về cùng với ta, nếu tên Lục Dưỡng Phương đó còn không biết hối cải, thì hắn vẫn còn phải nếm mùi đau khổ. Lục gia chẳng dám làm gì tỷ tỷ ta đâu, chỉ cần một một Tùng Giang Đổng thị cũng đủ khiến cho Lục lão tiên sinh phải cầu xin đến gia gia rồi (gia gia: ông nội), hắn còn có thể làm gì được chứ!

Trong lòng thầm nghĩ:

- Mong rằng trải qua chuyện lần này, tỷ phu sẽ không còn chỉ biết khúm na khúm núm làm đứa con hiếu thảo một cách ngu ngốc nữa, vực dậy danh dự gia đình mới là đại hiếu”.

Vũ Lăng nói:

- Đúng, sợ gì chứ, chỉ cần cô gia đối xử tốt với Đại tiểu thư là được.

Mục Chân Chân dường như vẫn chưa yên tâm, hỏi:

- Thiếu gia, thật là không đáng lo chứ?

Trương Nguyên cười nói:

- Không đáng lo, nếu đúng là ngươi làm gì sai thì ta sẽ trách mắng ngươi, bây giờ không cần đợi mắng, mau mang quần áo đi giặt rồi còn nghỉ ngơi.

Lúc này Mục Chân Chân mới nhoẻn miệng cười, nhún người thi lễ với thiếu gia, đoạn xách giỏ đi ra.

Lúc này Vũ Lăng mới nói:

- Thiếu gia có thấy Chân Chân tỷ càng ngày càng xinh đẹp không?

Thấy Trương Nguyên ngoảnh đầu nhìn sang phía hắn, Vũ Lăng cũng rất thông minh, vội nói:

- Tiểu Vũ không có ý gì đâu.

Chân Chân tỷ rõ ràng là người của thiếu gia rồi, Tiểu Vũ hắn đời nào dám có ý nghĩ đi quá bổn phận, chút chuyện nhỏ như vậy cũng không biết thì đâu được.

Trương Nguyên cười nói:

- Ý ngươi muốn nói là Chân Chân đẹp nên luôn gây ra phiền toái hả, lần trước là Đổng Tổ Thường muốn mua nàng ấy, làn này là Lục Dưỡng Phương?

Vũ Lăng luôn miệng nói:

- Đúng đúng đúng, Tiểu Vũ chính là có ý đó.

Trương Nguyên nói:

- Bọn người đó không coi nô tỳ là người, cho rằng có thể tùy tiện mua bán. Chân Chân quả thực là xinh đẹp, đặc biệt là lúc cầm côn nhị khúc. Lúc trước nàng ấy bán hoa quả ở chùa Đại Thiện, quần áo tả tơi, vẫn còn nhỏ nên không khiến cho người ta chú ý, bây giờ trưởng thành rồi, lại mặc quần áo mới vừa vặn, tất nhiên sẽ có phường háo sắc nhòm ngó.

Vũ Lăng đề nghị:

- Sau này cứ để Chân Chân tỷ đeo côn Tiểu Bàn Long nơi thắt lưng, không cần giấu đi nữa, không có việc gì thì cầm trong tay múa máy, như vậy mấy phường háo sắc sẽ sợ mà không dám đụng đến nữa.

Trương Nguyên bật cười ha hả, nói luôn:

- Ý kiến hay, ý kiến hay.
Sáng hôm sau, Trương Nguyên ngủ dậy muộn hơn bình thường một chút, Lục Thao đã vào nhà lao thăm em trai Lục Dưỡng Phưỡng theo lời mẫu thân rồi. Đám lính canh ngục biết Lục Dưỡng Phương là con thứ của cử nhân Lục Triệu Khôn, nên cũng không làm khó Lục Dưỡng Phương. Nhưng phải ở trong ngục thất lạnh lẽo suốt một đêm, Lục Dưỡng Phương đã hoảng sợ đến cực điểm, vừa nhìn thấy Lục Thao tới bèn bổ nhào đến bên song sắt gào khóc, cầu xin huynh trưởng mau mau cứu hắn ra ngoài.

Lục Thao thấy chỉ sau một đêm mà em trai mình dáng hình tiều tụy đi rất nhiều, bộ dạng hoảng sợ đó khiến hắn nhìn thấy cũng đau lòng, an ủi nói:

- Đệ cũng đừng sợ, trong ngục ta sẽ lo liệu, không đến nỗi để đệ phải chịu khổ đâu. Nhưng lần này tội của đệ không nhỏ, ta có cầu xin cũng vô ích, phải đợi phụ thân về đã.

Lục Dưỡng Phương vội nói:

- Vậy mau cho người đến Hoa Đình gọi phụ thân về đi.

Lục Thao nói:

- Đã cho người đi Hoa Đình rồi, nhưng nhanh nhất cũng phải tối mai phụ thân mới về tới.

Hắn an ủi Nhị đệ thêm một hồi nữa, rồi trở về phục mệnh mẫu thân. Vừa quay người đi được vài bước, thì nghe Lục Dưỡng Phương ở phía sau kêu lên:

- Huynh trưởng, đệ biết lỗi rồi, huynh tha thứ cho đệ một lần.

Lục Thao quay lại xem, Nhị đệ Lục Dưỡng Phương không thò đầu ra được, chỉ đưa cánh tay ra ngoài không ngớt vẫy vẫy.

Lục Thao xót xa, đây là em trai ruột của gã, tuy mới hôm qua hắn còn xúi xằng xúi bậy trước mặt mẫu thân, thái độ ác liệt, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của đệ đệ hiện giờ, gã không thể hận nổi, đáp:

- Biết sai là tốt, chiều tối ta lại vào thăm đệ.

Sau khi lo liệu với đám lính canh ngục, xong, Lục Thao lại qua bên phòng điển sử đưa năm lượng bạc, rồi mới cùng người hầu Lục Đại Hữu trở về nhà. Trước tiên là đến chỗ mẫu thân Liễu thị báo qua tình hình của Nhị đệ, Liễu thị khóc mà rằng:

- Phương nhi chưa từng phải chịu khổ như vậy, lần này chắc nó sợ hãi lắm.

Thê tử của Lục Dưỡng Phương là Vương thị ở bên cũng rấm rứt khóc.

Liễu thị nói:

- Thao nhi, không thể bảo nội đệ của con đi gặp quan huyện rút đơn kiện được sao, cái tên Trương Nguyên đó thật quá độc ác mà, lại mở cửa để quan sai bắt Phương nhi mang đi, quả là đáng hận!

Lúc này, nếu có Lục Dưỡng Phương ở bên nói thêm mấy câu xúc xiểm, cơn lửa giận của Liễu thị ắt sẽ bốc lên phừng phừng. May là Lục Dưỡng Phương vẫn ở trong nhà lao, Liễu thị chỉ lo cho an nguy của Lục Dưỡng Phương, chẳng còn tâm trí đâu mà hận Trương Nguyên.

Lục Thao nói:

- Hôm nay Trương Nguyên phải trở về Sơn Âm, cậu ấy cũng là người trẻ tuổi, không nuốt trôi được cục giận này. Cậu ấy đi rồi, thì vụ án của Nhị đệ cũng không còn ai theo đuổi nữa, Nhị đệ sẽ mau chóng được thả ra thôi.

Liễu thị nói:

- Vậy để hắn đi mau, đi mau lên.

Lục Thao nói:

- Nhược Hi muốn đưa Lý Thuần, Lý Khiết về Sơn Âm thăm mẫu thân nàng ấy, trước khi đi Hoa Đình cha đã đồng ý rồi, lát nữa con sẽ để nàng ấy đến bái biệt mẫu thân.

Liễu thị sa sầm sắc mặt, nói:

- Không cần bái biệt, cứ để nó đi đi.

Lục Thao trở về tiểu viện, nói lại những lời này với Nhược Hi, Nhược Hi nói:

- Không bái biệt tôn trưởng sao có tự nhiên về nhà thăm cha mẹ được.

Đoạn lập tức dẫn Lý Thuần, Lý Khiết đến đại viện, trên đường khẽ dặn dò hai đứa nhỏ mấy lời, Lý Thuần, Lý Khiết gật đầu nói:

- Con nhớ rồi, thưa mẹ.

Gặp Liễu thị, hai đứa nhỏ Lý Thuần, Lý Khiết lập tức dập đầu lạy trước, đoạn hai gương mặt nhỏ ngẩng lên, Lý Thuần sáu tuổi nói:

- Thưa đại mẫu ( Bà), tôn nhi (cháu) phải đi Sơn Âm thăm ngoại tổ mẫu (bà ngoại), nên đặc biệt đến thưa với bà một tiếng. Tôn nhi sẽ nhớ bà lắm, bà có bánh hạt dẻ nhớ để giành cho tôn nhi với nhé.

Lý Khiết nói:

- Bà, cháu cũng muốn ăn bánh hạt dẻ, bà đừng cho anh hết nhé.

Liễu thị tuổi đã ngoài sáu mươi, cũng chỉ có hai đứa cháu nội này thôi, tuy Liễu thị không ưa con trưởng Lục Thao, nhưng lại rất quý hai đứa cháu nội này. Thấy hai đứa đến, đôi mày cau có khẽ dãn ra, cười nói:

- Hai đứa bây nhớ đến bà là vì bánh của bà phải không?

Lý Thuần, Lý Khiết bò dậy, đứa bên phải, đứa bên trái, nắm lấy cánh tay mẫu thân Nhược Hi, Lý Thuần nói:

- Không phải, tôn nhi nhớ bà nhất, bà thương tôn nhi nhất.

Lý Khiết mới bốn tuổi nói:

- Bà thương em hơn.

Hai đứa nhỏ tranh cãi với nhau.

Liễu thị vội nói:

- Lại đây, lại đây.

Ôm lấy hai đứa nhỏ vào lòng, dỗ dành:

- Bà thương cả hai đứa, thương như nhau.

Đoạn ngẩng đầu lên nhìn Nhược Hi đang rón rén đứng ở một bên, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi, còn chẳng bằng hai đứa trẻ con nữa.

Nhược Hi vội vàng quỳ xuống, Lý Thuần, Lý Khiết thấy mẹ quỳ xuống, thì cũng vội vàng ra khỏi vòng tay bà nội, chạy đến quỳ bên mẹ, ngước gương mặt nhỏ nhắn, với cặp mắt đen lúng liếng mở to vô tội nhìn bà nội.

Liễu thị thở dài, nói:

- Đứng lên, đứng cả lên đi. Nhược Hi, trước mặt hai đứa trẻ ta cũng không nói ngươi nữa, nếu ngươi còn có lương tâm thì tự xem xét lại bản thân mình đi. Lần này đi Sơn Âm ngươi phải chăm sóc tốt cho hai cháu của ta, bằng không…

Định nói điều không hay nhưng ngừng lại, không nói nữa, sửa lại hỏi:

- Vậy khi nào các người quay về?

Nhược Hi không dám nói thật là sẽ ở lại Sơn Âm cho đến cuối năm, chỉ nói:

- Đợi qua mấy tháng, khi nào Lục lang có thời gian tới đón thì sẽ về.

Liễu thị chẳng buồn nói chuyện với Nhược Hi, hôm nay nếu không phải nể mặt hai đứa cháu nội, thì bà ta đã trách mắng Nhược Hi một trận ra trò, nhưng nghĩ đi nghĩ lại đành thôi, thêm một việc chẳng bằng bớt một việc. Việc quan trọng trước mắt là cứu Lục Dưỡng Phương ra, Nhược Hi về nhà mẹ đẻ một thời gian cũng tốt, đỡ phải nhìn thấy lại ngứa mắt.

Liễu thị sai tỳ nữ lấy bánh đem ra cho hai đứa cháu nội ăn, dặn dò vài câu, rồi để Nhược Hi dẫn hai đứa nhỏ đi ra, còn nói với theo một câu:

- Nhược Hi, ta nói thẳng với ngươi, sau này đệ đệ người đừng có đến đây nữa, Lục gia ta không hoan nghênh hắn.

Nhược Hi đi ra khỏi viện, lau nước mắt dắt tay hai con đi, Lý Thuần, Lý Khiết im lặng, đi được một đoạn, Lý Khiết mới ngẩng đầu lên hỏi:

- Mẫu thân, trước mặt bà nội con và anh hai nói gì không hay sao?

Nhược Hi ngồi xổm xuống, ôm hai đứa con vào lòng, nước mắt rưng rưng, cười nói:

- Hai con đều rất giỏi, hôm nay nếu không có hai đứa, mẫu thân nào dám tới đó một mình.

Lúc này hai đứa nhỏ mới vui vẻ trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.