- Vâng, gần đây con có đọc qua, còn có một số bài chế nghệ của ông ta nữa.
Vương Tư Nhâm nói:
- Rất tốt, con học phương pháp của Vương Ngao là sáng suốt nhất đấy. Ta đã dốc sức truyền thụ một số lĩnh ngộ đối với bát cổ văn, con cũng đã thuần thục nắm giữ, giờ không còn gì dạy con nữa rồi. Con chỉ cần đọc nhiều sách, viết nhiều văn, con đường khoa cử dù khó khăn gian nan nhưng cũng không ngăn được con bước lên mây xanh. Ta sưu tập được một ít điển tích Xuân Thucon mang về đọc đi.
Nói rồi lão sai tiểu đồng đến thư phòng nội viện bảo Anh Tư tiểu thư tìm những cuốn sách đó, tiện nói một câu:
- Anh Tư gần đây cũng nghiên cứu Xuân Thu, trước kia nó thích Mao Thi.
Ngày hè nắng chói chang, từng trận bụi bay bay, hai người Trương Nguyên, Vũ Lăng dùng bữa trưa ở nhà thầy giáo Vương Tư Nhâm rồi đi đến núi Bạch Mã. Từ chỗ chùa Hạnh Hoa đến dinh thự của Thương thị ở đông bắc thành chừng không tới ba dặm đường. Hai chủ tớ đều đội mũ cỏ lớn, chậm rãi đi dưới bóng liễu ven theo đầm Đông Đại. Tay Trương Nguyên phe phẩy quạt gấp, Vũ Lăng thì phe phẩy cây quạt bồ quỳ, vừa đi vừa nhìn thuyền đang đi trên đầm Đông Đại, cảm thấy những chiếc thuyền cũng như sắp bị phơi nắng đến khô cong, chỉ có những con ve là không sợ nắng, ngày càng nắng tiếng kêu của chúng càng to. Trong lòng Trương Nguyên đang nghĩ đến lời thầy Vương đã nói trước đó, sư muội Anh Tư cũng đang nghiên cứu “Xuân thu”, lẽ nào nàng muốn tiếp tục làm đề cho mình? Hay là đang muốn thắng mình trên lĩnh vực bát cổ văn đề Xuân Thu?
Trương Nguyên lắc lắc đầu, đi trong ánh nắng mặt trời chói chang và tiếng ve kêu.
Thương Chu Đức không ở quý phủ, chủ tớ Trương Nguyên đến thẳng núi Bạch Mã, khi lên bờ ở bến tàu Trà Viên, , nhìn thấy có một con thuyền nhỏ của Thương thị đang neo dưới bóng cây bên bờ, thuyền nương nói:
- Trương công tử, đại tiểu thư của nhà ta cũng ở trên núi đó. Trương Nguyên ừ một tiếng rồi cùng với Vũ Lăng gấp rút lên núi,vừa lên đến núi Bạch Mã, những cây trà tỏa bóng mát rượi, lại có gió khe khẽ thổi, buông xuống lều tranh trúc đình , có hai nữ đầy tớgià dáng dấp khỏe mạnh đang nói chuyện phiếm dưới bóng cây, nhìn thấy Trương Nguyên thì mặt tươi cười nói:
- Trương công tử đến rồi, đại tiểu thư đang ở trên đó.
Trương Nguyên đi đến phía ngoài nhà tranh, nhìn thấy tiểu tỳ Vân Cẩm đang ngồi ở trước cửa dùng cây cỏ bện thành con châu chấu, nhìn thấy Trương Nguyên thì vội đứng dậy đang định nói thì Trương Nguyên khoát khoát tay, Vân Cẩm liền không nói gì nữa, chỉ mỉm cười, chỉ vào phòng đọc sách, hai tay chắp lại,đặt bên gò má, đầu nghiêng về một bên làm tư thế một người đang ngủ, Trương Nguyên tháo mũ rơm giao cho Vũ Lăng, cất bước đi vào phòng sách. Ánh mặt trời sáng ngời chiếu qua cửa sổlàm bằng gỗ cây long não điêu khắc hình lá liễu, trên thư án là cuốn “Tả thị bác nghị”. Gió thổi làm những trang giấy mỏng lật nhẹ. Một cây đàn thất huyền lặng im không tiếng động, một chiếc cốc sứ trắng tinh, nắp để ngửa sang một bên, trà trong cốc còn gần đầy, một vài búp trà chìm nổi trong chén, hương trà nhè nhẹ thấm vào lòng người. Thương Đạm Nhiên một tay đỡ má, khuỷu tay chống xuống án thư, nhắm mắt ngủ. Nàng mặc chiếc áo lụa màu thiên thanh, ống tay áo bó khít, chất lụa tơ sống mềm mại. Thân người hơi nghiêng, eo nhỏ vẫn thẳng, rất đẹp.
Trương Nguyên ngồi trên một chiếc ghế trúc khác bên thư án, nhìn chăm chú Thương Đạm Nhiên đang trong tư thế ngủ, khuôn mặt trắng hồng, lấm tấm mồ hôi vì trời nóng, càng khiến da thịt mỡ màng, hàng mi dày rợp xuống, ngấn mắt thật sâu, đuôi mắt hướng lên trên, sống mũi cao thẳng, do một tay đỡ một bên má nên phần miệng bên đó hơi nhếch lên, tựa như đang cười vậy. Chắc là đang nằm mơ giấc mơ đẹp chăng?
Tiểu tỳ Vân Cẩm đứng bên cửa xem xét một chút, thấy Trương công tử đang ngồi đó nhìn tiểu thư mà vẫn chưa thi lễ thì liền che miệng cười cười, rụt đầu về, quay ra nói chuyện nhỏ với Vũ Lăng đang ở trước cửa.
Trương Nguyên cũng chống tay vào má, cách mặt của Thương Đạm Nhiên chỉ trong gang tấc, cảm nhận được hơi thở thơm mát duyên dáng của nàng khiến hắn tim đập nhanh hơn, ái dục dần dần nảy sinh. Có lẽ hơi thở hoặc là nhịp tim đập của Trương Nguyên quấy nhiễu giấc ngủ của thiếu nữ, Thương Đạm Nhiên đột nhiên mở to mắt ra, đôi mắt lúc đầu mơ hồ chốc lát rồi ngay sau đó đã trở nên sáng rõ liền vội ngồi thẳng người dậy, khuôn mặt xinh đẹp thoáng ửng đỏ lên, nhất thời không biết nói gì, tim đập loạn thình thịch.
- Làm kinh sợ đến nàng rồi sao? Thật xin lỗi.
Trương Nguyên cũng ngồi thẳng người, mỉm cười nhìn vị hôn thê của mình.
Thương Đạm Nhiên cầm lấy chiếc quạt lụa trên bàn, nhè nhẹ phe phẩy vài cái, lúc này mới hỏi:
- Sao bây giờ chàng đã đến rồi?
Trương Nguyên nói:
- Sáng sớm nay đã ta đi rồi. Sáng nay đến phủ của Tí Am tiên sinh, thỉnh giáo về chế nghệ, ăn trưa ở chỗ thầy Vương xong rồi mới tới đây.
Hắn thò tay kéo dây đàn thất huyền kêu “loong coong” một tiếng rồi nói:
- Đạm Nhiên mang đàn lên núi rồi, thật tuyệt, thế này lại được sướng tai rồi!
Thương Đạm Nhiên nói:
- Hôm nay nóng quá, tay dễ ra mồ hôi nên không đàn được, Trương công tử nếu muốn thì sáng mai muội sẽ đàn một khúc.
Trương Nguyên nói:
- Vậy cũng được.
Thương Đạm Nhiên thấy trên đầu Trương Nguyên có vết ướt mồ hôi, liền hỏi:
- Trương công tử muốn uống trà không? Có cả dưa hấu đó?
- Dưa hấu?
Trương Nguyên vui vẻ nói:
- Ở đâu?
Thương Đạm Nhiên nói:
- Ngâm ở trong suối Lâu Ẩn.
Rồi nàng ra ngoài dặn dò Vân Cẩm:
- Mau đi gọi vú Tôn đến suối lấy dưa về đi.
Tiểu tỳ Vân Cẩm nói:
- Tiểu tỳ đi lấy cho.
Vân Cẩm cùng Vũ Lăng háo hức đi, không lâu sau, Vũ Lăng ôm một bao tải dưa hấu về. Trong phòng sách có dao rọc giấy, bổ dưa ra ăn, thật mát và ngọt.
Thương Đạm Nhiên nghe Trương Nguyên nói đến chuyện hồ Giám khô cạn, liền nói:
- Nhị huynh là hương thân Hội Kê hôm nay cũng đi huyện nha để cùng bàn về việc cứu tế, nghe nhị huynh nói rằng tám huyện Thiệu Hưng ngoại trừ huyện Thượng Ngu lúc lập xuân còn hai trận mưa, còn lại 7 huyện khác đều khô hạn,giá gạo dĩ nhiên tăng cao.
Hội Kê Thương thị là gia tộc lớn, ngoại trừ việc có hàng ngàn mẫu ruộng ra, còn có vườn trà, vườn trái cây, cửa hàng gạo, cửa hàng tơ lụa, nhưng số điền sản trong đó được đứng tên Thương Chu Khư lại không nhiều, xem ra Thương Chu Đức có công danh sinh đồ giàu có hơn người anh trai của mình là Thương Chu Khư khá nhiều. Rất nhiều quan viên lập thân rất nghiêm túc, giữ mình trong sạch liêm khiết nhưng anh em người nhà của họ trong vòng hơn mười năm đều trở thành những phú ông giàu có. Ngay cả Lưu Tông Chu cũng như vậy, bản thân Lưu Tông Chu cương trực ngay thẳng, sống rất cần kiệm, khi bãi quan rời kinh chỉ có một người hầu và một con lừa. Nhưng gia tộc Lưu thị ở Sơn Âm, cũng là phú hào, tiền tài lợi lộc như kiến bu chỗ tanh. Thương Đạm Nhiên lại nói:
- Trương công tử chuẩn bị xây dựng kho lương thuận lợi không?
Trương Nguyên nói:
- Đều còn ở trong dự liệu, chỉ không biết là sẽ khô hạn thế này đến bao giờ. Nghĩ lắm mấy chuyện này chỉ phiền thêm chứ không được việc gì. Chúng ta cứ đọc sách đi, sẽ sớm qua đi thôi.
Thương Đạm Nhiên “ Ừ “ một tiếng, đọc cho Trương nguyên bài “Tạ thị bác nghị” của Lã Tổ Khiêm, cứ đọc rồi nghỉ, một buổi chiều đọc hết được một quyển.
Sáng sớm hôm sau, Thương Đạm Nhiên lên chòi trúc ở trên núi Bạch Mã đánh đàn, Trương Nguyên ngồi một bên lắng nghe. Trương Nguyên không thích thú đàn cổ lắm, cảm thấy âm thanh có phần chát, không dễ nghe lắm nhưng nghe âm điệu biết nhã ý, nhìn bộ dạng Thương Đạm Nhiên đánh đàn hắn liền cảm vui mắt. Bàn tay mềm mại lướt trên dây đàn, cổ tay trắng ngần như sương tuyết.
Ngồi nghe tiếng gió trúc gõ vào bờ đá, ngắm con đường u tối vắng vẻ. Tiêu khiển ngày hè ở núi Bạch Mã thật thú vị, có Đạm Nhiên ở bên cạnh, thời gian trôi thật nhanh, đảo mắt đã là cuối tháng sáu. Ngày mười chín tháng sáu là sinh nhật của Trương Nguyên, Thương Đạm Nhiên tặng cho Trương Nguyên một miếng ngọc bội, coi như để kết ân tình.Chiều tối ngày hai mươi chín tháng sáu, Trương Nguyên đang đưa Thương Đạm Nhiên xuống núi thì ở bến tàu Trà Viên gặp một người hầu của Thương thị dẫn theo Mục Kính Nham từ bờ sông Đông Đại Trì đi tới. Bây giờ mực nước ở giữa sông Đông Đại Trì chỉ rộng khoảng 2-3 trượng, Thương Đạm Nhiên đi lại núi Bạch Mã đều phải đi bộ, may mà không xa, chỉ chừng hơn một dặm đường.
Mục Kính Nham nói:
- Thiếu gia, Dương tú tài và Kim tú tài ở Thanh Phổ tới bái kiến thiếu gia, đến từ sau giờ ngọ.
Trương Nguyên vui vẻ nói:
- Dương Thạch Hương tới rồi sao? Kim tú tài chắc là Kim Bá Tông của Thanh Phổ văn xã mà ta đã từng gặp ở miếu Thủy Tiên lần đó. Hôm nay trời rất nóng đấy, có bằng hữu từ phương xa tới, thật là tuyệt quá!
Rồi hắn quay ra nói với Thương Đạm Nhiên:
- Đạm Nhiên, ta phải thu dọn đồ đạc trở về rồi, mấy ngày nay thật sự làm phiền nàng quá.
Mùa hè ở núi Bạch Mã trôi qua như vậy sao? Thương Đạm Nhiên thấy hơi buồn. Đây là khoảng thời gian ngọt ngào đẹp đẽ nhất của nàng từ lúc chào đời tới nay. Thương Đạm Nhiên lại cười nói:
- Muội cùng chàng lên núi thu dọn đồ đạc.
Khi đi lên núi, Trương Nguyên dắt tay Thương Đạm Nhiên. Tuy rằng hai người thường vụng trộm nắm tay nhau, nhưng nếu có mặt người hầu, thì Thương Đạm Nhiên lại không chịu để như vậy. Lúc này là bởi vì Trương Nguyên sắp dọn khỏi lều tranh ở núi Bạch Mã nên trong lòng Thương Đạm Nhiên thật không nỡ, cứ để Trương Nguyên nắm tay nàng đi lên núi. Tới căn nhà tranh, Thương Đạm Nhiên hỏi khẽ: