Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 185: Nam Bình vãn chuông



Tiết trời quang đãng, tám thuyền phu trên thuyền quan của Chức Tạo Cục (cơ quan quản lý ngành dệt) luân phiên chèo thuyền, mái chèo như bay, từ kênh đào Tây Hưng ngang qua đập Tiền Thanh đi đến sông Tiền Đường chỉ mất một ngày một đêm. Giờ Thìn buổi sáng mùng ba tháng chín đã đổ bộ lên bờ bắc sông Tiền Đường, xe ngựa của Chức Tạo Cục đã chờ sẵn từ sớm, Tiểu Cao con nuôi của Chung thái giám phụng mệnh đến đón Trương Nguyên.

Tiểu thái giám này năm nay mười ba tuổi, gầy guộc, nhưng lại khá lanh lợi, biết Trương Nguyên là khách quý mà Chung thái giám coi trọng, đoán ý qua lời nói và sắc mặt, vô cùng nịnh hót, cung kính nói:

- Trương công tử, sinh từ của cha nuôi ta định ngày mở từ nhận hương khói vào mùng chín, ban đầu là Trương công tử đã đề nghị Thạch Trụ Thổ Ty xây dựng sinh từ cho cha nuôi ta, sinh từ được xây dựng ở Bảo Thạch Sơn cũng là do Trương công tử và cha nuôi ta nhất chí tuyển định đấy, cho nên cha nuôi muốn mời Trương công tử tới tham gia buổi lễ long trọng này.

Trương Nguyên hỏi:

- Thạch Trụ Thổ Ty có người nào đến hay không?


Tiểu cao nói:

- Hồi Trương công tử ..., vị Tần đại nhân kia đã sai nha dịch đưa tin cấp báo rằng nhất định sẽ đến kịp trước mùng tám, sinh từ này là Thạch Trụ Thổ Ty xây dựng cho cha nuôi ta, nếu người của Thạch Trụ Thổ Ty không đến thì làm sao mở từ dâng hương!

Trương Nguyên thầm nghĩ: “ Tần huynh cuối tháng tư sẽ rời khỏi Sơn Âm về Xuyên Đông, bây giờ là đầu tháng chín, lại phải vội đến, vậy căn bản nửa năm nay đều là đi trên đường rồi. “ Lại nghĩ: “ danh tính của ta đây e là phải nằm chắc trong Hoạn đảng rồi, ngày sau nếu vào triều làm quan, không khỏi bị người của đảng Đông Lâm lên án. “

Đi đến Chức Tạo thự bên ngoài Dũng Kim Môn, tiểu Cao đi vào thông báo, chẳng mấy chốc, Chung thái giám đã đích thân ra nghênh đón, mặt đầy tươi cười nói:

- Trương công tử đại tài, từ Hàng Châu trở về liền đoạt giải nhất cuộc thi phủ, chúng ta nghe tin vui này cũng vui mừng cho Trương công tử đây.

Trương Nguyên chắp tay thi lễ nói:

- Đa Tạ công công quan tâm.

Chung thái giám kéo tay Trương Nguyên đi vào trong nha thự, nghiêng đầu nhìn nhìn, nói:

- Không gặp nửa năm, vóc người Trương công tử đã cao hơn không ít, học vấn chắc cũng tiến một bước lớn chứ.

Trương Nguyên mỉm cười nói:

- Không dám buông thả.

Chung thái giám và Trương Nguyên đi vào thư phòng ở nội viện nha thự, thị tỳ dâng trà thơm lên, Chung thái giám bèn cho các cô lui ra ngoài, Vũ Lăng và Mục Chân Chân cũng đứng ở hành lang vòng bên ngoài thư phòng chờ đợi.

Hỏi vài câu về chuyện thi phủ của Trương Nguyên và việc hạn lụt ở Sơn Âm, Chung thái giám hạ giọng nói:

- Nói cho Trương công tử biết một chuyện, trong năm nay, quần thần trong triều lại tấu xin Vạn Tuế Gia hạ chỉ cho Phúc Vương tựu phiên (về vùng đất được phong), Vạn Tuế Gia truyền chỉ rằng điền trang của Phúc Vương tựu phiên phải có bốn vạn khoảnh đất, Thủ Phụ Diệp Hướng Cao đương nhiên không chịu, dẫn đến Tổ Huấn, Hội Điển cố sức tranh nhau, trận tranh giành này lại là nửa năm.

Trương Nguyên hạ giọng nói:

- Hoàng đế tự biết không cho Phúc Vương tựu phiên là làm trái tổ chế, cho nên cố ý muốn nâng cao số lượng điền trang của Phúc Vương, hòng để dọa lùi quan thần trong triều.

Chung thái giám khẽ cười nói:

- Trương công tử đây thật ra rất hiểu tâm tư Vạn tuế gia, về nền tảng lập quốc Vạn tuế gia và quan thần trong triều đã tranh luận mấy thập niên, cuối cùng vẫn là Vạn tuế gia nhượng bộ. Chiếu theo tình thế hiện nay, việc Phúc Vương tựu phiên cũng là chuyện sớm muộn, Phúc Vương phủ ở Lạc Dương tháng trước đã xây xong, phí tổn hết 40 vạn lượng bạc, gấp đôi Lộ Vương phủ.

Trương Nguyên thầm nghĩ: “ Hoàng đế Vạn Lịch muốn lập Phúc Vương làm Thái Tử, các đại thần không chịu ưng thuận, mất gần ba mươi năm tranh chấp giữa quân thần, Vãn Minh Đảng cũng từ đó mà ra. Cuối cùng Hoàng đế không còn cách nào, vẫn phải lập trưởng tử làm Thái Tử, Hoàng đế không để ý tới triều chính, lười với việc cứu trợ nạn thiên tai, ý có phần như không xem thiên hạ này là thiên hạ của nhà Chu, việc lập trữ không như ý hẳn là một nguyên nhân chính, ngôi vị hoàng đế này thật không có ý nghĩa, trong lòng chán nản “

Chung thái giám thấy Trương Nguyên trầm ngâm không nói, liền lại nói:

- Trương công tử, đối với cách nhìn của ngươi chúng ta bây giờ đã cực kỳ khâm phục, ngươi nói xem, nếu chúng ta hồi kinh thì nên làm thế nào để sống yên phận?

Trương Nguyên nói:

- Vẫn là câu nói đó, thêm hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Chợt hỏi:

- Chung công công năm nay đã bao nhiêu xuân thu?

Chung thái giám nói:

- Lão Đại phí hoài cũng đã gần ba mươi sáu rồi.

Trương Nguyên nói:

- Công công đây đúng là trẻ trung khoẻ mạnh a, nếu chịu theo tại hạ mà nói, công công hồi kinh còn phải hết sức kiềm chế, cố gắng giữ mình, chẳng những không cần phải đi nịnh bợ phía thái giám đương quyền, mà ngay cả hoàng Thái Tử cũng bớt tiếp cận. Hoàng Thái Tử nơi đó hiện tại là nơi lắm thị phi, ngài lại không phải là người ở kề cận hoàng Thái Tử thuở nhỏ, hiện giờ nếu cố ý đi kết giao rất dễ rước họa vào thân.

Chung thái giám cau mày nói:

- Thế chúng ta hồi cung chẳng phải là ăn không ngồi chờ chết sao?

Trương Nguyên hỏi:

- Hoàng Thái Tử hiện nay có mấy người con? Đứa con cả mấy tuổi?

Chung thái giám nói:

- Có bốn con, đứa con cả Chu Do Giáo năm nay chín tuổi.

Trương Nguyên nói:

- Chung công công là một trong mười tài tử nội quan, sau khi hồi kinh nếu có thể đi hầu hạ Hoàng trưởng tôn, Dạy Hoàng trưởng tôn đọc sách biết chữ, đây hẳn là một con đường tốt đẹp, vừa sẽ không giống như đang tiếp cận hoàng Thái Tử sẽ bị người ghét hận, tiền đồ lại cực kỳ khả quan. Đương nhiên, hiện giờ có rất ít người có thể nhìn ra điểm này.

Chung thái giám nghĩ thầm rằng:

- Chúng ta năm nay đã ba mươi sáu tuổi, ngươi để chúng ta hầu hạ Hoàng trưởng tôn chín tuổi, Hoàng Thái Tử còn chưa biết ngày nào mới được lên ngôi, Hoàng Trưởng Tôn lại càng xa xăm vô thời hạn. Hơn nữa Hoàng trưởng tôn này còn không chắc có thể được lập làm Thái tử, chúng ta nếu có thể sống đến bảy, tám mươi tuổi, có lẽ mới có cái khả năng được làm chấp bút thái giám.

Chỉ nghe Trương Nguyên lại nói:

- Chung công công phải nhìn xa một chút, nếu chịu nghe lời này của tại hạ, công công tất được ghi danh sử sách.

Trương Nguyên giọng điệu rất chắc chắc.

Chung thái giám cười nói:

- Chúng ta không cầu ghi danh sử sách, chỉ cầu đừng phải chết một cách vô cớ là tốt rồi. Trương công tử nói cũng đúng, chúng ta hồi kinh thay vì ở một xó ăn không ngồi rồi, chi bằng đi bầu bạn Hoàng trưởng tôn đọc sách, như vậy chí ít nhất không có gì tai họa.

Trương Nguyên chợt hỏi:

- Chung công công có biết một thái giám tên gọi Lý Tiến Trung?

Lý Tiến Trung là tên gọi của Ngụy Trung Hiền khi mới vào cung.

Chung thái giám ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Nhớ không ra có một người như vậy, Trương công tử hỏi người này làm chi?

Trương Nguyên nói:

- Tại hạ nghe người ta nói chuyện phiếm rằng có một thái giám như vậy, còn có chút võ nghệ, tưởng đâu công công có biết, chỉ thuận miệng hỏi qua, không có gì khác.

Chung thái giám “ Ồ “ một tiếng, cũng không có để ý.

Như vậy, Trương Nguyên đã ở Chức tạo thự, sáng sớm hôm sau cùng Chung thái giám đến Bảo Thạch Sơn xem sinh từ, dưới tháp Bảo Thục là từ đường tam doanh, bên trái là đài ngắm tùng, dưới đài dày đặc hàng vạn tùng, có khe vực sâu lớn. Ở trên cao nhìn xuống, từ đường rất có khí thế, không lớn, nhưng được xây dựng cực kỳ tinh xảo, cây gỗ được chọn đều là cây gỗ lim thượng hạng, điêu khắc trang trí màu sắc, quả thực có thể được xưng tụng là nhất cảnh của Bảo Thạch Sơn. Chỉ cần danh tiếng Chung thái giám ở Hàng Châu không phải quá kém, từ đường này hẳn là không đến mức Chung thái giám vừa rời khỏi đã bị những dân chúng phẫn nộ phá hủy. Đương nhiên, nhiều năm sau bị chuyển đổi mục đích là rất có khả năng, có lẽ sẽ biến thành một bộ phận của Bảo Thục Tháp.

Không có tạo phúc một phương công tích vĩ đại lại muốn lập sinh từ, đấy cũng chỉ có thể là tự mình an ủi. Chung thái giám hiện tại hiển nhiên không ý thức được điểm này, hứng chí đến nỗi dẫn Trương Nguyên đi khắp sinh từ trong trong ngoài ngoài đều xem qua, trưng cầu ý kiến Trương Nguyên. Trương Nguyên đương nhiên là liên tục khen ngợi, hỏi:

- Tượng nặn Chung công công ở chỗ nào?

Chung thái giám cười nói:

- Đã mời nghệ nhân nổi danh Đông Dương đắp tượng cho ta, đã đắp xong, tạm gửi lại chỗ Linh Ẩn tự, đợi Tần Dân Bình đến, để gã đi thỉnh tượng đắp ra và đưa đến sinh từ này.

Xuống Bảo Thạch Sơn, lên thuyền qua hồ trở lại Chức Tạo thự bên ngoài Dũng Kim Môn, Chung thái giám có việc, không thể đi cùng Trương Nguyên, phái hai tên tiểu quan của Chức Tạo Thự cùng Trương Nguyên đi du ngoạn khắp tứ phương. Chạng vạng ngày hôm đó, Trương Nguyên và Mục Chân Chân, Vũ Lăng còn có hai tên tiểu quan Chức Tạo Thự đứng ở bờ Tây Hồ, ngắm ánh chiều tà xuống dần ở phía tây dãy núi Võ Lâm, chợt nghe được tiếng chuông réo rắt du dương, truyền đến từ phía nam, làm cho tâm hồn người ta thản nhiên yên tĩnh, nghiêng tai lắng nghe thiền ý bao hàm trong tiếng chuông kia.

Ồ, đây là Nam Bình vãn chuông một trong mười cảnh của Tây Hồ đó ư, tiếng chuông cũng là một cảnh, thật sự là tuyệt vời, hỏi tên tiểu quan, tiểu quan trả lời nói:

- Đây là tiếng chuông của Nam Bình Tịnh Từ Tự.

Tên tiểu quan còn lại nói:

- Tiêu Trạng Nguyên ở Nam Kinh theo lời mời của Hoàng Ngụ Dung tiên sinh, đến Nam Bình dạy học một tháng, hạ tuần tháng trước đã bắt đầu, Trương công tử ngại gì không đến nghe giảng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.