Lục Thao giật mình, thầm nghĩ việc này sao lại để Trương Nguyên biết, liền nói:
- Hoa Đình Đổng thị vô cùng đê tiện, cha ta sao có thể nghe theo sự sắp đặt của bọn họ, sớm đã từ chối rồi.
Còn tình hình thực tế là: Hôm đó, Lục Triệu Khôn biết Trương Nguyên và Đổng Tổ Thường có thù oán, liền coi việc Lục thị bị Đổng thị ức hiếp như vậy là chịu thay cho Trương Nguyên, Lục Triệu Khôn không có cách nào đối kháng lại được Đổng thị liền quay ra oán hận Trương Nguyên làm liên lụy tới Lục thị, nếu không phải Lục Thao quỳ gối cầu xin thì Lục Triệu Khôn này còn thật sự muốn phá bỏ mối nhân duyên giữa Lục thị và Sơn Âm Trương thị. Nhưng tháng trước người làm vải đã đưa tin của Trương Nguyên tới Lục phủ báo rằng nô tài phản chủ Trần Minh đã bị áp giải tới Thanh Phổ quy án, Lục Triệu Khôn đã có cái nhìn khác về bản lĩnh của Trương Nguyên, có thể cướp người từ trong tay của Đổng Tổ Thường, Lục thị thử hỏi có ai làm được…
Sau đó Lục Triệu Khôn nghe nói Trương Nguyên bái môn Trạng nguyên Tiêu Hồng, thầm cảm thấy may mắn vì mình chưa phá hôn nhân của đứa con mình với Sơn Âm Trương thị, Trương Nguyên với hai lần đỗ đầu thi hương và thi huyện đã trở thành học trò, năm tới được bổ làm sinh đồ là không còn nghi ngờ gì nữa, lại còn có những bậc minh sư như Vương Tư Nhâm, Hoàng Nhữ Hanh, Tiêu Hồng chỉ dạy thì thi hương, thi hội liên tiệp cũng không phải là không có khả năng, cho nên Lục Triệu Khôn tuy đang lúc gay cấn kiện Đổng thị, vẫn đồng ý cho Lục Thao tới chúc thọ Trương Mẫu Lã thị.
Trên lầu mơ hồ vẳng tới tiếng hát ru trầm bổng của Trương Nhược Hi.Lục Thao hỏi:
- Giới tử, Nhược Hi không biết việc này chứ?
Thấy Trương Nguyên lắc đầu, Lục Thao thở phào nói:
- Đừng để Nhược Hi biết, bằng không nàng ấy sẽ rất buồn.
Thấy tỷ phu và tỷ tỷ tình sâu nghĩa nặng, Trương Nguyên rất vui mừng, nói:
- Tỷ phu, vụ án của Trần Minh, các huynh cũng không cần vội, đệ có cách đối phó với Hoa Đình Đổng thị, đương nhiên, phải đợi đệ có được công danh, bằng không đi xa sẽ không tiện. Sáng ngày hôm sau, Trương Nguyên lại tới bái kiến huyện tôn và Từ phủ tôn, tặng cuốn sách “ “ Trương Giới Tử bình luận về hai mươi cuốn văn bát cổ của Tùng Giang “ “ , Hầu Chi Hàn trách:
- Trương Nguyên, con cầu học ở môn hạ của Hoàng Ngụ Dung tiên sinh là rất tốt, nhưng sao lại đột nhiên xung đột với con trai của Đổng Hàn Lâm, Đổng Hàn Lâm quan hệ rộng khắp thiên hạ, điều này rất bất lợi cho con sau này, thiếu niên không thể nhẫn nại một chút sao?
Còn Từ Thời Tiến không hề có nửa lời nào trách móc Trương Nguyên, chỉ khen ngợi Trương Nguyên học tốt, có thể được Tiêu thái sử khen ngợi là không hề dễ dàng.
Từ đó Trương Nguyên hiểu được Hầu huyện tôn và Từ phủ tôn tuy đều có quan hệ thầy trò với hắn, nhưng sự quan tâm của hai người này đối với hắn là không giống nhau, Hầu huyện tôn thật sự thân thiết, Từ phủ tôn chỉ là khách sáo bề ngoài mà thôi.
Bên thày Vương Tư Nhâm đương nhiên phải tới bái kiến. Hắn mang theo hai cuốn văn bát cổ, một cuốn cho sư muội Anh Tư, còn có tơ lụa mà Chung thái giám tặng hắn, hắn chọn ra sáu súc lụa mang tới tặng cho phủ Vương lão sư.
Ở ngoài cửa, một công tử khoảng ngoài hai mươi tuổi ra đón, thi lễ nói:
- Trương công tử, tại hạ là Vương Bính Lân.
- Là Vương sư huynh đó à.
Trương Nguyên vội hoàn lễ :
- Thật hiếm gặp được Vương sư huynh từNam Kinh trở về khi nào vậy ?
Vương Bính Lân là con trai trưởng của Vương Tư Nhâm, năm nay hai mươi mốt tuổi, học ở Quốc Tử Giám Nam Kinh, Trương Nguyên trước đây chưa từng gặp qua gã.
Vương Bính Lân nói:
- Ta mới về hai hôm trước, thanh danh của Trương công tử ở Nam Kinh ta đã được nghe, đệ tử của Tiêu thái sử, khiến nhiều giám sinh của Quốc Tử Giám ghen tị.
Vương Tư Nhâm đi ra, cười nói:
- Trương Nguyên bái Tiêu thái sử là sư phụ, đây là việc hỉ, nhưng lại hoàn toàn đắc tội với Đổng Hàn Lâm, đây là nỗi lo, rút cuộc là hỉ lớn hơn lo hay là lo lớn hơn hỉ, điều này rất khó nói.
Trước mặt Vương lão sư thông minh tuyệt đỉnh Trương Nguyên cũng không giấu được cách nghĩ thực sự của mình, liền nói:
- Đổng Hàn Lâm tài cao đức mỏng, không biết dạy con, danh tiếng ở Hoa Đình không tốt, cái gọi là danh thơm của ông ta đều ở quận ngoài tỉnh ngoài, Vương lão sư từng nghe nói thư họa của Đổng Hàn Lâm là nhờ người viết chưa?
Vương Tư Nhâm nói:
- Ta từng nghe, nhưng bức thư họa mà Đổng huyện tặng cho quan thân Đại Liêu là tự tay viết nên thanhdanh vẫn còn tốt trong sĩ lâm, nhưng lần này Đổng Tổ Thường lại làm liên lụy tới cha, thanh danh của Đổng huyện cũng bị hư tổn.
Vương Tư Nhâm mời Trương Nguyên vào trong nhà ngồi, sai tiểu đồng mang cuốn sách văn bát cổ mà Trương Nguyên mang tới đưa cho Nhị tiểu thư xem.
Vương Anh Tư đang chơi cờ vây cùng tỷ tỷ là Vương Tĩnh Thục, nghe nói Trương Nguyên đến, nhìn thấy tập sách đó, vội vàng lật xem, bên trong có hơn một nửa bát cổ văn là do nàng phê bình, Trương Tục làm một chút bổ sung.
Vương Tĩnh Thục không màng danh lợi ngón tay kẹp một quân cờ màu đen, lặng lẽ nhìn muội muội Vương Anh Tư chuyên tâm xem tập sách đó, Anh Tư vừa xem vừa cười, mắt mở to.
Trương Nguyên ở lại dùng bữa trưa với Vương lão sư, ngồi một lát rồi cáo từ đi ra bái kiến Thương Chu Đức. Đã hai tháng nay hắn không được gặp Thương Đạm Nhiên rồi, thấy rất nhớ nàng. Hắn cũng mang theo lễ vật để tặng như tơ lụa . Thương Chu Đức rất lo lắng về việc Trương Nguyên đắc tội với Đổng Kỳ Hưng, nhưng việc đã như vậy, cũng không tiện nói thêm gì, nói chuyện một hồi, rồi hỏi:
- Hoa cúc trên núi Bạch Mã vừa lúc đang nở rộ, đệ có muốn đi ngắm cảnh không?
Trương Nguyên chẳng phải không biết tâm ý của anh vợ, đây là cơ hội cho hắn và Thương Đạm Nhiên gặp mặt, liền vui vẻ nhận lời. Lúc lên thuyền ở vườn sau, hắn thấy Thương Đạm Nhiên đã ở trong khoang thuyền từ trước, có tiểu tỳ Vân Cẩm làm bạn, thấy đôi mắt long lanh đẹp mê hồn của Thương Đạm Nhiên, trong lòng Trương Nguyên vui mừng, sóng vai ngồi xuống, cầm tay hỏi:
- Những ngày qua nàng có nhớ ta không?
Thương Đạm Nhiên không ngờ Trương Nguyên sẽ hỏi nàng câu này, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt đẹp long lanh như làn nước.
Trương Nguyên mừng rỡ, hắn chính là muốn thấy dáng vẻ xấu hổ này của Thương Đạm Nhiên, đẹp không tả xiết.
Tiểu tỳ Vân Cẩm liền đáp:
- Trương công tử, tiểu thư nhà ta ngày ngày đều nhớ tới công tử, đá cầu cũng nhớ, vẽ tranh cũng nhớ, trong mơ cũng…
- Nhiều lời.
Thương Đạm Nhiên sẵng giọng, quay mặt sang một bên, tay lại bị Trương Nguyên nắm chặt.
Vân Cẩm cười khanh khách nói:
- Tiểu tỳ nói thật đấy.
Lại hỏi:
- Thế Trương công tử có từng nhớ tới tiểu thư nhà ta không?
Trương Nguyên nói:
- Mỗi khi rảnh rỗi, ta thích du sơn ngoạn thủy, thưởng thức cảnh đẹp Tây Hồ,, mỗi khi thấy cảnh đẹp, ta lại nhớ tới Đạm Nhiên, nếu nàng có thể cùng ta tận hưởng những cảnh đẹp đó thì tốt biết bao.
Bàn tay mềm mại của Thương Đạm Nhiên đang nằm trong tay Trương Nguyên chợt căng ra nắm ngược lại tay hắn.
Thuyền nương chèo thuyền về phía núi Bạch Mã cách đó ngoài hai dặm, nước chảy lững lờ, thiên tai hạn hán úng lụt ở Thiệu Hưng năm nay đã qua, dường như mọi thứ đều đang tươi tốt trở lại. Mồng một tháng 11, mẫu thân của Trương Nguyên là Lã Thị mừng thọ năm mươi tuổi, Thương Chu Đức và thê tử tới mừng thọ, Thương Đạm Nhiên thêu một bức tranh bách thọ tặng cho Trương Mẫu Lã Thị. Mẫu thân Trương Đại là Đào thị và mẫu thân Trương Ngạc là Vương thị cũng tới chúc thọ Trương Mẫu Lã thị.Nhà Trương Nguyên vô cùng náo nhiệt trongba ngày, điều đáng tiếc duy nhất là cha Trương Nguyên là Trương Thụy Dương không thể về kịp. Tần Dân Bình mồng ba khởi hành về Xuyên Đông, Lục Thao ngày mười sáu từ biệt vợ con trở về Thanh Phổ. Tuyết rơi lất phất, chủ tớ ba người Lục Thao lên thuyền ở cầu Bát Sĩ, Lý Khiết mới bốn tuổi hỏi cha đi đâu? Lục Thao đáp:
- Phụ thân về nhà ông nội con ở Thanh Phổ, sang năm cha quay lại đón Tiểu Khiết về nhé
Lý Khiết vội lắc đầu:
- Con không về đâu, nhà bà ngoại rất tốt, con không về, cha cũng đừng về, chúng ta đều ở đây mới tốt.
Lý Thuần vội nói:
- Con cũng không về.
Trương Nhược Hi cười:
- Mẫu thân ta quá cưng chiều con trai rồi, hai đứa ở đây chơi như cá gặp nước vậy.
Nói rồi nàng cúi đầu hỏi Lý Thuần, Lý Khiết:
- Thế mẫu thân đi cùng cha về Thanh Phổ, hai con ở đây với bà ngoại nhé?
Hai anh em vội lắc đầu không chịu, mẫu thân đi đâu chúng sẽ đi đấy.
Đã nhìn thấy hoa mai nở, tiếng chim kêu ríu rít. Ngắm nhìn cây cỏ mùa xuân trong ánh bình minh thật tuyệt vời.
Mùa đông này, Trương Nguyên đóng cửa đọc sách, mỗi ngày làm một bài văn bát cổ, ba ngày làm một bài cổ văn, không hề gián đoạn, viết thư pháp, luyện quyền, ngắm tuyết rơi, sau khi hoa mai nở rộ thì đến độ cây cỏ bắt đầu đâm chồi nảy lộc.Mùa xuân năm bốn mươi hai Vạn lịch tới rồi, hội đèn Nguyên tiêu Sơn Âm năm nay không náo nhiệt bằng năm ngoái. Những đèn được treo lên phần lớn là đèn cũ, còn việc thả đèn Long Sơn cũng không phải được tổ chức hàng năm, dân chúng gặp thiên tai trải qua mùa đông gian nan này không dễ dàng gì, đâu còn tâm trạng đi giăng đèn kết hoa ăn mừng nữa?
Nhưng đối với hơn bốn ngàn học trò của Sơn Âm huyện mà nói, năm 42 Vạn Lịch tức năm giáp dần là năm thay đổi vận mệnh của họ, hơn bốn ngàn học trò phải tranh giành để được vào danh sách tám mươi sinh đồ của bổn huyện. Có thể ví như thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, đương nhiên, hơn bốn nghìn học trò này trẻ có, già cũng có, có người thì mưu cầu nghiệp lớn, có kẻ lại xa quê, dựa vào kinh nghiệm trước đây, phỏng chừng có khoảng hơn hai ngàn người ứng thí.