Nam Kinh Quốc Tử Giám do Nam Kinh Lễ Bộ quản lý, Nam Kinh Lễ Bộ Thượng thư là quan nhị phẩm. Cho nên dù có Cố Tế Tửu trong này, thì Lý Thượng thư cũng chủ trì, quan ngũ phẩm Tống Ti Nghiệp là gì mà có ý kiến. Trong lòng y thật sự rất sợ hãi, vì Lý Thượng Thư hỏi y với giọng điệu có chút châm chọc.
Trương Nguyên, Trương Ngạc, Tiêu Nhuận Sinh đứng dưới công đường. Các nha dịch mà Lý Duy Trinh mang đến chia làm hai hàng đứng hai bên. Quảng đường im lặng không một tiếng động, chỉ nghe vang vọng xa xa tiếng tiến sĩ đang giảng bải.
Lý Duy Trinh nhìn tên Mao Lưỡng Phong mặt mày tím ngắt liền nói: - Mao Giám Thừa, ngươi hãy nói ta nghe Trương Nguyên phạm môn quy nào?
" Bùm" một tiếng, Mao Lưỡng Phong quỳ khụm xuống, nói buồn bã: - Thưa Lý viện trưởng, học trò Trương Nguyên không phục khi được dạy dỗ, làm nhục học quan, đánh giám sai, Lý Viện trưởng mời người xem xét.
Vừa nói xong tiếng " mời xem xét" liền có hai tên giám sai của Thằng Khiêm Thính vẻ mặt đau đớn đi đến quỳ gối xuống phía sau Mao Giám Thừa, cúi đầu nói: - Lý Viện trưởng, học trò Trương Nguyên dùng côn đánh tiểu nhân thế này đây. Nói xong, y liền xé áo để lộ ra bả vai sưng đỏ, người kia kéo áo lên lộ cả áo lót, đường thắt lưng có một ngấn bầm tím.
Trương Nguyên đánh hai giám sai, Lý Duy Trinh có nghe Tiêu Nhuận Sinh nói qua, liền quát: - Bổn viện chưa hỏi các ngươi, các ngươi liền cởi áo ra, còn ra thể thống gì nữa!
Hai giám sai được Mao Giám Thừa chỉ bảo phải khóc lóc kể lể, bây giờ nghe giọng điệu nghiêm khắc của Viện trưởng lập tức câm như hến, quay đầu về phía Mao Giám Thừa để coi ám hiệu.
Lý Duy Trinh nói: - Mao Giám Thừa, mau kể đầu đuôi mọi chuyện, không được xót một chi tiết nào.
Mao Giám Thừa Lưỡng Phong đã quỳ xuống, Lý Thượng thư không bảo y đứng lên vậy có nghĩa là y phải tiếp tục quỳ. Y bắt đầu kể Trương Nguyên nhiều lần phạm môn quy, tự tiện đổi phòng, lớn tiếng gây ồn áo ở Hội Soạn đường, đang nói y lại nghe Lý Thượng Thư quát: - Việc này không phải Cố Tế Tửu đã xử lý rồi sao, cũng không tính là Trương Nguyên vi phạm môn quy cơ mà. Hay là ngươi không phục quyết định ấy của Cố Tế Tửu?
Mao Lưỡng Phong cứng họng không nói nên lời.
Tống Thì Miễn đứng bên cạnh cảm thấy rất khó chịu, chuyện này rõ ràng Lý Duy Trinh thiên vị Trương Nguyên rồi. Mao Lưỡng Phong chỉ là một tên quan nhỏ, nhưng Lý Duy Trinh là quan nhị phẩm, quan ngũ phẩm như y thì làm gì được.
Lý Duy Trinh chậm giọng nói: - Chỉ nói việc sáng nay, Trương Nguyên vi phạm quy định gì mà ngươi muốn xử dụng gông xiềng với hắn?
Mao Lưỡng Phong lắp bắp, đành nói mỗi ngày Trương Nguyên đều đi bắn cung, gặp gỡ các tỳ nữ thường xuyên khiến các học trò khác hoang mang trong lòng, không yên tâm học hành, lại có kỹ nữ tới lui gặp gỡ, làm bại hoại phong cách học trò, có ảnh hưởng vô cùng lớn..
Lý Duy Trinh nói: - Việc có Tỳ nữ đến trường bắn tìm Trương Nguyên, bổn viện đã biết, đó là Tiêu Thái Sử có viết lá thư phải gửi gấp cho Trương Nguyên nên sai nàng ta mang đến.
Chuyện thiên vị này đã quá rõ ràng, Tống Thì Miễn cuối cùng không nhịn được xen vào nói: - Lý Viện trưởng, Trương Nguyên cùng tỳ nữ mấy ngày nay mỗi ngày đều đến trường bắn, không phải do Tiêu Thái Sử truyền thư tín gì cả, xin Lý Viện trưởng xem lại.
Lý Duy Trinh nói: - Tỳ nữ kia đến trường bắn làm gì?
Tống Thì Miễn ra hiệu cho Mao Lưỡng Phong trả lời, Mao Lưỡng Phong mấy lần bị Lý Thượng thư quát lớn nên không dám nói bừa nữa, đáp: - Tỳ nữ kia mỗi ngày đến trường bắn từ sáng sớm để cùng Trương Nguyên và các học trò bắn tên.
Lý Duy Trinh hỏi: - Ngoại trừ bắn tên còn làm gì nữa không?
Mao Lưỡng Phong sảo quyệt nói: - Có làm chuyện gì hay không, ai có thể biết được, ty chức cũng không rõ lắm nhưng Trương Nguyên dung túng để tỳ nữ đến trường bắn, vào bên trong trường thì có ảnh hưởng không tốt.
Lý Duy Trinh hỏi: - Luyện tập từ sáng sớm với Trương Nguyên còn có học trò nào không?
Mao Giam Thừa liền báo tên Nguyễn Đại Thành , học trò Diêu và học trò Ngu, còn có Lưu Cầu Vương tử, Lý Duy Trinh nói: - Đợi ta gọi mấy người này đến hỏi xem có ảnh hưởng có gây hại gì không. Trước tiên nói về chuyện Trương Nguyên gặp kỹ nữ làm bại hoại phong cách học trò, có nhân chứng vật chứng gì không?
Mao Giám Thừa liền cho người áp giải Từ Tam của Tương Chân Quán đến. Khi Từ Tam đi ngang qua người của Trương Nguyên, Trương Nguyên hạ giọng nói: - Từ Tam,ăn ngay nói thật không cần phải sợ.
Từ Tam quay đầu nhìn Trương Nguyên, đã bị giám sai đẩy lên công đường. Tên Từ Tam này liền kêu to oan uổng quá, nói hôm qua lúc chạng vạng đến Quốc Tử Giám tìm Trương Nguyên chưa kịp hiểu có chuyện gì đã bị bắt nhốt lại. Lý Duy Trinh hỏi y tìm Trương Nguyên có chuyện gì, Từ Tam trả lời một cách chi tiết, Lý Duy Trinh liền hỏi Trương Nguyên: - Trương Nguyên, cô gái gặp nạn kia vì sao lại đến cầu xin ngươi giúp đỡ?
Trương Nguyên nói: - Khi học trò ở Tùng Giang-Thanh Phổ, Trần Mi Công ủy thác cho ba huynh đệ của học trò mang cô gái này cùng đến Nam Kinh. Quen biết nhau từ đó, sau này nàng ấy gặp nạn muốn học trò giúp đỡ đó là chuyện hợp tình hợp lý ạ. Khi Từ Tam đến Quốc Tử Giám tìm người thì Mao Giám Thừa lại bắt lại, đưa đến Thằng Khiên Thính thẩm vấn, giam giữ người ta, điều không phải đang nhằm vào học trò sao?
Lý Duy Trinh nhìn Mao Lưỡng Phong, Mao Lưỡng Phong liền chối đây đẩy: - Trương Nguyên nhiều lần phạm quy, nên bị quản chế là điều đương nhiên ạ.
Lý Duy Trinh cười lạnh một tiếng lập tức ra lệnh phóng thích Từ Tam, Từ Tam dập đầu đa tạ nhanh chóng lùi bước ra ngoài. Công đường hiện giờ vắng lặng không một tiếng động, mặt Mao Giám Thừa từ màu tím chuyển sang màu đen, còn Tống Ti Nghiệp sắc mặt tái nhợt như bụi bám dày.
Chợt có lính gác cửa báo lại, Nam Kinh Cẩm Y Vệ Bách Hộ Tất Tự Hào cầu kiến Lý Viện trưởng. Lý Duy Trinh sửng sốt không biết Cẩm Y Vệ đến làm gì? Liền ra lệnh triệu kiến.
Một lát sau, Cẩm Y Vệ Bách Hộ Tất Tự Hào dẫn tám gã đội nón của quân sĩ Cẩm Y Vệ tiến vào. Tám người lính Cẩm Y Vệ đứng trước nhà, Bách Hộ Tất đứng phía trên, lúc y bước qua Trương Nguyên liền khẽ gật đầu một cái, khóe miệng cười nhếch lên. Y bước nhanh đến trước mặt Lý Thượng thư quỳ đầu gối phải xuống chào theo nghi thức quân đội, cất giọng nói: - Ty chức Cẩm Y Vệ Bách Hộ Tất Tự Hào phụng chỉ của Trương đại nhân mời Mao Giám Thừa ở Quốc Tử Giám đến để hỏi chuyện.
Tên Mao Lưỡng Phong nghe Tất Bách Hộ vừa nói xong,thân hình sợ tới mức phát run luôn miệng nói: - Lý Viện Trưởng, ty chức luôn cần cù, không phạm lỗi gì quá đáng, xin Viện trưởng nói giúp cho ty chức một tiếng.
Tất Bách Hộ thản nhiên nói: - Tại hạ chỉ nói phụng mệnh mời Mao Giám Thừa đi trả lời vài câu hỏi của Trương chỉ huy thôi mà, Mao Giam Thừa có gì chột dạ mà hoảng sợ vậy, ngài biết chuyện gì sao?
Người hiện tại đang nắm giữ chức vụ chỉ huy Cẩm Y Vệ ở Nam Kinh là Trương Khả Đại. Giữ chức Phó tổng binh kiêm Nam Kinh Cẩm y Vệ Chưởng Đường là quan nhị phẩm cùng cấp với Nam Kinh Lễ Bộ Thượng thư nên Lý Duy Trinh có phần kiêng nể nhưng cũng nên hỏi một chút xem là chuyện gì là điều tất yếu: - Tất Bách Hộ, Trương Chưởng Đường cho gọi Mao Giám Thừa có chuyện gì không?
Tất Bách Hộ chắp tay trước ngực nói: - Ty chức không biết, Trương chỉ huy chỉ ra lệnh mời Mao Giám Thừa đến hỏi chuyện, nếu Mao Giám Thừa có tội thì sẽ cho người tra hỏi để thẩm vấn, Cẩm Y Vệ không dám tự tiện.
Tất Bách Hộ vừa nói xong, Lý Duy Trinh không có lý do gì để ngăn cản cả. Cẩm Y Vệ Chưởng Đường mà gọi một bát quan thì chuyện này cũng bình thường. Hơn nữa, Lý Duy Trinh không có ý che chở cho Mao Giám Thừa nên nói: - Mao Giám Thừa, nếu Trương Chưởng Đường có chuyện muốn hỏi ngươi, thì ngươi đi theo Tất Bách Hộ đi.
Nếu sáng hôm ấy, Đông Xưởng Chưởng ban xuất hiện thì Mao Giám Thừa không đến mức bị Cẩm y Vệ gọi đến để sợ mất hồn mất vía như thế này. Hiện trong lòng y biết rõ Đông Xưởng Chưởng ban kia và Trương Nguyên có liên quan với nhau. Nếu y biết chuyện này có liên quan đến Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng Chưởng ban thì có cho gan trời y cũng không dám giúp đỡ Tống Ti Nghiệp trị Trương Nguyên, y phải làm sao bây giờ?
Mao Giam Thừa vẫn đang quỳ trên mặt đất không đứng lên, lúc này y nhìn quanh tìm cứu tinh, y nhìn Tống Ti Nghiệp cầu cứu, Tống Ti Nghiệp lại nhìn đi nơi khác. Mao Lưỡng Phong trong lòng sợ hãi kêu lên: - Tống Ti Nghiệp, Tống đại nhân, mau cứu ti chức, mau cứu ti chức.
Tống Thì Miễn không dự đoán được mọi chuyện diễn biến theo hướng này. Gã tưởng có thể dẫm nát cục đá không ngờ lại bị ngọn núi đè bẹp. Nam Kinh Bộ Lễ, Nam Kinh Cẩm Y Vệ, hai người này gã hoàn toàn không thể chống lại được. Hiện giờ gã muốn nhanh chóng thoát khỏi vụ này, nhìn vẻ mặt Mao Giám Thừa đang quỳ gối hướng về phía gã cầu cứu, gã liền lùi ra sau vài bước nói: - Mao Giám Thừa, hãy đi theo Tất Bách Hộ, đi sớm về sớm.
Mao Lưỡng Phong cũng không phải là một tên khờ, y để Tống Thì Miễn lợi dụng mình làm vũ khí trị Trương Nguyên không chỉ vì nịnh nọt mà còn để được Tống Thì Miễn đề bạt, hay có sự ưu đãi nào khác đối với y. Bây giờ nghe Tống Thì Miễn nói như vậy, y đã biết sự trông đợi của y không có một chút hy vọng nào cả. Tống Thì Miễn không nỗ lực để cứu y thì thôi lại còn muốn Cẩm Y Vệ lột da y, y liền kêu to: - Tống đại nhân, chuyện này không thể để một mình ty chức gánh vác được. Người muốn lấy cớ đuổi học Trương Nguyên là Tống đại nhân mà, ty chức làm việc này do Tống đại nhân ra lệnh cả. Bây giờ đại nhân không đoái hoài gì đến ty chức cả, khiến ty chức thất vọng vô cùng.