Vương Vi nhẹ nhàng rút bàn tay ra khỏi tay Trương Nguyên, nói: -Chạy mệt, dù sao xiêm y ướt cũng phải thay. Nói xong đứng lên, để Huệ Tương lau.
Trương Nguyên cũng đứng lên, sóng vai với Vương Vi đứng bên cạnh cửa sổ ngắm mưa đêm, hoa cỏ bên cạnh Mai Hoa thiện phòng rất tươi tốt, trong không khí vẫn còn phảng phất hương hoa, nàng nói: -Trận mưa này xem ra chưa thể tạnh ngay được. Lời vừa nói lại thấy có chút không ổn, dù không ngoảnh mặt nhưng cũng có thể biết hắn đang cười, hừ một tiếng nói: -Giới Tử tướng công rất vui sao?
Trương Nguyên nói; -Không phải vui vẻ, là đáng tiếc, nếu như không mưa, ta còn có thể ngồi lâu một chút.
Vương Vi kinh ngạc, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: -Chàng có cha mẹ rất thương yêu chàng. Nhớ tới cha mẹ mình, nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cha nàng là Châu học chánh của Tuy Dương, nếu không phải vì bệnh chết trên đường về quê, nàng sao phải lưu lạc đến chốn thanh lâu, cũng có thể làm vợ người khác, chỉ có điều nếu như vậy nàng không thể gặp Trương Nguyên, rốt cuộc đây là hạnh phúc hay bất hạnh?
Trương Nguyên cầm tay nàng, không nói gì, có tiếng lão Tạ vọng đến: -Thiếu gia, có người từ phủ đến đón người rồi.
Vương Vi thở phào một hơi, nhưng lại cảm thấy mất mát.
Đến đón hắn là Lai Phúc và Mục Chân Chân, mang theo bốn cây dù, Vương Vi che dù tiễn Trương Nguyên ra Hoa Mai Thiền. Lai Phúc nhận ra thư sinh này là Vương Vi, kinh ngạc há to miệng, Vũ Lăng lén chọc vào eo Lai Phúc, lúc đó y mới phục hồi vẻ mặt.
Hai người sóng vai đi, hạ giọng nói: -Ngày mai Hàn xã tụ tập, không mưa thì tốt. Trương Nguyên nói: -Điều này cũng không ảnh hưởng đến sự náo nhiệt của Hàn xã, cả núi che ô cũng là một cảnh thú vị.
Nàng hỏi: -Núi nào?
Chàng chỉ tay về hướng bắc nói: -Sáng sớm ngày mai nhìn về hướng này, có thể nhìn thấy.
Nàng vui vẻ nói: -Là núi Long Sơn sao?
Trương Nguyên ngạc nhiên nói: -Tu Vi cũng biết núi Long Sơn?
Nàng mỉm cười không đáp, thầm nghĩ: “người mà chuyện từng nghe qua một lần không bao giờ quên như Trương Giới Tử mà cũng quên chuyện này sao? Năm ngoái trong thuyền ta đã xem chàng viết “ Long Sơn tuyết”, lại nghe Trương Tông Tử, Trương Yến Khách nói, nàng hiểu rất rõ danh thắng Sơn Âm.
Ở trước cửa viên, Trương Nguyên nói: -Tu Vi nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai có thể đi chơi trong vườn, ngày kia ta đến thăm nàng. Gật đầu, che dù, cùng Mục Chân, Vũ Lăng, Lai Phúc đi về phía Học Phủ cung, đi được mấy trượng, lại bảo Lai Phúc ngày mai tới đây hỏi Diêu thúc xem có thiếu gì không, trước tiên tạm mang một ít gạo Thiệu Hưng, dầu vừng, rau xanh và than củi đến.
Lai Phúc liền tuân mệnh.
Vương Vi đứng trước cửa viên nhìn bốn người bước đi, gió xuân se lạnh, dãy đèn lồng dài chiếu sáng dưới hàng hiên. Khoé miệng nàng lộ chút ý cười, mắt nàng rất tốt, cách mười trượng còn có thấy vết bẩn ở vạt áo của Trương Nguyên, chàng dính mưa lại ngồi trên chiếc ghế đầy bụi, đã bị bẩn một vệt lớn.
Không biết tại sao, vết bẩn kia lại làm nàng cảm thấy vui vẻ, không nhịn được cười ra tiếng, nàng nghĩ Trương Giới Tử, cho dù có một ngày chàng phụ ta, ta cũng sẽ không thích chàng nữa, nhưng ta sẽ vẫn thích vết bẩn trên vạt áo của chàng.
Nghĩ như vậy, nàng thật sự cười ra tiếng, lại nhẹ nhàng”phì”một tiếng, thầm nghĩ: “sao lại nghĩ đến chuyện Giới Tử phụ ta, Tu Vi ngươi đúng là nghĩ ngợi lung tung, ngươi đúng là vui đến lú lẫn rồi”.
Mưa một đêm không dứt mãi đến hừng đông mới dừng. Vương Vi thức dậy sớm, một tia sáng chiếu vào xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy Huệ Tương đang ở một bên ngủ say, lặng lẽ đứng dậy, thay quẩn áo, búi tóc, đội khăn chùm đầu, vòng qua đến cửa, vừa mở cửa, hương hoa xộc thẳng vào mũi, Ngu Mỹ Nhân, còn có thược dược mới nở,muôn hồng ngàn tía trong ánh bình mình, đẹp không tả nổi.
Nàng thầm nghĩ: -Giới viên này của Sơn Âm quả là danh bất hư truyền, tiên sinh Trương Túc Chi rất biết hưởng lạc, Giới Tử vẫn là tiết kiệm, Đông Trương nghèo mà Tây Trương giàu, nhưng mà Giới Tử có vẻ cũng không nghèo.
Vương Vi lấy nước sạch súc miệng, nước này là từ một con suối nhỏ từ Mi Sơn chảy xuống, Vương Vi vén áo ngồi xuống, vốc nước uống một ngụm, nước rất ngọt, pha trà rất hợp, đang lúc súc miệng, nghe thấy tiếng chuông, đây là tiếng chuông buổi sớm của thành Sơn Âm, cũng là nhanh mười tám tiếng, chậm mười tám tiếng, tổng cộng một trăm lẻ tám tiếng.
Vương Vi lẳng lặng lắng nghe, nàng từng nghe qua tiếng chuông Kim Lăng, tiếng chuông Hàng Châu, tiếng chuông ở mỗi thành khác nhau, cảm nhận được những khác biệt rất nhỏ, trong lòng có một cảm giác vui mừng khó hiểu, thầm nghĩ: “Mình từng nghe qua tiếng chuông đêm và sáng của thành Sơn Âm, thế là mình đã ở Sơn Âm một ngày”.
Tiếng chuông cuối cùng vẫn còn văng vẳng chưa dứt, Vương Vi đứng bên cạnh con suối nhìn về phía bắc, nhưng giống như là nhìn thấy trên nền bầu trời trong xanh vừa được gột rửa hiện ra một đỉnh núi màu xanh thẫm, đây chính là Long Sơn, giống như là tư thế một con sư tử lớn chạy đến bên hồ Bàng Công đột nhiên dừng lại uống nước.
Vương Vi lẩm bẩm nói: -Hôm nay trời nắng rồi, Trương Xã đầu đúng là người có phúc vận. Tuy nói cả núi che ô cũng là giai thoại, nhưng lại có nhiều bất tiện, bây giờ thì tốt rồi, cuộc tụ hội hôm nay mình không thể bỏ qua, vả lại xem Giới tử nói gì với mọi người.
Nàng trở lại thiện phòng, thấy Diêu thúc, Tiết Đồng, Huệ Tương tất cả đều đã thức dậy, đều là bị tiếng chuông buổi sáng đánh thức, nàng nói: -Tiết Đồng,cùng đi với ta lên Long Sơn, Diêu thúc và Huệ Tương thì ở lại đây.
Diêu thúc nói: -Tu Vi cô nương ăn cháo rồi đi.
Nàng nói: -Không cần, lên núi mua chút gì ăn là được rồi. Vào phòng lấy một chiếc quạt Liễu Ngọc đài dẫn theo Tiết Đồng đi ra hướng cửa chính.
Lão Tạ đang nói gì đó với con trai, thấy chủ tớ Vương Vi đi đến, liền chắp tay trước ngực thi lễ, nàng mỉm cười gật đầu một cái, cùng Tiết Đồng ra cửa chính, lão Tạ đêm qua không nhìn thấy rõ dung mạo của Vương Vi, lúc này mới thấy thư sinh này còn xinh đẹp hơn con gái, bừng tỉnh nói: -Khó tránh Thiếu gia lại chăm sóc thư sinh này đến vậy, sớm biết các thiếu gia Trương tây rất kỳ lạ, Giới tử thiếu gia cũng học được rồi, chậc chậc, những thiếu gia có tiền thật kỳ lạ: thích nam nhân.
Lão Tạ lắc đầu, quét rác.
Vương Vi mang theo Tiết Đồng tìm được thềm đá dẫn lên Long Sơn, lúc này trời vừa mới sáng, ngọn núi trong thành này không một tiếng động. Tiết Đồng cung không rời tay, bước đi nhanh nhẹn, bỗng nhiên bắn một mũi tên vào phía lùm cây, một con chim lông đen trắng rơi xuống, hù doạ một đám chim bay lên, Tiết Đồng nhảy qua nhặt con chim kia lên, vui vẻ nói: -Chim sẻ trên núi lớn rất ngon.
Vương Vi hơi sẵng giọng: -Không được bắn chim. Chúng ta ở nhờ trong vườn nhà Thúc tổ của Giới Tử tướng công, đó là thiện phòng, còn muốn nướng chim ăn sao?
Tiết Đồng bất đắc dĩ đem con chim đặt trên thềm đá bên cạnh, lầu bầu nói: -Đáng tiếc, không biết người nào được lợi đây. Đi theo Vương Vi lên núi, hỏi: -Tu Vi, chúng ta có thể ăn thịt cá không?
Vương Vi nói: -Ôi, ngươi cả ngày chỉ biết ăn, chúng ta cũng không phải là ni cô, sao lại không thể ăn thịt cá?
Tiết Đồng “ô” một tiếng, lúc này mới yên tâm, quay đầu nhìn con chim đã chết trên thềm đá, hi vọng nó bay đi, không muốn tiện lợi cho người khác.
Vương Vi nói: -Tiết Đồng, đói bụng rồi đúng không? Chúng ta đến miếu thành hoàng trên lưng chừng núi mua chút gì ăn.
Tiết Đồng ngạc nhiên nói: -Vi tiểu thư đã từng đến đây rồi sao?
Vương Vi đắc ý cười, lắc đầu nói: -Không, đây là lần đầu tiên.
Tiết Đồng ngước đầu nhìn xung quanh, không thấy có cái miếu nào nói: -Sao Vi tiểu thư biết có miếu ở lưng chừng núi----tiểu nhân biết rồi, có phải là Giới tử tướng công nói phải không?
Nàng cười không đáp, thầm nghĩ: “Long Sơn tuyết, không biết ông từ (người trông coi miếu) trong đó có khoẻ không?”
Vừa rẽ vào đoạn đường khác, nhìn thấy một toà miếu sừng sững ở trên lưng chừng núi, một lão đạo chống gậy ở trước cửa miếu chỉ huy bày hương án, các loại trái cây và hoa, nhân cơ hội tụ tập của Hàn xã kiếm chút đỉnh, thấy chủ tớ Vương Vi đi đến, ông từ đầu bạc phơ mặt tươi cười nói: -Vị công từ này đến thật sớm, mua chút hoa quả đi, đợi đến khi hơn ngàn thư sinh lên núi, lúc đó sợ sẽ không mua được.
Vương Vi ra hiệu cho Tiết Đồng mua một ít bánh ngọt hoa quế, bánh ngọt nhân đường, còn có nửa cân dâu tây, Tiết Đồng còn nói với ông lão: -Lão thần tiên, công tử nhà ta muốn nghỉ chân nhờ trong miếu, xin làm phiền một chút.
Ông lão nói: -Được được, công tử xin tự nhiên.
Vương Vi liền tới lầu gỗ bên phải ngôi miếu, nàng từng nghe Trương Ngạc nói qua về nơi này, Nguyên Tiêu năm xưa hội đèn lồng Long Sơn có một kẻ vô lại mang theo giảo đồng giở trò ở đây, nhưng mà bây giờ đây chỉ là một toà lầu trống, Vương Vi ăn mấy miếng bánh hoa quế, dựa vào lan can từ trên cao nhìn xuống những con đường ngoằn ngèo trên núi, nghĩ thầm: -Ta đứng chỗ này, Giới tử công lên núi ta có thể nhìn thấy.
Đường lên núi sáng sớm vắng vẻ, có mấy con chim sẻ đang nhảy nhót, ánh sáng mặt trời chiếu đến, thềm đá trắng xanh, hoa cỏ mọc đầy xen kẽ trong khe núi đá lởm chởm, chim sẻ sặc sỡ, hoa dại nở lác đác, ánh trăng khiến mọi vật có mầu thuỷ mặc, ánh mặt trời lại khiến mọi vật đều tươi tắn đầy sức sống.
Vương Vi nhìn mọi thứ, mỉm cười, cũng không có ý định theo đuổi suy nghĩ, nhưng mỗi câu, mỗi động tác, mỗi biểu cảm cùng với Trương Nguyên hôm qua lại tự nhiên hiện lên, làm lòng nàng vô cùng vui vẻ.
Có vẻ như là đã sáng rồi, chim tước trên núi bỗng trở lên kinh sợ, có người lên núi, đầu tiên là hai tỳ nữ, đang cầm túi vải, đi phía sau ở trên con đường gấp khúc là một đôi vợ chồng, nam mặc quần áo xanh, nữ mặc đồ vô cùng trang nhã, cầm tay nhau bước lên thềm đá, bộ dạng rất ân ái, sau đôi vợ chồng là hai người hầu, mang theo hộp đồ ăn.