Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 309-1: Ta nhìn thấy cũng thương (1)



Trương Nguyên thầm nghĩ: "Tỷ tỷ tin tức linh thông thật, là tỷ phu tiết lộ rồi." Nói:
- Tỷ tỷ tới thư phòng ở Tây lầu trước chờ đệ, đệ sẽ xuống nói chuyện với tỷ ngay.

Đôi mày liễu của Trương Nhược Hi dựng ngược lên:
- Đệ vẫn còn điềm tĩnh được ư.

Chưa nói hết lời, Trương Nguyên đã bước nhanh lên Nam lầu, Trương Nhược Hi đành phải tới thư phòng ở Tây lầu chờ, thấy Mục Chân Chân đang ở trong phòng viết chữ, lúc này đã đặt bút xuống đứng dậy, liền hỏi:
- Chân Chân, ngươi cũng biết chuyện Vương Vi sao?

Mục Chân Chân ở trong thư phòng đã nghe được tiếng thiếu gia và Đại tiểu thư nói chuyện bên giếng, đang nhấp nhỏm, Đại tiểu thư quả thực liền tiến vào hỏi nàng, mặt đỏ lên, không dám thở một tiếng, vô cùng bất an.

Trương Nhược Hi thấy bộ dáng gấp gáp của Mục Chân Chân, lại mỉm cười, nói:
- Được rồi, đừng lo lắng, ta không làm khó dễ ngươi nữa, đợi ta thẩm vấn tiểu Nguyên, nhất định bắt nó phải khai ra.

Mục Chân Chân nhẹ nhàng thở ra, lại nghe Đại tiểu thư lại nói:
- Chân Chân, hiện tại ngươi cũng là người của tiểu Nguyên, cũng phải quản nó, để nó làm bậy như vậy sao được!

Mục Chân Chân mặt lại đỏ bừng, nói:
- Đại tiểu thư, thiếu gia người không có làm bậy đâu, không làm chuyện gì sai, thật đó.

Trương Nhược Hi nói:
- Mặc kệ thật hay giả, tí nữa ta tự hỏi nó.

Trương Nguyên rất nhanh đã tới rồi, cười hì hì, hỏi:
- Lý Thuần, Lý Khiết hai chúng nó đi đâu rồi?

Trương Nhược Hi nói:
- Không cần chú ý lung tung, nói, chuyện Vương Vi là chuyện gì, hiện ở nơi nào?
Nàng là người chăm sóc đệ đệ từ nhỏ.

Trương Nguyên còn chưa mở miệng, Thỏ Đình từ cạnh cửa thò đầu ra nói:
- Thiếu gia, Tây Trương Liên Hạ tỷ tỷ nói Bắc viện Đại lão gia kêu thiếu gia đến hỏi.

Tiểu Thạch Đầu chạy vào nói:
- Thiếu gia, Tông thiếu gia hỏi khi nào tới phủ học nói chuyện với chư sinh.

Tụ tập Long Sơn xã tuy rằng kết thúc, nhưng đại bộ phận Hàn Xã xã viên chưa rời khỏi Sơn Âm, hôm qua ở Thiệu Hưng phủ học đã hẹn tổ chức ba ngày bàn luận văn chương, luận bát cổ bài văn, luận việc thiên hạ.

Trương Nguyên nói với tiểu Thạch Đầu:
- Nói với Tông thiếu gia, trước giờ Tỵ một khắc ta sẽ đến.
Giờ mới là canh ba giờ Thìn.

Tiểu Thạch Đầu vâng một tiếng rồi đi.

Trương Nhược Hi tức giận nói:
- Trương Xã đầu, đệ bận rộn quá nhỉ.

Trương Nguyên cười hì hì nói:
- Không còn cách nào khác, lệnh đệ đại tài, người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm mà.
Nói với Mục Chân Chân:
- Chân Chân, ngươi thay ta nói chuyện Vương Vi cho tỷ tỷ, cứ nói đi.
Dứt lời, đi ra cửa Đông Trương gặp tộc thúc tổ Trương Nhữ Lâm.

Trương Nhược Hi bật cười, nói với Mục Chân Chân:
- Chân Chân ngươi nói đi sao Trương Nguyên lại càng ngày càng bại hoại thế này hả?

Mục Chân Chân mím môi cười, Trương Nhược Hi hỏi, Mục Chân Chân kể qua chuyện kết giao của Trương Nguyên và Vương Vi, Trương Nhược Hi nói:
- À ừm, nhiều gian nan giống như kể chuyện truyền kì vậy, Vương Vi kia đẹp như vậy, so với ngươi thì thế nào, Chân Chân?

Mục Chân Chân vội hỏi:
- Hầu gái sao có thể sánh bằng!

Trương Nhược Hi nói:
- Vương Vi ở Giới Viên phải không, ta đi xem, Chân Chân theo ta.

Mục Chân Chân lại lộ ra vẻ mặt căng thẳng khó khăn, Trương Nhược Hi cười nói:
- Yên tâm, Vương Vi cũng không phải ngoại thất của Lục lang ta, ta sẽ không làm gì nàng đâu.

- Ngồi đi.

Thân hình mập mạp của Trương Nhữ Lâm ngồi xuống chiếc ghế bành, đưa tay chỉ về phía hướng ghế dựa mũ quan đối diện án thư, sau đó xê dịch sang một bên, ngồi nghiêm chỉnh một chút.Mấy hòm để sách và đồ vật trong thư phòng này đều là do danh gia chế tạo, thanh lịch tinh xảo, có điều hơi hỗn độn và bụi bặm, bởi vì Trương Nhữ Lâm không cho người hầu tùy tiện dọn dẹp, mấy bộ sách vứt lung tung trên bàn, giống như đống mũi tên trên bàn. Ánh nắng xuyên qua khe ngói chiếu vào, vô số hạt bụi bay lượn lờ trong ánh nắng.

Trương Nguyên cung kính ngồi xuống, yên lặng chờ tộc thúc tổ mở miệng hỏi, cảm giác vẻ mặt của tộc thúc tổ hôm nay khá nghiêm túc, có chuyện quan trọng muốn nói.

Trương Nhữ Lâm hắng giọng một tiếng, mở miệng nói:
- Trương Nguyên, thúc tổ hôm nay tìm con đến là có hai chuyện muốn nói.

Trương Nguyên hạ thấp người nói:
- Xin thúc tổ dạy bảo.

Trương Nhữ Lâm cười cười, nói:
- Ta vốn nghĩ rằng Hàn Xã các con chỉ là văn hội của vài thư sinh tâm đầu ý hợp, thảo luận chế nghệ mà thôi, hoàn toàn không nghĩ là thanh thế lớn như vậy.

Trương Nguyên vẻ mặt thành khẩn, yên lặng đợi tộc thúc tổ nói tiếp.

Trương Nhữ Lâm từ sau đống sách nhìn Trương Nguyên, tiếp tục nói:
- Con cùng ngàn người lên Long Sơn tuyên dương tinh thần Hàn Xã, ta đã biết hết, ý chí không nhỏ, Cao Cảnh Dật và Trâu Nam Cao không quản đường xa tới đây lên tiếng ủng hộ con, làm cho ta càng không nghĩ tới.

Nói tới đây Trương Nhữ Lâm chuyển chủ đề, hỏi:
- Đêm qua,hai vị lão tiên sinh kia cùng con nói chuyện gì vậy?

Trương Nguyên liền kể chuyện đêm qua đàm luận cùng Cao Phan Long. Trương Nhữ Lâm cười nói:
- Cao Cảnh Dật thật sự rất coi trọng con nên mới cùng thiếu niên tuổi đôi mươi như con nói chuyện đó!
Lại nói:
- Con trả lời những lời đó của Cao Cảnh Dật cũng không tệ, nhưng ta hỏi con, con có thể biết chuyện từ năm Vạn Lịch ba mươi chín Tân Hợi về sau, người của Đông Lâm và Chiết, Tề đảng sẽ có địa vị như nhau?

Trương Nguyên nói:
- Tộc tôn có biết.

Trương Nhữ Lâm bỗng nhiên thở dài một tiếng:
- Giao Môn tướng công về với đất Phật rồi.
Sợ Trương Nguyên nghe không rõ, bổ sung:
- Giao Môn tướng công chính là Thẩm Nhất Quán, qua đời tháng trước.

Trương Nguyên biết Thẩm Nhất Quán, mười năm trước là nội các thủ phụ của Đại Minh, lãnh tụ của Chiết đảng, trọng Phật giáo. Dân chúng Minh triều gọi tú tài là tướng công, các quan cũng gọi nội các thủ phụ là tướng công.

Trương Nhữ Lâm nói:
- Thẩm tướng công vì lên án người Đông Lâm, con cũng biết nguyên do trong đó chứ?

Trương Nguyên nói:
- Xin thúc tổ chỉ giáo.

Trương Nhữ Lâm nói:
- Nên để con biết những chuyện này, con đã không phải là một tú tài nhỏ nữa mà đã là nhân vật đang được chú ý, không ít đại thần trong triều cũng biết tên con. Ta cho con biết, người đảng Đông Lâm toàn lực công kích Thẩm tướng công có hai nguyên nhân chủ yếu, một là Thẩm tướng công tin Phật, người Đông Lâm tôn Nho không theo Phật, bên ngoài thoạt nhìn đây là việc tự do tín ngưỡng, nhưng chính là vì nguyên nhân này khiến người Đông Lâm nhìn Thẩm tướng công không thuận mắt, không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau dựng sự nghiệp được mà. Một nguyên nhân khác chính là mùa xuân năm Vạn Lịch thứ ba mươi Hoàng đế nhiễm bệnh, bản thân cho rằng không còn nhiều thời gian nữa, suốt đêm gọi Thẩm Nhất Quán vào cung phó thác hậu sự, nói phải thu hồi thuế quặng, Thẩm Nhất Quán quay về nội các làm theo ý chỉ, nào ngờ hôm sau, bệnh tình của Hoàng đế chuyển biến tốt đẹp, hối hận quyết định triệu hồi quặng thuế giám của mình, liên tục phái các quan tới nội các thu lại chỉ dụ, Thẩm tướng công bị ép bất đắc dĩ đành phải trả lại. Điều này làm cho những người đảng Đông Lâm chủ trương gắng sức thực hiện giảm thuế quặng cực kỳ bất mãn với Thẩm tướng công, cho rằng Thẩm tướng công nhát gan không có kiên trì, nếu không thì chính sách này đã được phế bỏ rồi.

Người Đảng Đông Lâm phản đối thuế quặng, thuế thương nghiệp có liên quan đến việc tích luỹ tư bản, giai đoạn đầu của chủ nghĩa bản cần phải tích luỹ tư bản, phản đối thương thuế cũng đã trở thành nguyên nhân của những cuộc nổi dậy tự giác hoặc không tự giác của tầng lớp thương nhân Giang Nam, đáng tiếc bởi vì nội ưu danh hoạn, tài chính quốc gia đắp bên trái thì thiếu bên phải, người đảng Đông Lâm bị hậu nhân lên án.

Trương Nguyên nói:
- Thẩm tướng công chủ trì nội các, suy nghĩ tất nhiên chính xác hơn, người đảng Đông Lâm thì quá mức thuần túy.

Trương Nhữ Lâm tán thưởng nói:
- Rất đúng, đây là con nhận xét chí công vô tư, nhưng người đảng Đông Lâm lại không nghĩ như vậy, từ đó họ coi Chiết đảng là địch, có cơ hội là muốn đánh đổ, thúc tổ cũng là người bị hại.

Trương Nguyên hỏi:
- Tộc tôn muốn hỏi, Đông Lâm đảng, Chiết đảng rốt cục là được hình thành như thế nào?

Trương Nhữ Lâm nói:
- Từ sau khi Thẩm tướng công nhập các thì bắt đầu có tên Chiết đảng. Đến giờ chưa được hai mươi năm. Đông Lâm cũng như vậy, sau lần kinh sát năm Quý Tị đời Vạn Lịch thứ hai mươi mốt, quyền lực bắt đầu phân chia. Hai lần kinh sát Ất Tị, Tân Hợi, Đông Lâm và các đảng Chiết, Sở như nước với lửa, ai là chủ kinh sát liền bài xích đối phương.

Trương Nguyên thở dài:
- Đảng tranh ngộ quốc à (các đảng đấu tranh với nhau ảnh hưởng không tốt đến đất nước)

Trương Nhữ Lâm nói:
- Các đảng tranh giành làm cho đất nước bất lợi ai cũng biết, nhưng con không tranh giành với người khác, người khác sẽ tranh giành với con, giống như như ta vậy lui về ở ẩn đương nhiên xem chuyện các đảng tranh giành như mây thoảng qua rồi, nhưng đã muốn làm quan trong triều thì đây là điều không thể trốn tránh. Ta nghe chuyện con và Cao Cảnh Dật nói với nhau , dường như con có ý dung hòa các đảng.

Trương Nguyên thật lòng nói:
- Thúc tổ thật cơ trí.

Trương Nhữ Lâm cười, khuôn mặt lập tức nghiêm túc lại, nói:
- Nhưng con là tộc tôn của Trương Nhữ Lâm ta, dấu vết này của Chiết đảng không thể xóa nhòa được. Chớ thấy Trâu, Cao hai người bây giờ xem trọng con, nếu bọn họ vào triều chủ chính, người bọn họ đề bạt trọng dụng vẫn sẽ là người Đông Lâm đảng bọn họ. Nếu như lời nói của con không hợp ý với bọn họ, lập tức con sẽ bị gạt bỏ bài xích ngay, cho nên nói con muốn nắm giữ bên trong là rất khó. -special-character:line-break'>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.