Trương Nguyên vừa nghe thì lập tức nhận ra ngay đó chính là giọng của hai gã lưu manh. Không sớm không muộn chúng lại nhè đúng lúc này để đến. Trương Nguyên không biết chuyện Nhị Hổ bị Chân Chân đạp cho một cước trúng ngực, đau tới mức không dậy nổi phải nằm liệt giường một ngày một đêm, ăn đủ thứ tẩm bổ, uống đủ thứ thuốc trị trong chữa ngoài, tốn không ít tiền mới hồi phục được. Sáng sớm hôm nay cùng Tam Hổ, Tứ Hổ và Lục Hổ cùng Lưu bổ đầu kéo tới chào hỏi. Vì đã được “lĩnh giáo” qua võ công của thiếu nữ đọa dân kia nên hôm nay chúng còn chuẩn bị theo cả dao găm và đoản côn.
Mục Chân Chân cũng nghe ra người đến là ai, mặt lập tức biến sắc:
- Phụ thân, chính là mấy tên người xấu hôm nọ đó.
Rồi liếc mắt nhìn sang Trương Nguyên nửa như cầu khẩn nửa như thăm dò, nếu cậu lại chịu đứng ra chống lưng cho thì cô mới dám động thủ.
Trương Nguyên nói:
- Để ta ra xem sao.
Rồi cậu bước ra mở cửa.
Người hầu Năng Trụ của Trương Ngạc trợn mắt nói:
- Kêu la cái gì, công tử nhà ta ở trong này, mau tránh ra.
Năng Trụ bình thường đi theo Trương Ngạc, anh ta cũng khá là ngang tàng.
Nhị Hổ, Tứ Hổ và Lục Hổ thấy Trương Nguyên từ cánh cửa nhỏ bước ra, đồng loạt mở to mắt kêu lên:
- Sao lại là ngươi?
Nhị Hổ xoa ngực, tức giận nói:
- Tiểu tử thối, hại ông thiếu chút nữa bị kiện. Nếu không phải ông mày có người trong nha môn thì đã khổ với mày rồi.
Trương Nguyên hỏi:
- Kẻ chống lưng cho các người ở nha môn là ai, mau nói ra cho ta được sợ chút nào.
- Cho ngươi biết, Lưu…
Tứ Hổ đang định kêu tên Lưu bổ đầu thì bị Nhị Hổ ngăn lại. Nhị Hổ nheo mắt đánh giá Trương Nguyên một lượt, dù sao cũng đã bị vạch mặt, không chút khách khí, hỏi:
- Tiểu tử, ngươi thật sự là cháu của Trương Nhữ Lâm sao? Ta nhìn ngược nhìn xuôi, nhìn thế nào cũng không thấy giống. Mà ngươi chạy tới cái xó này làm gì?
Năng Trụ tức giận nói:
- Dám kêu tên đại lão gia nhà ta như thế à, chán sống rồi phải không?
Năng Trụ cũng là một kẻ nóng nảy lỗ mãng, chẳng cần biết đối thủ có mấy người đã xắn quần xắn áo hùng hổ tiến lên.
Trương Nguyên biết Năng Trụ không biết võ nghệ, khẳng định đánh không lại bốn tên này, liền lên tiếng:
- Năng Trụ, khoan hãy ra tay.
Rồi quay sang bốn tên lưu manh, nói:
- Hay là gọi người trong nha môn của các ngươi tới đây đi, mọi người cùng nhau thương lượng.
Tam Hổ vẫn chưa nói câu nào, lạnh lùng liếc Trương Nguyên một cái rồi mới lên tiếng:
- Ta biết tiểu tử này là ai rồi, chính là con trai của Trương Thụy Dương nhà Đông Trương.Trước đây ta đã gặp qua rồi, hai năm nay nó thay đổi nhiều quá làm ta suýt không nhận được ra.Nó không phải cháu Trương Nhữ Lâm nhà Tây Trương đâu, đếch phải sợ nó....Nhưng không cần quan tâm tới thằng nhãi này vội, tính sổ với con tiện nhân kia trước đã.
Mặc dù là con cháu Đông Trương nhưng cũng không phải dễ bắt nạt, để cho đám lưu manh côn đồ nhà ngươi kinh thường đâu nhé.
Nhị Hổ nghe vậy thì làm bộ hung tợn, hất hàm hỏi Trương Nguyên:
- Tiểu tử, khôn hồn thì cút cho xa một chút.Nếu mày là cháu của Trương Nhữ Lâm thật thì ông còn kiêng nể ba phần, nhưng mày lại không được tốt phúc như thế con ạ. Đã không phải nhà Tây Trương thì khôn hồn xéo ngay cho ông, nếu không đừng trách cú đấm của ông không có mắt nhé.
Năng Trụ nói:
- Giới Tử thiếu gia, để Năng Trụ đi gọi Tam công tử đến đây.
Trương Nguyên nói:
- Không cần.
Nghe thấy tiếng bước chân nặng nề phía sau, quay đầu lại thì thấy Mục Chân Chân đang đỡ cha đi ra. Mục Kính Nham hai tay chống ở trên khung cửa thở dốc, cất tiếng ho dữ dội.
Trương Nguyên hỏi Mục Chân Chân:
- Ở đây có bốn tên, cô lo được tất không?
Mục Chân Chân hỏi lại:
- Nhưng đều tính là thiếu gia đánh chứ?
Trương Nguyên mỉm cười, gật đầu nói:
- Đúng, tính là ta đánh. Đánh rồi trói chúng lại để ta giải tới nha môn. Cô không phải đi đâu.
Mục Kính Nham thở gấp:
- Chân Chân, chớ động thủ với họ.
Mục Chân Chân nói:
- Phụ thân, là Trương thiếu gia nói mà, con chỉ là thay cậu ấy ra tay thôi. Đúng không, Trương thiếu gia?
Trương Nguyên cười nói:
- Chính xác.
Bốn gã lưu manh tức sôi máu. Nhị Hổ vốn tính nóng nảy, vội tháo chiếc nón trúc trên đầu xuống quăng mạnh xuống đất rồi lập tức rút ra cây đoản côn giấu trong tay áo.Đó là cây côn làm từ gỗ táo, hai đầu bọc sắt, dài một thước bốn.Gã cười gằn nói:
- Tiểu tử, cút ngay, bằng không ông sẽ đập nát đầu mày ra....còn con tiện nữ kia, hôm nay theo ông thì sống, nếu không ông phá tan nhà mày ra, thằng cha bệnh tật của mày thở không ra hơi nữa rồi, hay để ông tiễn nó về chầu Diêm Vương luôn nhé?
Tứ Hổ, Lục Hổ cũng đồng loạt rút đoản côn hùng hổ tiến lại, chỉ có Tam Hổ là vẫn đứng nguyên tại chỗ, cây đao vẫn nằm yên trong ống tay áo.
Mục Chân Chân chui người qua nách Mục Kính Nham, động tác nhanh như cắt.Trong tay cô có một vũ khí rất kì lạ, giống như côn nhị khúc, một ngắn một dài.Khúc dài ước tầm một thước hai (1 thước =10 phân), khúc ngắn tầm tám phân (1 phân=0.033m), giữa hai khúc côn là một sợi xích sắt dài tầm bốn tấc.
- Côn nhị khúc, mau sử dụng côn nhị khúc...
Trương Nguyên nhìn thấy thì hơi ngẩn người.Mục Chân Chân biết sử dụng côn nhị khúc. Thời Minh triều đã có côn nhị khúc rồi ư? Mặc dù côn nhị khúc này có hai đoạn không dài bằng nhau, nhưng có vẻ là cố ý chế thành như vậy. Côn nhị khúc của Minh triều là kiểu một dài một ngắn sao?
Mục Chân Chân một bước đã đứng ngay giữa, che chắn cho ba người .Nhị Hổ cầm đầu, quơ quơ cây côn quơ bọc sắt hằm hằm tiến lên. Cổ tay phải của Mục Chân Chân lắc mạnh một cái. Khúc côn ngắn trong tay cô giống như một con rắn độc đang thè lưỡi đập trúng vào Nhị Hổ rồi lập tức rút về. Nhị Hổ “ A “ lên một tiếng đau đớn, vội vàng lùi sau mấy bước, hổn hển thở.
Mục Chân Chân không đuổi theo mà quay lại đứng trước người Trương Nguyên.Vị trí này lại đúng vào chỗ nước mưa rỏ xuống, những hạt mưa trút xuống người Mục Chân Chân nhưng cô cơ hồ không cảm nhận được, cô khẽ khom người giống như tư thế chuẩn bị tấn công của con báo.
Nhị Hổ kêu lên:
- Con tiện nữ này quả nhiên lợi hại, mấy ca ca cùng xông vào đi.
Lúc này hàng xóm bên cạnh đã chạy ra xem cả rồi, chỉ trỏ bàn tán, chửi mắng bốn tên lưu manh. Bốn tên có chút chột dạ, Nhị Hổ quay lại hét:
- Nhìn cái gì mà nhìn, tiểu tiện nữ Mục Chân Chân bán quýt dởm lừa bọn ta, còn đả thương bọn ta, tội thêm một bậc. Hôm nay ta phải giải nó tới nha môn.... Lục Hổ, đi gọi Lưu bổ đầu tới. Lưu bổ đầu chắc là đã tới quán trà đầu ngõ rồi đó.
Lục Hổ đáp một tiếng rồi xoay người chạy tới phía đầu hẻm. Còn chưa kịp chạy tới nơi thì đã vui mừng hét to:
- Lưu đại ca, huynh đã đến rồi!
Một sai nha thân hình cao lớn vận một bộ áo màu xanh nhạt, đầu quấn khăn, tay cầm lệnh bài, dầm mưa bước tới.
Bầu không khí trở nên im lặng, không ai nói câu nào. Mục Chân Chân sắc mặt cũng trắng bệch, tay cầm côn nhị khúc khẽ run, quay đầu nhìn Trương Nguyên nói:
- Trương thiếu gia....
Đọa dân sợ nhất gặp quan. Trong suy nghĩ của họ, gặp quan đồng nghĩa với việc không cần biết là có tội hay không, có lí hay vô lí, cứ bị ăn mấy chục gậy rồi xét sau. Mục Chân Chân mười bốn tuổi như một chú chim bị nhốt vào lồng, vừa ấm ức vừa không cam lòng.
Bốn tên lưu manh nhìn thấy Lưu bổ đầu tới thì mừng hơn bắt được vàng.Chúng giờ như hổ thêm cánh, lớn tiếng kêu:
- Lưu đại ca, Lưu đại ca....
Nhị Hổ giơ cánh tay sưng vù lên, ăn vạ nói:
- Lưu đại ca, huynh xem, con tiện nữ kia dùng côn đánh người, làm đệ ra nông nỗi này đây...
Nhưng gã còn chưa dứt lời thì đã ăn thêm cái tát. Lưu bổ đầu cho gã một bạt tai xong, quát:
- Đồ ngu, có mắt mà như mù, còn không xem xem người ta là ai.
- Không sai, là đánh ngươi đó. Mau qua tạ lỗi với Giới Tử thiếu gia đi.
Nói rồi Lưu bổ đầu bước tới trước mặt Trương Nguyên, chắp tay trước ngực thi lễ nói:
- Giới Tử thiếu gia, tiểu nhân tới chậm làm mấy tên chó kia mạo phạm đến cậu, mong cậu thứ lỗi.
Đám đọa dân đang vây lại xem ai nấy há hốc mồm kinh ngạc, mới vừa rồi họ còn lo cho Mục Chân Chân, trong nháy mắt cảnh tượng lại thành ra thế này. Tên lưu manh ăn thì ăn tát, vị bổ đầu áo xanh lại còn cung kính thi lễ với một cậu thiếu niên. Rốt cuộc chuyện này là sao?
Mục Chân Chân thì càng không cần phải nói, giờ thì cô không cần lo lắng nữa rồi. Mấy tên đó là cô thay mặt Trương gia thiếu gia “dạy cho một bài học”, giờ thì không cần phải động thủ nữa rồi, thật tốt quá.