Khăn trải giường toàn là nước d*m thế nên Trình Gia Thừa ôm cô đến sô pha, Mạnh Dao cưỡi lên trên người hắn, tư thế này khiến cho côn th*t vào càng sâu.
“Lần đầu tiên bú vú em thì tôi đã muốn ddijt em như thế này.”
Trình Gia Thừa thay phiên nhau yêu thương bộ ngực của cô, rồi hai tay ôm trọn lấy mông cô, dẫn dắt cô lên xuống nhịp nhàng.
“Dao Dao đang chủ động ăn dương v*t, quá tuyệt vời.”, Hắn không tiếc lời khen.
Mạnh Dao không hề ngại ngùng đáp lại hắn, mỗi lời hắn nói Mạnh Dao đều tự động biến lời đó thành một biểu cảm đầy yêu thương, chỉ cần nghĩ rằng hắn cũng yêu cô, chỉ cần nghĩ như vậy thôi cũng đã khiến cô đạt cực khoái từ tận bên trong.
Cô vừa trải qua một cơn cực khoái, cô cảm thấy rằng tình yêu của mình dành cho Trình Gia Thừa lại tăng thêm một bậc.
“Hết sức rồi.” Mạnh Dao thì thầm xin tha.
“Đúng là không có triển vọng, những thứ vừa ăn lúc nãy đi đâu hết rồi.”, Mặc dù miệng khẽ trêu chọc nhưng tay vẫn dịu dàng ôm cô nằm xuống ghế sô pha, nâng chân cô lên rồi lại lần nữa nhét vào.
Con trai chủ động thì sẽ tốt hơn, lúc nãy Trình Gia Thừa đã bắn một lần thế nên lúc này vô cùng chu đáo, hắn dịu dàng vuốt ve cô, sợ làm cô bị thương, tình yêu trong mắt Mạnh Dao nồng đậm khó tan, khiến cho Trình Gia Thừa càng không nỡ làm tổn thương cô.
“A! It is not need to that…”
Trình Gia Thừa hiểu ý cười cười, có chút xấu xa nhắm ngay chỗ kia kích thích, Mạnh Dao đỏ mặt há cái miệng nhỏ cầu xin hắn, Trình Gia Thừa đẩy nhanh tốc độ đưa đẩy, ngay tại lúc cô cao trào thì cũng bắn ra.
Căn nhà này có một cái bồn tắm lớn, Trình Gia Thừa ôm cô bỏ vào đó ngâm một lúc, còn bản thân thì dùng vòi hoa sen tắm nhanh rồi sau đó đi ra ngoài.
Mạnh Dao thích sự dịu dàng của hắn khi hắn tắm rửa cho mình, bây giờ cô cảm thấy mất mát khi ngâm một mình trong bồn tắm nhưng cô không muốn biểu hiện cảm xúc này ra ngoài nếu không Trình Gia Thừa sẽ cho rằng cô đang dùng sự trinh tiết của mình để dọa trái tim hắn, nghĩ thế nên cô ngoan ngoãn ngâm nga tự mình tắm rửa.
“Được rồi, đừng ngâm lâu quá.”, Trình Gia Thừa quay lại, vươn tay ôm lấy cô để cô đứng trong bồn tắm, lấy đại một chiếc khăn tắm lớn lau khô cho cô rồi sau đó ôm cô ra ngoài đặt xuống giường.
Khăn trải giường đã được thay mới, bên cạnh có một cái áo phông, Mạnh Dao ngơ ngác nhìn nó, không biết nên làm gì tiếp theo.
“Em có đói không?” “Không đói.”
“Vậy em xem ti vi một lát đi, tôi đi xuống nhà mua một ít đồ rồi về liền, được không?”
“Ừm.”
Trình Gia Thừa bật TV trong phòng ngủ rồi lại lần nữa đi ra ngoài, khi Mạnh Dao xem đến nửa tập của bộ phim truyền hình thì hắn trở về, trên tay cầm một cái túi, hắn đi mua đồ ngủ cho cô.
“Tôi cho quần áo của em vào máy giặt rồi, sáng mai chúng sẽ khô thôi.” “Cảm ơn.”
“Phía dưới có đau không?” “Không đau.”
Đương nhiên Trình Gia Thừa không tin, hắn lấy trong túi ra một ống thuốc, xốc chăn bông ra kiểm tra giữa hai chân cô, hành động bôi thuốc vào chỗ đó cho cô của hắn khiến Mạnh Dao ướt sũng.
Trình Gia Thừa đi đến ôm cô dựa vào đầu giường, cắn lỗ tai cô trêu ghẹo, ” Không được chảy nước nữa, nếu ddijt thêm lần nữa thì h/uyệt nhỏ này sẽ hư mất.”
“Mình muốn bị cậu chơi hư,” Cô sợ lửa cháy chưa đủ lớn mà châm dầu nói.
Trình Gia Thừa cười cười, ôm cô nằm xuống, “Mệt không? Ngủ một lát nhé?”
********
Đến trưa ngày hôm sau thì Mạnh Dao mới về nhà, Trình Gia Thừa bắt taxi đưa cô đến cổng tiểu khu, hắn ngồi trong xe nói vọng ra.
“Về nhà có bị phạt không?”
“Chắc là sẽ đóng cửa ăn năn.” Cô nhẹ nhàng trả lời.
Mạnh Dao đứng ở lối vào cầu thang mười phút trước khi gửi một tin nhắn cho Trình Gia Thừa: [ Hẹn gặp lại cậu vào thứ hai. Đừng quay lại. ]
Mạnh Dao tháo sợi dây chuyền ra khỏi cổ giấu vào nội y, xong xuôi mới mở cửa bước vào nhà, Trương Tố Úc đang ngồi trên sô pha, sắc mặt bà tái mét, quần áo trên người vẫn như ngày hôm qua, Mạnh Dao đổi giày, cô nhìn thấy một mảnh gốm vỡ bên cạnh tủ giày, chiếc bình trên bàn cũng đã biến mất.
“Đi đâu?” Trương Tố Úc hỏi.
Mạnh Dao đặt cặp sách xuống, đứng đối diện với bà, cúi đầu trả lời: “Bố đưa con đi ăn tối, người phụ nữ đó không có ở đó.”
Trương Tố Úc đột nhiên phát điên đứng dậy, lấy cặp sách của cô ném tất cả đồ đạc xuống đất, sau khi không tìm thấy gì ngoại trừ sách vở thì bà bắt đầu lục lọi túi quần của cô.
“Đi thay quần áo đi,” Trương Tố Úc lại nói.
Mạnh Dao thay bộ quần áo chuyên mặc vào ngày chủ nhật, khi bước ra thì thấy Trương Tố Úc đang cầm cây thước trên tay, Mạnh Dao không chớp mắt bước đến, xắn ống quần lên đứng quay lưng lại với Trương Tố Úc.
“Tại sao cả đêm không về nhà?” “Tại sao điện thoại lại tắt?”
“Tùy tiện đi cùng người ta không thèm nói với mẹ một tiếng, đây là gia giáo mà nhà dạy cho mày hả?”
“Một cô gái dễ dàng qua đêm ở bên ngoài, mày có lòng tự trọng tự ái không hả?”
“Ông ta là cha của mày hả? Một người đàn ông bỏ rơi con mình thì xứng đáng được làm cha hả?”
Mạnh Dao nhắm mắt lại, thầm cảm thấy may mắn vì Trương Tố Úc chỉ nói trọng điểm, điều này cũng có nghĩa là hình phạt về thể xác đã gần kết thúc.
Trương Tố Úc hận người đàn ông đó nhưng bà không muốn thừa nhận rằng bà hận người đàn ông đó, và bà cũng không muốn người khác nhìn thấy sự oán giận của mình, vì vậy khi nói đến đây thì bà dừng lại.
Khi hai bắp chân của Mạnh Dao xuất hiện vết máu thì lúc này Trương Tố Úc rốt cuộc cũng dừng lại, “Hôm nay không được ăn cơm, lên xem
lại bài tập, buổi tối sẽ kiểm tra.”
Ngồi vào bàn học mà bắp chân của Mạnh Dao đau dữ dội, thậm chí vừa thẳng lưng lên cũng suýt gục xuống vì đau, nhưng cô vẫn bình tĩnh nghiêm túc mở sách bài tập ra.
Vào ban đêm, Trương Tố Úc chắc chắn sẽ cho cô một loại thuốc mỡ để thúc đẩy lưu thông máu và loại bỏ máu bầm, nhưng Mạnh Dao hoàn toàn không mong đợi điều đó, vì khu vực nơi cô bị thương đã được thoa thuốc. Điều đầu tiên Trình Gia Thừa đã làm vào buổi sáng khi cô thức dậy là giúp cô rửa sạch và thoa thuốc cho cô, lúc đó hắn bày ra bộ dáng như đang dỗ đứa trẻ mà nói cô rất ngoan.
Cô không cần thuốc của Trương Tố Úc, cô cũng không quan tâm đến nỗi đau mà Trương Tố Úc mang đến cho mình.
Cảnh tối hôm qua liên tục xuất hiện trên những câu hỏi bài tập, cô nhớ rõ nỗi đau khi Trình Gia Thừa cắm vào cơ thể cô.
Mạnh Dao đã trải qua rất nhiều đau đớn, nhưng sau đêm qua, cuộc đời cô đã bước sang một chương mới, cô sẽ sớm có được hạnh phúc, không ai có thể ngăn cản, kể cả Trương Tố Úc.
*Cái câu “vì khu vực nơi cô bị thương đã được thoa thuốc.” này nom na là thoa vào vết thương trong lòng ấy