Trình Gia Thừa cả đêm không ngủ ngon, cả đêm hắn mơ thấy một giấc mơ vô cùng rối loạn.
Buổi sáng trước khi đi ra ngoài, hắn bỗng dừng lại suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cất chiếc điện thoại di động mới mua vào tủ.
Mạnh Dao đến lớp, đến giờ nghỉ trưa, sau khi mọi người đã về hết thì Trình Gia Thừa bước đến ngồi xuống cạnh cô, Mạnh Dao nằm trên bàn nghiêng đầu mỉm cười với hắn.
“Đi ăn cơm.”
Trong căng tin, lần đầu tiên Mạnh Dao ngồi cùng một bàn với Trình Gia Thừa, Quách Tử Hàng và những người khác, tin đồn yêu nhau của cô và Trình Gia Thừa gần như đã được xác nhận.
“Sao hôm qua lại bị bệnh?” Trình Gia Thừa hỏi cô.
“Buổi tối quên đóng cửa sổ, thêm cả để tóc ướt cả đêm, nên lúc thức dậy thì phát sốt.”
“Có cảm thấy khó chịu ở chỗ nào không?” “Không có.”
“Mạnh Dao, hôm thứ bảy em không về nhà, thế em có nói trước với mẹ em không?” Trình Gia Thừa lại hỏi tiếp.
Mạnh Dao nhìn vào mắt hắn, sau đó im lặng lắc đầu. Trong lòng cô lo lắng nhưng cũng không dám đoán phản ứng của Trình Gia Thừa, lúc trước không phải hắn nói vì ngại phiền phức nên không dám trêu chọc cô à?
“Thời kỳ nổi loạn đến rồi à?”
Trình Gia Thừa nhếch miệng, dáng vẻ nhìn cô giống như đang nhìn một đứa trẻ ấu trĩ, Mạnh Dao nhẹ nhàng thở ra.
Mạnh Dao nói: “Làm con nít thật sự không có gì thú vị, người sinh ra mình đã hình dung ra được mình sẽ trở thành người như thế nào khi lớn lên”.
Trình Gia Thừa sờ đầu cô, Mạnh Dao nghiêng đầu dựa vào hắn, dùng ngón tay chơi đùa với hắn.
“Đừng lo, mình sẽ bảo vệ cậu, mình sẽ không bao giờ để mẹ mình làm phiền đến cậu!” Mạnh Dao nghiêm túc nói.
“… Rồi rồi, cảm ơn em đã bảo vệ.”
Tiết tự học buổi tối, Trình Gia Thừa muốn trốn học đi chơi net, Mạnh Dao cũng đi theo.
Họ thuê một phòng riêng, Mạnh Dao ngồi cạnh Trình Gia Thừa làm bài tập, Quách Tử Hàng trợn mắt há hốc mồm nhìn Mạnh Dao, cậu chàng chưa bao giờ thấy một học sinh nào ngoan như Mạnh Dao cả.
Đến giờ tan học nên Mạnh Dao phải đi về, Trình Gia Thừa vẫn chưa kết thúc ván game, hắn nói cô đợi thêm năm phút nữa rồi sẽ đưa cô ra ngoài.
Mạnh Dao thu dọn cặp sách rồi đi lại chủ động hôn hắn một cái, sau đó nói rằng cô có thể tự về được.
Quách Tử Hàng lần thứ hai phỉ nhổ, nhưng Trình Gia Thừa đã sớm đứng dậy đuổi theo người ta rồi.
Vì Mạnh Dao đã lên xe nên Trình Gia Thừa quay lại tiệm net, vừa đi vừa suy nghĩ, hắn quyết định ngày mai sẽ đưa điện thoại cho Mạnh Dao, không liên quan gì đến chuyện yêu đương cả, chỉ là vì cô đã là người của hắn nên hắn cần phải biết cô có về nhà an toàn hay không mà thôi.
Khi Mạnh Dao cầm điện thoại ấy trên tay thì rất vui, nhưng giây tiếp theo cô bắt đầu giở trò mà cởi quần áo nhét chiếc điện thoại ấy vào trong khe ngực của mình ngay trước mặt Trình Gia Thừa.
Trình Gia Thừa: “…..???”
Mạnh Dao giải thích với hắn, nghe xong thì Trình Gia Thừa cau mày nghiêm túc hỏi, “Mẹ em còn kiểm tra cả cặp sách của em à?”
Nếu nói mỗi ngày cô mặc gì mang tất gì đều là do Trương Tố Úc chuẩn bị thì xấu hổ lắm, vậy nên cô đành nói: “Mẹ mình không cho phép mình yêu sớm”.
“Ồ? Đó là lí do em tìm đến tôi?”
Mạnh Dao hoảng sợ, lo lắng muốn giải thích với hắn, nhưng ngôn ngữ câu văn mãi vẫn chưa sắp xếp xong, cũng may là Trình Gia Thừa không đợi câu trả lời, hắn chỉ muốn trêu chọc cô thôi.
Trình Gia Thừa lấy trong túi ra một bao cao su rồi nhét vào áo lót của cô, lòng bàn tay chạm vào ngực cô xoa xoa hai lần rồi lại hôn một cái.
“Nhớ đọc WeChat.”
Hắn đi chơi bóng với bạn bè của mình, còn Mạnh Dao thì đi học tiết tự học buổi tối một mình.
Trước khi chuông reo lên, Hà Khải bỗng bước tới đổi chỗ ngồi với bạn cùng bàn của cô, phòng học bắt đầu ồn ào, Mạnh Dao quay đầu lại nhìn cậu ta, Hà Khải cũng không quan tâm mà thẳng lưng đùa nghịch sách giáo khoa trên bàn.
“Sao cậu lại lại đây ngồi?” Cô viết câu này vào sổ tay rồi đẩy cho cậu ta. “Mình thích cậu nên muốn được ngồi cùng bàn với cậu.”
Mạnh Dao hiểu, vì cô cũng muốn ngồi cùng bàn với Trình Gia Thừa.
“Mình biết cậu không thích mình, nhưng mình sẽ không bỏ cuộc. Mạnh Dao, chắc cậu cũng biết được cảm giác khi được yêu là như thế nào.” Cậu ta lại viết.
Mạnh Dao cũng hiểu, cậu ta muốn nói rằng Trình Gia Thừa không thích cô. Mạnh Dao xé trang giấy ấy ném nó vào túi của mình để sau giờ học ném nó đi, cô không muốn giải thích, người khác không cần biết những gì đang xảy ra giữa cô và hắn.
Khi điện thoại rung lên thì cả lớp cũng đã im ắng lại, Trình Gia Thừa bảo cô sau khi hết giờ thì lên trên lầu bốn tìm hắn.