Trình Gia Thừa đứng dưới nhà Mạnh Dao đi qua đi lại, đi một hồi lại lấy điện thoại ra gọi điện cho Điềm Điềm bảo cô nàng qua gõ cửa nhà cô, Điềm Điềm đi qua rồi báo cáo rằng không có ai ở nhà cả, cũng không nghe tiếng động gì, Trình Gia Thừa suy nghĩ một lúc quyết định bắt taxi đến chỗ cha Mạnh Dao.
Ông cũng không có ở đó.
Không sao đâu, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, dù sao cũng là mẹ ruột thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Trình Gia Thừa tự an ủi mình rồi đi về nhà.
Hôm nay là thứ hai nhưng Mạnh Dao lại không đến trường, Trình Gia Thừa tự học xong quay sang kéo Hà Khải lại tra hỏi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hà Khải cũng lo lắng nên đã đem hết sự việc ngày đó kể lại cho Trình Gia Thừa nghe, bây giờ Chương Nhụy đã đi rồi nên tìm cũng vô ích mà thôi. Trình Gia Thừa trèo tường đi ra ngoài bắt taxi đến nhà Mạnh Dao, trên đường đi hắn bỗng nhớ ra mình đang cầm điện thoại di động của Mạnh Dao, thế nên hắn mở khóa ra tìm số gọi cho Mạnh Nguyên Thành.
“Biết rồi, tôi sẽ xử lý chuyện này, cảm ơn cậu vì đã nói cho tôi biết.” Mạnh Nguyên Thành nói.
Trình Gia Thừa đành phải xoay người đi về, cũng không muốn lên lớp nữa, chỉ đơn giản đi đến văn phòng. Trên bàn có cuốn sổ ghi chép nguệch ngoạc của Mạnh Dao, đây là cuốn sổ mà lần trước cô mang theo đến đây để làm bài tập, Trình Gia Thừa cẩn thận lật ra xem, ở trang giữa cô có viết vài điều muốn làm với hắn khi vào đại học.
Cùng nhau học tập chăm chỉ để nhận được học bổng. Cùng nhau đi du lịch.
Cùng nhau tìm việc kiếm thật nhiều tiền. Cùng nhau thuê nhà trang trí tổ ấm.
Cùng nhau sinh hoạt sống hạnh phúc ở bên nhau.
Còn hơn nửa năm nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, thành tích của hai người họ đều không có vấn đề gì cả, đương nhiên phải cùng nhau làm những việc này rồi, à còn nữa, sau này hắn sẽ bảo vệ Mạnh Dao thật tốt và cùng cô sinh hoạt sống hạnh phúc bên nhau.
Trình Gia Thừa cảm thấy mắt mình nóng lên, hắn lật cuốn sổ đọc đi đọc lại thêm hai lần nữa, sau đó lấy điện thoại ra xem ảnh tự sướng của Mạnh Dao trong album.
Có ảnh đáng yêu dễ thương cũng có ảnh xấu hổ thẹn thùng, mỗi một tấm đều khiến hắn vui vẻ không thôi.
Sau đó lướt thấy vài tấm ảnh, tấm ảnh này là chụp những vết roi trên cơ thể…
Trình Gia Thừa đột ngột đứng lên, cả thế giới dường như trở nên yên tĩnh, một cơn khủng hoảng to lớn nháy mắt bao trùm khắp cơ thể khiến hắn không thể cử động, không còn tâm trạng nghĩ đến ngày cùng nhau sinh hoạt sống hạnh phúc bên nhau nữa.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, đã mấy hôm rồi Mạnh Dao không đến trường, Trình Gia Thừa gọi điện thoại cho Mạnh Nguyên Thành nhưng ông không nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời.
Hắn giống như nổi điên mà chạy đến đập cửa nhà Mạnh Dao, rồi lại đến đập cửa nhà hàng xóm bên cạnh, mẹ Điềm Điềm bước ra hỏi hắn tìm ai.
“Mạnh Dao đi với cha rồi.” “Mẹ con bé qua đời rồi.” “Không biết cách liên lạc.”
Trình Gia Thừa lê đôi chân nặng nề của mình trở về, vừa đi tới cửa thì Điềm Điềm chạy lại.
“Tôi nghe cha mẹ thì thầm với nhau mới biết được, hình như mẹ của Dao Dao uống thuốc tự tử. Đám tang được tổ chức tại nhà của mẹ đẻ của bà ấy, cả cha mẹ tôi đều đi qua đó, ngày hôm đó Dao Dao không có ở đó.
Mẹ tôi nói cậu ấy sẽ sống với chú Mạnh và không trở về đây nữa, tôi cũng rất lo lắng nhưng gọi cho cậu ấy thì không có ai nghe máy cả, tôi gọi thế nào cũng không được. “
————————————————————
Khi Mạnh Nguyên Thành nhận được cuộc gọi của Trình Gia Thừa thì ông đã vội vã trở về trong đêm, không có ai ở nhà, điện thoại cho Trương Tô Úc nhưng cũng không ai nghe máy.
Mạnh Nguyên Thành huy động tất cả những người xung quanh để tìm người, ông cũng thử qua nhà mẹ đẻ của Trương Tố Úc nhưng cũng không có kết quả, bạn bè đề nghị báo cảnh sát kiểm tra hồ sơ xuất nhập cảnh tra biển số xe xem có ra khỏi thành phố hay không. Trên đường đến đồn cảnh sát, Mạnh Nguyên Thành đột nhiên nhớ đến một nơi.
Đó là căn hộ đầu tiên của họ, đây là căn hộ cho thuê, vì để ổn định cuộc sống sau này nên họ đã sống ở đó bốn năm để tiết kiệm tiền mua nhà.
Mạnh Nguyên Thành dựa theo trí nhớ tìm được căn nhà của chủ nhà, may mắn thay người ta không chuyển nhà, vừa hỏi ra thì biết Trương Tố Úc đã gia hạn hợp đồng thuê thêm nhiều năm, nghe nói mỗi năm đều về một lần.
Ông và bạn mình đi vào, căn phòng vẫn giống như mười mấy năm trước, chỉ trừ chỗ sách vở và giấy tờ cũ vứt khắp nơi trên mặt đất, Mạnh Nguyên Thành nhặt lên hai tờ, đây là bản ghi chép trưng cầu ý kiến hôn nhân năm đó của bọn họ.
Trương Tố Úc đang ngủ trên chiếc giường nhỏ lúc trước của bọn họ, yên bình tĩnh lặng đến mức gần như không nghe thấy tiếng thở, Mạnh Nguyên Thành không rảnh mắng bà mà đi tìm con gái.
“Ông Mạnh! Đến đây nhanh!” Người bạn ở phòng bên cạnh hét lên, Mạnh Nguyên Thành chạy tới, toàn thân Mạnh Dao nóng như lửa đốt, cả người xanh đen.
Xe cấp cứu đến, lúc này nhân viên y tế phát hiện Trương Tố Úc không bình thường, hơi thở yếu ớt, bên cạnh giường có một lọ thuốc ngủ trống không.
Cuối cùng không thể cứu được Trương Tố Úc, Mạnh Nguyên Thành gọi Tịch Viện đến để canh Mạnh Dao còn mình thì đi lo đám tang cho Trương Tố Úc.
Một tuần sau Mạnh Dao xuất viện, lúc này đám tang của Trương Tố Úc đã kết thúc, cô cũng không nói bất cứ điều gì.
Mạnh Nguyên Thành đưa cô về, mấy tháng này bác sĩ quan sát rất kỹ nên cô đã khá hơn một chút. Cuối tháng tư Mạnh Dao đến mộ của Trương Tố Úc, một mình ngồi đó hồi lâu, lúc đi về thì đã khóc đến mức mắt đỏ lên như hạch đào.
Vào tháng năm Mạnh Dao bỗng nhắc đến chàng trai kia, cô nhờ Mạnh Nguyên Thành gọi cho hắn.
Trình Gia Thừa nhận được cuộc gọi từ Mạnh Nguyên Thành, ông chỉ nói rằng Mạnh Dao rất khỏe rồi không nói thêm gì nữa.
Vào tháng sáu Trình Gia Thừa tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, khi đăng ký nguyện vọng, hắn đã chọn một trường đại học trọng điểm của thành phố và từ bỏ Bắc Kinh. Số điện thoại di động của Mạnh Nguyên Thành đến từ thành phố này, vậy chắc chắn Mạnh Dao cũng ở đây, hắn nghĩ mình nên đợi cô quay lại.
Tất cả mọi người đều cảm thấy lựa chọn của Trình Gia Thừa thực sự quá ngu xuẩn, ngoại trừ Trình Thịnh. Con trai ở lại bên mình là được, nó quan trọng hơn Thanh Hoa Bắc Đại nhiều.
Tháng chín khai giảng, Trình Gia Thừa một mình đi đến trường đại học, Trình Thịnh cho hắn một chiếc xe và thuê một căn hộ gần trường đại học để hắn tiện đi lại, nhưng Trình Gia Thừa nghe vậy lại trực tiếp đến ký túc xá báo tên.
Vào đêm đầu tiên của ngày khai giảng, các tân sinh viên vẫn đang thu dọn đồ đạc trong ký túc xá, mọi cánh cửa đều mở ra, các đàn anh đàn chị đến đưa tờ rơi tuyên truyền về các câu lạc bộ và hoạt động khác nhau.
“Ý của Túy Ông không phải ở rượu á.”, Bạn cùng phòng cảm thán,
Quả nhiên sau đó đàn chị kia mạnh dạn đi về phía Trình Gia Thừa, nói muốn thêm WeChat với hắn.
“Xin lỗi, bạn gái của tôi không cho phép tôi tùy tiện đưa thông tin liên lạc của mình cho người khác.” Trình Gia Thừa thẳng thừng nói.
“Được, được, người ta có bạn gái rồi, cậu ấy đang chừa đường lui cho chúng ta đó, các đàn chị mau cải tà quy chính đi.” Bạn cùng phòng lại cảm thán.
*醉翁之意不在酒啊 ( Ý của Túy Ông không phải ở rượu): ý không ở trong lời, có dụng ý khác.