Mạnh Dao đắm chìm trong cơn ác mộng trong một thời gian dài, trong giấc mơ, cô dùng những lời lẽ ác độc nhất đâm vào trái tim Trương Tố Úc, hai người như kẻ thù mà cãi vã lăng mạ lẫn nhau, nhưng Trương Tố Úc không thể cãi lại cô.
Ánh sáng trong mắt Trương Tố Úc bị dập tắt vì những lời mắng mỏ của cô, còn bản thân cô thì không còn sức lực mà ngã xuống đất.
Tuần nào bác sĩ cũng nói chuyện với cô, ông nói cái chết của Trương Tố Úc không liên quan gì đến cô cả nhưng Mạnh Dao vẫn không thể tự giải thoát cho bản thân mình, sao lại không liên quan được? Ngọn lửa sự sống của Trương Tố Úc đã bị chính cô dập tắt cơ mà.
Mạnh Nguyên Thành nói cuộc sống của cô vẫn sẽ tiếp tục, tháng chín cô sẽ quay lại ôn thi đại học. Buổi tối Mạnh Nguyên Thành nhận được cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm của Mạnh Dao, bà luôn quan tâm đến tình hình hiện tại của cô.
Ngôi trường mới rất tốt, các bạn trong lớp không quan tâm đến việc đã năm cuối cấp ba rồi mà cô vẫn chuyển trường, tất cả mọi người đều dồn tâm trí vào kỳ thi tuyển sinh đại học. Dường như Mạnh Dao đã trở lại cuộc sống như trước đây của cô, hằng ngày Tịch Viện và Mạnh Nguyên Thành luôn thay phiên nhau đưa cô đến trường, họ không bao giờ để cho cô một mình.
Cô dần dần quen với hiện thực, thỉnh thoảng nằm mơ, thỉnh thoảng nghĩ đến Trình Gia Thừa, số lần nhớ đến hắn ngày càng nhiều hơn, bỗng cô nhớ tới số điện thoại di động của hắn.
Trước một ngày khai giảng, đêm hôm đó Mạnh Dao không thể chợp mắt được, nửa đêm đang cầm điện thoại thì vô tình bấm gọi vào số điện thoại ấy, mặc dù đã cúp máy trước khi nghe thấy âm thanh phản hồi nhưng điều đó cũng khiến cho nhịp tim của cô đập nhanh hơn bao giờ hết.
Mạnh Dao đặt điện thoại dưới gối nhắm mắt lại ngủ, cô mơ thấy mình đang nói chuyện điện thoại với Trình Gia Thừa.
Trình Gia Thừa nói với cô hôm nay hắn đã làm những gì, rồi hỏi cô học tập có mệt không, nói rất nhiều rất nhiều, lúc cô thức dậy thì điện thoại đã tắt nguồn, Mạnh Dao cất nó vào tủ cũng không có ý định mang nó đến trường, khi rửa mặt thì cô bỗng thấy mắt mình sưng húp đến kì lạ,
Tịch Viện và Mạnh Nguyên Thành thấy tình trạng của cô như thế thì không khỏi lo lắng, “Con không thoải mái à, hôm nay có muốn nghỉ ngơi ở nhà một hôm không?”
“Không ạ, con sẽ đi học.”
Mạnh Dao đến trường, hôm nay ở lớp có một bài kiểm tra, thành tích của cô không tệ nhưng hình như đã kém hơn trước một chút, có nhiều kiến thức bị chôn vùi theo trí nhớ. Giáo viên của lớp mới họ Lâm, ông ấy nói với Mạnh Nguyên Thành nền tảng lúc trước của cô rất tốt, nếu ôn tập một thời gian nữa thì sẽ lấy lại được kiến thức của lúc trước thôi.
Mạnh Nguyên Thành không có ý định tạo áp lực học hành cho cô, ông trao đổi với giáo viên chủ nhiệm rằng sẽ không để cô học tiết tự học buổi tốt nữa, sau giờ tan học thì về nhà luôn.
Tịch Viện tự mình mở một cửa hàng, bà tìm một người giúp việc khác để giúp mình. Mỗi ngày đúng bốn giờ bà đều đi đón Nghịch Ngợm xong lại chạy sang đón Mạnh Dao, khiến Mạnh Dao bỗng cảm thấy áy náy vì làm phiền đến bà.
Cô từng nghĩ rằng cuộc sống sẽ dễ dàng hơn nếu cô rời khỏi Trương Tố Úc, nhưng dù không có Trương Tố Úc đi chăng nữa thì mọi chuyện vẫn ngột ngạt như xưa.
Trước đó cô cảm thấy mình không thở nổi vì bị quản giáo quá nghiêm, vì vậy khoảng thời gian ở bên cạnh Trình Gia Thừa khiến cô vô cùng thoải mái, như thể trộm được một nguồn oxi dồi dào vậy, nhưng bây giờ lại trở lại như xưa, sự lo lắng của gia đình riêng của cha cũng khiến cô không thở nổi.
Thứ sáu sau khi tan học, các bạn đều đến nhà ăn để ăn cơm chỉ có Mạnh Dao ra khỏi cổng trường, Tịch Viện đang chờ cô ở cổng.
“Ý, nhìn kìa ~” Đôi mắt Tịch Viện ra hiệu cho cô nhìn về phía bên kia.
Trình Gia Thừa đang đứng dưới tàng cây, hắn vẫn đẹp trai như vậy, chỉ là vẻ mặt hơi phức tạp, không phải là vui cũng không phải là kích động, nhưng cũng không phải là tức giận.
“Tối nay cha con đi xã giao, dì đưa em trai con về nhà trước, con tự về nhà được không?”
Mạnh Dao gật đầu.
Trước khi lên xe Tịch Viện quay sang nhìn thoáng qua Trình Gia Thừa, cửa xe vẫn chưa đóng lại, bà cầm ví móc ra hai trăm đô đưa cho Mạnh Dao, dặn dò, “Lúc về nhà nhớ bắt taxi, nhớ chú ý an toàn nữa, à còn nữa, con có mang theo điện thoại theo không? “
“Có mang ạ.”
Tịch Viện yên tâm, qua cửa kính xe Nghịch Ngợm dặn dò chị gái về sớm một chút, Mạnh Dao gật đầu đồng ý. Sau khi hai người ấy đi, Mạnh Dao đứng yên tại chỗ không nhúc nhích quay lưng về phía Trình Gia Thừa, nhưng cô biết hắn đang nhìn mình.
Trình Gia Thừa bước đến đứng đối mặt với cô, khi thấy đôi mắt Mạnh Dao đỏ hoe thì hắn đành nuốt lại những lời mình muốn nói.
“Ngày nay tôi vẫn chưa ăn gì, quanh đây có món nào ngon không?”
“Mình không biết, mình chưa bao giờ đi ăn mấy món quanh đây.” Mạnh Dao nhỏ giọng trả lời.
“Vậy đi bộ xung quanh xem một chút.” Trình Gia Thừa nói xong nắm lấy tay cô một cách tự nhiên.
“Gần đây học hành thế nào?” Hắn hỏi. “Ừm… Vẫn như vậy.”
“Có chỗ nào không hiểu thì gọi cho tôi, nhớ không?”
Mạnh Dao không nói chuyện, hai người cùng nhau đi dạo phố ăn vặt, chọn một quán bánh bao đi vào gọi ba món, Mạnh Dao ăn rất ít, từ nãy đến giờ mũi vẫn luôn đỏ bừng, cô đang kiềm chế bản thân không được nhìn hắn.
Vừa ăn được một nửa thì điện thoại của Mạnh Dao đổ chuông, là Mạnh Nguyên Thành gọi hỏi cô khi nào thì về nhà, Mạnh Dao nói cô sẽ về liền, không cần ông phải đón, tự cô bắt taxi về.
Trình Gia Thừa luống cuống, Mạnh Dao không nói chuyện cũng không nhìn hắn, đôi mắt khóe miệng không hiện lên sự yêu thích với hắn, điều này khiến cho hắn nóng nảy.
“Dao Dao.” Trình Gia Thừa thấy cô sắp đi vào tiểu khu thì lo lắng gọi cô lại. Bước chân của Mạnh Dao dừng lại, nhưng cũng không quay đầu lại.
“Em còn muốn ở bên anh không? Có còn muốn cùng nhau học tập cùng nhau kiếm tiền cùng nhau sinh hoạt hay không? Em nói đi.”
Mạnh Nguyên Thành đã xuống dưới lầu đón cô, Mạnh Dao cắn chặt môi dưới cố kìm nước mắt, xoay người quay lại nhìn Trình Gia Thừa.
Người thiếu niên khiến cô vừa gặp đã yêu ấy, thiếu niên kiêu ngạo tỏa sáng giờ đây lại đỏ mắt trước mặt cô, mà cô lại suýt chút nữa đã dập tắt đi ánh sáng của người.
“Mình có rất nhiều bài không thể làm được, khi nào cậu không bận thì mình sẽ gọi hỏi cậu.” Cô nói.
————————
Hôm nay Lăng Phong đang đi đến thư viện thì bị người ta chặn đường.
Đối phương chưa kịp lên tiếng thì cậu chàng đã lên tiếng ngăn cản, “Dừng dừng dừng, em đừng làm trò nữa, à còn nữa, em muốn theo đuổi
Trình Gia Thừa thì đừng có đến tìm tôi làm gì, tôi cũng có phải cha cậu ta đâu, tôi không thể se duyên cho em được trời ơi!”
“Cút xéo. Thứ bảy tuần này ký túc xá của chúng tôi sẽ đi chơi, bên ký túc xá của mấy người có muốn đến góp vui không?”
“Ba người chúng tôi rảnh nên sẽ đến, nhưng Trình Gia Thừa nhất định sẽ không đến.”
“Anh ấy có việc gì hả? Chủ nhật thì sao?”
“Em gái à, thông tin của em chậm quá, Trình Gia Thừa mà rảnh thì sẽ lập tức bay đi tìm bạn gái của mình, nào có thời gian để giao du với em.”
“Bạn gái của anh ấy trông như thế nào?” Em gái bày ra bộ dáng nếu không so cao thấp thì sẽ không phục, hơn nữa cô ta cũng đẹp nên chẳng sợ ai cả.
“Không rõ cụ thể là trường nào, chỉ biết năm nay học năm cuối cấp ba.”
Một năm sau, Trình Gia Thừa đến nghênh đón các tân sinh viên, văn phòng báo cáo của trường đại học và khoa triết học rất gần, Mạnh Dao được người nhà đưa đến, thế nên hắn vẫn không có cơ hội để nói chuyện với cô.
Mạnh Nguyên Thành vẫn chưa thèm cho hắn sắc mặt tốt, nhưng Tịch Viện lại đi đến chào hỏi với hắn, khi đưa Mạnh Dao về ký túc xá thì bà cố ý ở lại nói chuyện với hắn.
“Những chuyện ở trường của Dao Dao sẽ giao lại cho cậu, đừng quên con bé vẫn phải điều trị thường xuyên.”
“Dì cứ yên tâm,”
Sinh viên mới vào trường, Trình Gia Thừa bỗng nhiên biến thành học trưởng được hoan nghênh nhất, nhưng không hề có ai vội vàng theo đuổi hắn nữa.
Tại bữa tiệc định hướng năm học mới, học trưởng Trình Gia Thừa luôn luôn lạnh lùng ít khi nói cười đã tỏ tình với em gái Mạnh Dao, sinh viên năm nhất khoa Triết Học trước mặt mọi người, và Mạnh Dao đã đồng ý.
Một số người nói rằng Mạnh Dao đã thích Trình Gia Thừa từ khi học trung học, nhưng Trình Gia Thừa đã phủ nhận điều đó, hắn nói với mọi người là mình đã phải lòng Mạnh Dao ngay từ năm đầu tiên trung học, là hắn thích cô trước.