Lãng Mạn Của Anh

Chương 17




 
Chương 17
 
Hai người bốn mắt nhìn nhau, dựa gần sát.
 
Chu Túy Túy nhìn thấy vòng nhỏ màu đen trong mắt anh, càng nhìn thấy mặt mình trong đôi mắt ấy, con ngươi đen nhánh của anh, vào giờ phút này chỉ có một mình cô.
 
Anh nhẹ nhàng nói một câu, giống như nắm được mạch sống của cô vậy.
 
--- Em nói xem.
 
Cô nói cái gì bây giờ, sao mà cô biết anh muốn làm cái gì.
 
Nghĩ nghĩ, nhưng lại sợ hiểu sai ý, nên không dám nghĩ, nhưng không nghĩ... Chu Túy Túy cũng không phải kiểu hay ngượng ngùng.
 
Tính cách của hai người đều không chịu thua, quật cường vô cùng, không ai chịu đầu hàng nhận mình thỏa hiệp trước.
 
Cho dù Chu Túy Túy biết, mình có cảm giác với Thẩm Nam, mà Thẩm Nam cũng như vậy.
 
Cô bị áp dưới người anh, mà người bên trên vẫn duy trì tư thế như vậy, con ngươi đen nhánh nhìn cô chằm chằm, cũng không làm gì, không nói gì.
 
Nghĩ vậy, Chu Túy Túy nhắm mắt, không nhịn được nói: "Anh muốn nói gì thì nói nhanh đi, em muốn đi ngủ."
 
Nghe vậy, Thẩm Nam cười một tiếng, nhìn người con gái trong ngực. Vóc dáng của cô trời sinh mềm mại, khi trang điểm thì rất đẹp, mặt mộc cũng rất đẹp, giờ phút này nằm dưới người mình, giống như một đóa hoa xinh đẹp mới nở, đợi người đến hái.
 
Nhìn xuống, làn da của cô trắng như phát quang, không biết có phải là do căng thẳng hay là nguyên nhân khác, trên khuôn mặt trắng trẻo đỏ ửng, đang mở to hai mắt nhìn mình chằm chằm.
 
Này còn có thể nhịn, Thẩm Nam cũng không còn là người đàn ông của Chu Túy Túy nữa rồi.
 
Chu Túy Túy mím môi, muốn đẩy người ra, ánh mắt của Thẩm Nam quá mức áp bức, hơn nữa không nói một câu. Không khí trong phòng nháy mắt trở nên căng thẳng hơn.
 
"Rốt cuộc anh muốn... Ưm...." Lời còn chưa nói hết, Thẩm Nam đã cúi đầu hôn, chặn miệng cô lại.
 
Thân thể hai người dính vào nhau, Chu Túy Túy chỉ mặc một chiếc áo T-shirt rộng, bên trong không mặc gì. Ngược lại Thẩm Nam mặc rất chỉnh tề, khi hai người đụng vào nhau, vải vóc ma sát vào đùi Chu Túy Túy, có chút ngứa, mà bên trên, hai người đang hôn nhau say đắm, mang theo một chút hung ác.
 
So với lúc mới gặp ở cổ trấn, còn kịch liệt hơn.
 
Chu Túy Túy cũng không chịu yếu thế, giơ tay ôm cổ anh, môi hai người dính sát một chỗ, khí thế ngút trời... Hô hấp cả hai người đều rối loạn.
 
Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao.
 
Thẩm Nam hoàn toàn không khống chế được lực đạo của mình, chỉ muốn mạnh mẽ trừng phạt cô ấy một trận, cho cô nghịch ngợm... cho cô... cho cô muốn cái gì, thật ra đều muốn dung túng cô.
 
Vốn dĩ, Thẩm Nam muốn nói chuyện với cô xong mới hành động, nhưng buổi trưa bị ngắt đứt, người này bắt đầu trốn tránh mình, mãi cho đến khi về bên này, tâm tư lại thay đổi. Con gái thay đổi thất thường, tâm tình thay đổi liên tục căn bản là không thể đoán được.
 
Cho nên Thẩm Nam nghĩ, trừng phạt một trận trước, sau đó nói chuyện sau.
 

Dù sao-----
 
Cũng không phải cô không có cảm giác với mình.
 
Thẩm Nam hung ác cắn môi Chu Túy Túy một cái, đầu lưỡi tiến vào, quấn quít với đầu lưỡi của cô, mút vào.
 
Đèn trong phòng không biết đã tắt từ lúc nào, chỉ có ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ tiến vào, làm cho không khí trong phòng càng tăng thêm vẻ ái muội.
 
Cũng không biết đã hôn bao lâu, Thẩm Nam cảm nhận được sự biến hóa của Chu Túy Túy, đột nhiên nghiêng đầu nhìn, liếm tai cô, khàn giọng hỏi: "Không mặc nội y?"
 
"...."
 
Vừa nói, lại cắn một cái, dùng giọng mũi nói chuyện bên tai cô, quá ghẹo người rồi.
 
"Cố ý, hửm?"
 
Chu Túy Túy nghe, muốn trầm luân.
 
Người này thật là... Sau khi cởi quân trang, chính là một tên lưu manh.
 
"Anh...." Chu Túy Túy vừa mở miệng liền sững sờ, giọng nói của mình khi nào biến thành như vậy, nũng nịu, không giống cô chút nào.
 
Lời còn chưa nói hết, Thẩm Nam đã hung ác hôn một cái, mà mình thì nghiêng xuống, nằm bên cạnh cô.
 
Chu Túy Túy: "....."
 
Này là... muốn làm cái gì?
 
Giây tiếp theo, cô bị người ta kéo vào lòng, đỉnh đầu truyền đến âm thanh khàn khàn của Thẩm Nam: "Còn ở nhà."
 
--- Nhà này đồng nghĩa với việc không có áo mưa.
 
"....."
 
***
 
Cả phòng im lặng, qua một lúc lâu, Thẩm Nam mới nói chuyện.
 
"Không phải kích động." Giọng của anh còn hơi khàn, rất nghiêm túc nói: "Vốn dĩ buổi trưa muốn nói với em, nhưng bị ngắt quãng."
 
Giọng anh ung dung, không còn nghiêm túc như mọi ngày, thật ra, tính cách của anh từ trước đến nay đều rất khiêm tốn, sợ dù dọa cô, vẫn luôn có chút cẩn thận. Thẩm Nam đối với Chu Túy Túy, thật sự không phải là kích động, từ lúc bắt đầu không thể phủ nhận được đã bị cô hấp dẫn.
 
Bằng không đã không giúp đỡ cô.
 
Anh là quân nhân, sẽ không vì những thứ không quan trọng mà phá hỏng hôn nhân của mình.
 

Thẩm Nam thấp giọng nói: "Tính cách của em vẫn luôn là cứng rắn không chịu khuất phục, từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em chỉ thích cuộc sống tự do...." Sau khi nói xong mấy lời, Thẩm Nam rũ mắt, vừa muốn tiếp tục nói, lại phát hiện người trong lòng mình đã ngủ rồi.
 
Không biết từ lúc nào, đã ngủ rất sâu.
 
Thẩm Nam: "....."
 
Thẩm Nam bị tức đến bật cười. Không nhịn được duỗi tay nhéo khuôn mặt trắng nõn của cô, vừa mới nhéo, Chu Túy Túy liền trở mình, chân gác lên ngang hông Thẩm Nam.
 
"....."
 
Giữa hơi thở tràn đầy hương vị ngọt ngào, hầu kết Thẩm Nam chuyển động, lui về phía sau, kết quả vừa mới lui, Chu Túy Túy lại nhích lại gần.
 
Thẩm Nam nhắm mắt nhịn xuống, sắc mặt tái xanh.
 
Khoảng mười phút sau, Thẩm Nam không thể nhịn được nữa, vén chăn bước xuống, đi tắm lần thứ hai.
 
Sáng sớm ngày hôm sau, khi tiếng chuông báo sáng sớm của đại viện vang lên, Chu Túy Túy bị ồn đến tỉnh.
 
Cô kéo chăn trùm đầu, nhắm mắt giãy giụa muốn tiếp tục ngủ. Không bao lâu, lại ngủ tiếp.
 
Đến khi cô tỉnh lại, bên ngoài đã có ánh mặt trời chói mắt, rèm cửa vẫn còn một tầng, nhưng vẫn có ánh sáng mơ hồ tiến vào. Cô nhìn chằm chằm mấy giây, hậu tri hậu giác (sau khi có ý thức mới nhận ra) nhìn về phía bên giường đã lạnh như băng.
 
Thẩm Nam... Cũng không biết đã dậy từ lúc nào, không còn ở trong phòng nữa rồi.
 
Chu Túy Túy mím môi, vừa mới mím môi, trong đầu liền bùm một cái, nghĩ đến những hình ảnh tối hôm qua. Trong nháy mắt mặt đỏ đến mang tai, nóng bừng.
 
Chu Túy Túy suy nghĩ một chút, vén chăn lên bò dậy, lúc này chưa đến tám giờ, nhưng ở nhà Thẩm Nam, hơn 5h mọi người đã dậy gần hết rồi. Chu Túy Túy đỡ trán, cũng không biết sao bản thân mình lại ngủ say đến như vậy, có lẽ là do quá lâu chưa ngủ ngon như vậy.
 
Cô vội vàng thay đồ xuống lầu, vừa mới đến cửa cầu thang, liền nghe thấy âm thanh náo nhiệt ở dưới lầu.
 
Nhà có khách.
 
Bước chân của cô hơi ngừng lại, đang suy nghĩ tiếp tục xuống hay là về phòng, người dưới lầu liền nhìn thấy cô.
 
Mẹ Thẩm nhiệt tình nhất, ánh mắt nhìn Chu Túy Túy như phát ra ánh sáng, "Túy Túy tỉnh rồi à, mau xuống ăn sáng."
 
Chu Túy Túy cả mặt mê mang vâng một tiếng: "Hình như con dậy muộn."
 
Mẹ Thẩm cười ý vị thâm trường, nhìn cô chăm chú: "Không sao, nhà chúng ta không để ý mấy chuyện này, ngủ ngon không?"
 
"....."
 
Sao cô cảm thấy, nụ cười của mẹ Thẩm, có thâm ý khác nhỉ.
 

***
 
Một lúc sau, Chu Túy Túy hiểu ra.
 
Cô nhìn mẹ Thẩm vào phòng bếp lấy bữa sáng, đầu óc mơ màng mà đi đến phòng ăn, cô đi, Thẩm Nam cùng đến.
 
Chu Túy Túy nghe thấy tiếng bước chân, khóe miệng giương lên.
 
Cho đến lúc ngồi xuống, cô mới nhìn về phía Thẩm Nam, vừa nhìn... cả người liền sững sờ.
 
"Anh..." Chu Túy Túy nhìn Thẩm Nam không chớp mắt, ánh mắt có chút không dám tin tưởng.
 
"Sao?"
 
Chu Túy Túy nhìn khóe môi có vết thương của Thẩm Nam, ho khan mạnh một cái: "Môi anh bị sao vậy?"
 
Lời vừa dứt, Thẩm Nam liền tựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm cô, ám chỉ: "Em nói đi?"
 
Chu Túy Túy bối rối hai giây, trong nháy mắt kịp phản ứng chuyện gì xảy ra.
 
Đó là tối hôm qua khi cô bị hôn đến không thở nổi, Thẩm Nam lại không buông ra, cô vì mạng sống đã há miệng cắn, nhưng lúc đó.... Cô không nhận ra nó bị rách nha.
 
Ngay lập tức, Chu Túy Túy liền hiểu nụ cười lúc mẹ Thẩm nhìn mình là có ý gì.
 
Chu Túy Túy như nổ tung, mặt càng nóng hơn.
 
Sau đó khi ăn bữa sáng, Chu Túy Túy một câu cũng không dám nói, luôn cúi đầu ăn, ăn một nửa, thật sự không ăn nổi nữa, mới dừng lại. Nhưng cháo trong bát vẫn còn khá nhiều, nhà bọn họ có thói quen không được lãng phí thức ăn, đang nghĩ miễn cưỡng ăn tiếp hay là không, một cánh tay từ bên cạnh đưa đến, cầm nửa bát cháo của cô: "Không ăn được nữa?"
 
"Ừm."
 
Thẩm Nam rũ mắt, thần sắc không đổi ăn hết toàn bộ phần cháo còn lại.
 
Chu Túy Túy nhìn, ánh mắt hơi lóe lên, không nói gì.
 
Sau khi ăn bữa sáng, hai người thuận lợi rời khỏi nhà.
 
Vừa lên xe, lại là im lặng vô hạn. Chu Túy Túy không biết nên nói cái gì, mà Thẩm Nam... Cô liếc nhìn người đàn ông ở bên cạnh, hình như có chút tức giận?
 
Tức giận cái gì?
 
Chu Túy Túy không hiểu.
 
Mãi cho đến khi về nhà, Thẩm Nam mở cửa xuống xe, tay xách đồ mẹ Thẩm chuẩn bị cho hai người vào thang máy, Chu Túy Túy vào theo.
 
Lúc này thang máy vẫn còn những người khác, là hai cô gái nhỏ, đang cười hi hi bàn tán về minh tinh mới nổi.
 
Chu Túy Túy nghe, không nhịn được cong cong khóe miệng.
 
Tuổi trẻ thật tốt, có thể theo đuổi thần tượng các loại. Hình như cô chưa từng theo đuổi thần tượng, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ học tập thì vẫn là học tập, những hoạt động vui chơi giải trí khác đều bị cấm đoán, sau này lớn rồi mới có chút suy nghĩ của bản thân, bắt đầu lén lút hành động.
 
Thật ra cô lén giấu nhà, làm rất nhiều chuyện oanh oanh liệt liệt.
 
Càng là một tâm hồn bị giam cầm, lại càng khát vọng kích thích, khát vọng được giải thoát.

 
***
 
Sau khi đến tầng, hai người ra khỏi thang máy, một trước một sau vào phòng.
 
Chu Túy Túy nhìn Thẩm Nam trầm mặc ít nói, trong lúc nhất thời thật sự có chút không đoán được tâm tư của Thẩm Nam.
 
Cô thay dép, vừa muốn về phòng khách của mình, mũ trên áo liền bị người đàn ông kia giữ lại.
 
"Đến đây."
 
Chu Túy Túy: ".... Muốn làm cái gì?"
 
Thẩm Nam liếc nhìn cô một cái: "Chúng ta nói chuyện."
 
Chu Túy Túy khụ một tiếng, trừng mắt nhìn về phía anh: "Anh nói chuyện gì trước, em thấy hứng thú thì có thể nói, không có hứng thú thì thôi."
 
Nghe vậy, Thẩm Nam khẽ "xùy" một tiếng, "Em có hứng thú."
 
"....."
 
"Sao anh biết em hứng thú với cái gì?"
 
Cô nhướng mày, đắc ý hỏi.
 
"Anh." Thẩm Nam cúi đầu, tròng mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm, giọng nói thong thả, có chút cuồng vọng tự tin, nhưng không tự đại. Đối với tất cả mọi chuyện trong lòng đều có tính toán, nói được làm được.
 
Chu Túy Túy hình như từ lúc mới bắt đầu đã bị Thẩm Nam hấp dẫn, chính là vì nguyên nhân này.
 
Quả thật cô có hứng thú với Thẩm Nam, rất có hứng thú.
 
Hai người đối mặt, Chu Túy Túy mím môi một cái nói: "Có thể, nhưng em muốn thay đồ trước."
 
"Ừm."
 
Chu Túy Túy đi vào thay quần áo, Thẩm Nam đến ghế sa lon ngồi, nhưng sau khi ngồi, lại cảm thấy trong lòng có chút bất an, móc bật lửa và thuốc lá ra, hút một điếu, để cho mình tỉnh táo một chút.
 
Trước kia khi đối mặt với kẻ thù cầm súng, cũng không có cảm giác không chân thực như thế này.
 
Anh mím môi, cười tự giễu một cái.
 
Không lâu sau, Chu Túy Túy thay quần áo đi ra ngoài, sau khi nhìn thấy quần áo mà cô mặc, sắc mặt Thẩm Nam thay đổi. Ánh mắt của anh sâu hơn, hơi híp lại nhìn chằm chằm vào cô gái đang mặc váy, thấp giọng hỏi: "Không lạnh?"
 
Chu Túy Túy cúi đầu nhìn váy dài trên người mình: "Không lạnh, trong nhà bật điều hòa."
 
Cô hơi ngừng lại, giải thích một câu: "Lát nữa ra ngoài với Hạ Văn."
 
Lời vừa dứt, cả người bị Thẩm Nam kéo ngồi lên đùi anh.
 
Tư thế này, quá xấu hổ rồi.
 
Thẩm Nam nhướng mày, cúi đầu nhìn cô chăm chú, duỗi tay giữ gáy cô, thờ ơ hỏi: "Em thấy hôm nay anh sẽ để em ra ngoài sao?"
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.