Lãng Mạn Của Anh

Chương 25




 
Chương 25
Ban đêm gió lạnh, ra khỏi bệnh viện, Chu Túy Túy bị gió thổi run bần bật, vội vàng kéo chặt áo lại, nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh: "Lên xe."
Ngải Trạch Dương, "...."
Anh ta nhìn hai đại tôn Phật bên cạnh, nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp.

Lập tức, anh ta nghĩ đến cô gái mà mình vừa thấy, nhướng mi lên hỏi: "Xuy Xuy, cô gái mới chào hỏi với em là ai vậy?"
Này rõ ràng, là muốn gây sự.
Chu Túy Túy liếc nhìn anh ta một cái, nhìn Thẩm Nam, cười nhạo: "Bạn cấp ba của chồng em."
Ngải Trạch Dương ý vị thâm trường a một tiếng, nhìn về phía cô: "Anh và em cũng là bạn cùng trường."
"....."
Cái này là sự thật, hai bọn họ thật sự học cùng trường, nhưng không phải là bạn cấp ba, mà là bạn đại học. Hơn nữa Hạ Văn, Chu Túy Túy và Ngải Trạch Dương là kiểu không đánh không quen. Lúc ban đầu không ai vừa mắt ai, không hiểu được sao lại chơi cùng nhau.
Khi đại học, Ngải Trạch Dương còn luôn miệng nói muốn theo đuổi Chu Túy Túy, sau khi bị Chu Túy Túy đánh cho một trận, mới chỉnh đốn lại không ít. Nhưng sự tích anh ta theo đuổi Chu Túy Túy, lúc ấy đã truyền khắp trường.
Trên thực tế, Ngải Trạch Dương cũng không tồi, khi đại học là kiểu đàn anh phong vân, nhìn cà phất cà phơ, nhưng thành tích lại không tồi, trong nhà có tiền, là phú nhị đại, mặt mũi ưa nhìn, mọi người đều cảm thấy anh ta có thể theo đuổi được mỹ nữ băng sơn, kết quả không ngờ đến, đến khi tốt nghiệp vẫn không theo đuổi được Chu Túy Túy, ngược lại trở thành anh em tốt.
Tuy rằng rất nhiều người hiểu lầm quan hệ của hai người, nhưng bọn họ đều rõ ràng, hai người tuyệt đối không thể.
Nhưng mà, thỉnh thoảng, Ngải Trạch Dương vẫn nói với người khác, mình là người theo đuổi Chu Túy Túy.
Nghe vậy, Chu Túy Túy cười nhạo một tiếng, nhìn Ngải Trạch Dương hai tay đút túi quần, hơi gật đầu, nhướng mày hỏi: "Có phải vừa nãy đánh anh quá nhẹ không?"
Ngải Trạch Dương nghẹn họng, đối diện với ánh mắt kia, vội vàng thừa nhận: "Không không không.... Đánh rất mạnh, nếu như em lại đánh nữa, khả năng anh sẽ thật sự chấn động não."
Chu Túy Túy trợn mắt, lạnh lùng nói: "Lên xe, đưa anh về."
"Em uống rượu."
"Chồng em không uống."

Ngải Trạch Dương: "....."
Anh ta liếc mắt nhìn thần sắc Thẩm Nam, sắc mặt đen kịt, dường như nếu như anh ta dám nhiều lời thêm một chữ, liền xách anh ta lên đánh một trận, khụ một tiếng, Ngải Trạch Dương thành thật ngồi lên xe, nhìn về phía Thẩm Nam: "Làm phiền."
Thẩm Nam nhếch mí mắt nhìn hai người đùa giỡn, nặng nề đáp một tiếng.
**
Đưa Ngải Trạch Dương về nhà, người này nói quá nhiều.

Vẫn luôn không ngừng nói chuyện với Chu Túy Túy: "Xuy Xuy, chuyện đó của Hạ Văn, em định làm như thế nào?"
Chu Túy Túy nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm vào cảnh sắc vụt qua cửa sổ một lúc, mới ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu nhìn anh ta, im lặng một lúc mới nói: "Phải xem đã, anh đánh anh ta lúc nào vậy?"
Ngải Trạch Dương hừ lạnh một tiếng: "Mấy ngày hôm trước."
Chỉ là anh ta không nghĩ đến, người nọ lại trả thù. Thật ra hôm nay Ngải Trạch Dương bị chồng của Hạ Văn gọi đến quán bar, nói là nói chuyện ly hôn với Hạ Văn, đầu óc anh ta thông minh, cũng dẫn theo người mình đi, chỉ là không nghĩ đến đối phương mang nhiều người hơn, cũng không nghĩ người đàn ông phát rồ kia sẽ trực tiếp động thủ trong quán bar.
Trên mức độ nào đó, Ngải Trạch Dương đối xử với Hạ Văn và Chu Túy Túy tốt như nhau.
Bọn họ là bạn bè cùng nhau tiến lên, không nói đối xử với ai tốt hơn ai.
Chu Túy Túy im lặng một lát, nhìn anh ta: "Anh và Hạ Văn có chuyện gì giấu em đúng không?"
Cô cũng không phải là ngốc. Ngải Trạch Dương vì chồng của Hạ Văn ngoại tình mà đánh anh ta một trận là bình thường, là chuyện mà người kích động thường làm, nhưng không đến nỗi náo thành như vậy.
Hơn nữa, tư thế hôm nay của Ngải Trạch Dương, nhìn là thấy không thích hợp.
Ngải Trạch Dương ngậm miệng, không hé răng.
Chu Túy Túy liếc mắt, "Không nói cũng được, bên cảnh sát có bạn của chồng em hỗ trợ, có chuyện gì thì báo cho em."
Lục Gia Tu còn có Hồ Dật đến đồn cảnh sát hỗ trợ, hẳn là sẽ tra ra kết quả.
"Được."
Sau khi đưa người về, Chu Túy Túy mới hoàn toàn yên tĩnh, cô liếc nhìn Thẩm Nam một cái, kiêu ngạo hừ lạnh.
Thẩm Nam nhìn bà xã của mình một cái, cũng không nói lời nào.
Hai người cố ý giống nhau.
Mãi đến khi xuống xe vào nhà, đã rất khuya rồi.
Sau khi về đến nhà, Chu Túy Túy tắm rửa xong liền ngủ, hoàn toàn không để ý Thẩm Nam.
Thẩm Nam nhìn, tức đến bật cười. Anh rũ mắt nhìn tin nhắn, sau khi tắm xong liền đè lên người mà hôn.
"Anh làm gì?" Chu Túy Túy tát anh một cái, tức vô cùng.
Thẩm Nam nhướng mày, ánh mắt thâm thúy mà nhìn cô, âm thanh âm u: "Tên đàn ông già?"
Chu Túy Túy: "....."
Thẩm Nam duỗi tay, đè tay cô lên đỉnh đầu, cúi đầu không hề cố kỵ mà hôn, cố ý lăn lộn cô, vừa lăn lộn vừa hỏi: "Ai là ông già, hửm?" Âm cuối trầm thấp, có cảm giác mê người vô cùng.
Chu Túy Túy nghe, lỗ tai tê rần.
Nhưng lúc này, cô vẫn cần giữ vững trận địa, không thể thả lỏng dù chỉ một chút.
Chu Túy Túy duỗi tay, móc cổ Thẩm Nam, dán sát lỗ tai anh, gằn từng chữ: "Anh đó."
Hai chữ nhẹ nhàng, trực tiếp chọc giận người.

Thẩm Nam có thâm ý khác mà cười một  tiếng, cúi đầu xuống: "Không trừng phạt em, em sẽ không biết ai là ông già."
Chu Túy Túy bị anh làm đến mức miệng vẫn luôn phát ra tiếng rên nhẹ, nhưng vẫn không muốn chịu thua. Về sau, Thẩm Nam mút lấy lưỡi cô cùng dây dưa, động tác dưới thân cũng ngừng, cố ý tra tấn cô, làm chỗ mẫn cảm nhất.
Kích thích Chu Túy Túy không khống chế được mà hét chói tai, nhưng vừa thét, âm thanh lại bị Thẩm Nam nuốt hết, ngăn chặn toàn bộ.
Đêm nay, Thẩm Nam dùng thực tế để chứng minh----
Chính mình có phải là ông già hay không.
Đêm càng khuya, âm thanh cũng ngày càng khàn hơn... Thật lâu chưa ngừng.
***
Buổi sáng ngày hôm sau, khi Chu Túy Túy tỉnh lại, Thẩm Nam đã không còn trên giường.
Chu Túy Túy gian nan mở mắt, vừa định đứng lên, nhưng mới động, cả người lại lật về phía sau, ngã trên giường.
"Ôi..." Chu Túy Túy bị đau rên một tiếng, eo đau chân mỏi, căn bản là không dậy được. Cô chửi thầm hai tiếng, lúc này mới gian nan đứng lên.
Nhìn thời gian, đã hơn 10h.
Chu Túy Túy duỗi tay vuốt tóc, mới vừa xuống giường mặc đồ xong chuẩn bị đi rửa mặt, vừa mới đứng lên, cả người lại ngã về phía sau.
Thẩm Nam đẩy cửa, nhìn thấy một màn này.
Anh duỗi tay, ôm người lên: "Rửa mặt?"
Chu Túy Túy hoàn toàn không muốn nhìn anh, trực tiếp đá: "Ông già!"
Thẩm Nam bắt lấy mắt cá chân của cô, trong mắt mang theo ý cười mà nhìn cô: "Khí sắc còn rất tốt nhỉ, còn đá được? Tối hôm qua không trừng trị đủ?"
Chu Túy Túy: "...."
Cô không thể nhịn được nữa, trừng mắt nhìn Thẩm Nam mắng: "Rốt cuộc anh có còn là quân nhân không hả? Lão lưu manh."
Thẩm Nam cười, ôm người vào phòng tắm: "Trước mặt em, anh không phải."
"Vậy anh là gì?" Chu Túy Túy hừ lạnh, không muốn để ý đến anh một chút nào.
Thẩm Nam bóp kem đánh răng, đưa cho cô, lúc này mới không biết xấu hổ nói: "Là chồng em."
Chu Túy Túy: "....."
Nếu không phải hiểu được chuyện Thẩm Nam là một linh hồn xuyên không là chuyện không thể nào, cô thật sự nghi ngờ Thẩm Nam có phải bị thứ gì nhập không, sao có thể nói ra mấy lời buồn nôn như vậy.
Thẩm Nam khụ một tiếng, cũng biết được mình không thích hợp, lúc này mới nhướng mày, ngả ngớn nói một câu: "Trêu em thôi, đau không?"
Trên thực tế, tối hôm qua dù bị chọc giận như thế nào, vẫn duy trì được lý trí. Thân thể của Chu Túy Túy như thế nào, Thẩm Nam đều rõ ràng.
"Chỉ là hơi không có sức." Chu Túy Túy cũng không so đo cái này với anh.

"Ừm, anh nấu chút cháo."
Sau khi rửa mặt xong, hai người ngồi ở bàn ăn, ăn cháo.
Ăn ăn, Chu Túy Túy thật sự không thể nhịn được nữa, dẫm chân anh một cái dưới bàn, trừng mắt nhìn: "Thành thật khai báo, tối hôm qua nói gì với người đẹp kia?"
Tính cách của cô chính là như vậy, có thể nhẫn nhịn với người khác, nhưng người thân thiết, vẫn luôn là có cái gì nói cái đó. Hơn nữa cuộc hôn nhân này của Thẩm Nam và Chu Túy Túy, cô không muốn phải lừa gạt cái gì, cho dù là chuyện gì, nói rõ ràng càng tốt.
Đây là tính cách của cô, cũng là tính cách của Thẩm Nam.
Hai người không phải người tính tình cổ quái, bằng không tối qua Chu Túy Túy cũng không đến mức mắng Thẩm Nam là lão già.
Thẩm Nam liếc mắt nhìn cô, nhướng mày hỏi: "Ghen?"
"Ăn nước tương của anh đi!" Giọng Chu Túy Túy không tốt, trừng mắt nhìn anh: "Mau lên."
Thẩm Nam khẽ cười, biết người sẽ cáu kỉnh, lúc này mới nghĩ nghĩ: "Chưa nói gì, chỉ hỏi anh có thời gian không, hẹn ăn cơm, nói phải làm tiệc đón gió tẩy trần cho anh."
Chu Túy Túy ăn một ngụm cháo, chậm rì hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Không có thời gian."
Chu Túy Túy nghẹn lại, đột nhiên nghĩ đến biểu tình của Thẩm Nam khi nói chuyện với cô gái đó, lại thấy vui vẻ.
--- Thẩm Nam khẳng định là hai tay đút túi quần, đứng ở một bên, mày nhíu lại, thần sắc lạnh nhạt, nhìn không có quá nhiều cảm xúc, sau khi im lặng hai giây, sẽ không chút do dự từ chối, nói không có thời gian. Hoàn toàn không cho người ta bất kỳ cơ hội nào.
**
"Cười cái gì?"
"Không có gì." Chu Túy Túy khống chế biểu tình của chính mình, tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao? Hai người nói rất lâu mà."
Thẩm Nam ừ một tiếng, nhíu mày suy tư: "Sau đó cô ta kiên trì, hỏi anh khi nào có thời gian."
Chu Túy Túy nhướng mày, biết ngay người đẹp kia sẽ không dễ dàng chết tâm như vậy mà.
"Anh vẫn nói không có thời gian?"
"Ừm."
Chu Túy Túy bật cười, ăn cháo vui hơn không ít.
Một lát sau, cô nhìn về phía Thẩm Nam: "Người nọ tên gì?"
"Lăng Tình."
"Quan hệ bạn học như thế nào?"
"Anh lớp 12, cô ta lớp 10." Thẩm Nam im lặng một lát, khẽ nói: "Là em gái của một người bạn trước đây, cho nên quen biết."
"Em gái của bạn học cấp ba?"
"Ừm."
Nghe vậy, Chu Túy Túy đã hiểu rõ. Khó trách sẽ quen biết Thẩm Nam, cũng khó trách quen biết dễ dàng như vậy.
Nghĩ, cô hừ lạnh một cái, nhìn Thẩm Nam: "Không ngờ đội trưởng Thẩm, còn rất trêu hoa ghẹo nguyệt."
Thẩm Nam không rõ cảm xúc mà liếc nhìn cô một cái, không hé răng.
Chu Túy Túy: "????"

"Sao anh lại nhìn em như vậy?"
Thẩm Nam nói sang chuyện khác: "Bên Ngải Trạch Dương xử lý thế nào?"
Chu Túy Túy nghĩ nghĩ: "Tối nay em đi tìm Hạ Văn hỏi một chút, cụ thể ra sao, lại nói sau." Cô cười lạnh một tiếng, "Nếu tên tra nam đó dám ngoại tình, em đây sẽ cho anh ta biết thế nào là lễ độ."
Thẩm Nam tự nhiên rùng mình một cái.
Anh luôn cảm thấy tình hình này của bà xã mình, có chút không đúng. Nhưng cũng may cô ấy không dùng những cái này trên người mình, cho nên cổ nhân nói đúng, thà rằng đắc tội tiểu nhân cũng không thể đắc tội phụ nữ.
Nhưng mà ở một phương diện nào đó mà nói, Thẩm Nam cảm thấy bà xã mình làm rất đúng.
"Khi nào thì anh về đội?" 
"Buổi tối về, có hội nghị."
Chu Túy Túy a một tiếng, gật gật đầu: "Được, anh bận đi, em tìm Ngải Trạch Dương bàn bạc."
Lời vừa dứt, liền bị người ta vỗ đầu một cái, Thẩm Nam nhéo tai cô, cười như không cười nhìn cô: "Tìm ai?"
Chu Túy Túy quan sát thần sắc của anh, cười hì hì, duỗi tay ôm mặt anh, mặt đầy ý cười hỏi: "Ghen?"
Thẩm Nam nắm bàn tay cô: "Không."
"Xì." Chu Túy Túy không nhịn được bộ dáng này của anh nhất, cười nhạo một tiếng xua tay: "Chủ yếu là anh bận quá, em sợ chậm trễ chuyện của anh."
Chu Túy Túy nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Anh có thứ mà anh phải bảo vệ, em sẽ không ngăn cản, anh cứ bận việc của mình, chuyện của em nếu có thể giải quyết em sẽ tự làm, không được nữa thì tìm bạn."
Cô yên lặng một lát, nhìn Thẩm Nam chằm chằm: "Nếu không được nữa, em sẽ tìm anh."
Thẩm Nam không chút để ý nhìn cô, không nói chuyện.
Chu Túy Túy bị anh nhìn, da đầu có chút tê dại, sau hồi lâu mới giải thích: "Em không muốn việc nhỏ mà đi làm phiền anh."
Đây là suy nghĩ thật của cô.
Trách nhiệm của Thẩm Nam to lớn, những chuyện mà anh phải làm đều hết sức quan trọng, cô luôn cảm thấy không thể vì chuyện của bạn thân mình mà nhờ Thẩm Nam giúp đỡ. Ngoại trừ chuyện lớn, cô không giải quyết được mới tìm anh.
Phương châm sống của Chu Túy Túy vẫn luôn là vậy, bản thân có thể giải quyết được thì giải quyết, không giải quyết được thì tính tiếp. Cô không phải là mấy cô gái, cái gì cũng không thể quyết định, cái gì cũng phải nhờ người giúp đỡ, từ nhỏ Chu Túy Túy đã rất độc lập, trong lòng luôn có suy nghĩ riêng, suy nghĩ này từ nhỏ đến lớn luôn tồn tại, cho nên không thể thay đổi được.
Cho dù bây giờ Thẩm Nam nguyện ý giúp đỡ, một lần, hai lần, hoặc nhiều lần hơn.
Chu Túy Túy cảm thấy, cho dù là vợ chồng, có những chuyện vẫn cần phải nói rõ ràng. Càng đừng nói đây thật sự là chuyện nhỏ, không cần thiết phải làm phiền Thẩm Nam.
Nhưng mà Thẩm Nam không nghĩ như vậy, cô không biết.
Nhưng nhìn ánh mắt không đúng của Thẩm Nam, Chu Túy Túy cảm thấy mình cần thiết phải nói rõ một chút.
Thẩm Nam mím môi, rũ mắt nhìn cô hồi lâu: "Không nguyện ý tìm anh giúp đỡ?"
Chu Túy Túy: "Đây là chuyện nhỏ."
Cô nhìn Thẩm Nam, nghiêm túc nói: "Anh bảo vệ quốc gia, em bảo vệ gia đình, là người thân của quân nhân, sao em không hiểu được đạo lý này?"
Thẩm Nam nhìn, không hiểu tại sao lại tức giận.
Hiểu. Nhưng đây là quá hiểu rồi, mới làm cho người ta tức giận.
Nói cho cùng, cô vẫn chưa buông bỏ được lòng phòng bị, mãi mãi không thể tin tưởng người khác một cách vô điều kiện.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.