Lãng Mạn Của Anh

Chương 42




 
Chương 43
Sau khi lên xe, Chu Túy Túy vẫn còn hơi thất thần.
 
Chu Túy Túy nhìn thấy đồng nghiệp vẫn còn đứng tại chỗ qua gương chiếu hậu, bọn họ cũng đang nhìn cô, còn chưa khôi phục từ sau một màn kia.

 
Thẩm Nam đã trở lại, thậm chí còn rêu rao như vậy lái một chiếc xe đến, ngẫm lại... Đều cảm thấy có chút hư ảo, không quá chân thật.
 
Chu Túy Túy nghiêng đầu sang một bên chuyên chú nhìn người đàn ông đang lái xe, duỗi tay nhéo mặt chính mình, bị đau thì ừm một tiếng, lúc này mới lẩm bẩm: "Thật sự."
 
Thẩm Nam bật cười, bị cô chọc đến vui vẻ.
 
Thẩm Nam nhìn xung quanh một vòng, vị trí bây giờ không quá thích hợp. Anh cong cong môi, nhìn về người con gái bên cạnh, thấp giọng nói: "Đợi lát nữa cho em suy nghĩ cẩn thận! Có phải là thật hay không?"
 
Chu Túy Túy: "...."
 
Chu Túy Túy hồi phục tinh thần, cúi đầu, nhoẻn miệng cười, "Không cần anh cho em hồi ức cũng là chân thật."
 
Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Nam, khóe mắt đuôi mày đều là nụ cười: "Sao anh về mà không báo cho em một tiếng?" Cô thầm oán trách: "Còn may năng lực chấp nhận của em mạnh hơn người khác."
 

Tuy rằng lúc đầu đồng nghiệp ríu rít nói có một người đàn ông vô cùng man lái một chiếc xe việt dã dừng ở nơi đó, trong lòng Chu Túy Túy đã mơ hồ nghĩ đó là anh, nhưng nghĩ lại cảm thấy cái suy nghĩ này không có khả năng... Thẩm Nam sao có thể xuất hiện ở cửa công ty chứ, cho dù anh xuất hiện cũng sẽ không rêu rao như vậy.
 
Mãi cho đến khi nhìn thấy anh bị nữ đồng nghiệp trong tòa soạn vây quanh, cô mới đứng xa xa nhìn mặt người đàn ông đã lâu không gặp này.
 
--- Thì ra thật sự là anh, đã trở về.
 
Đến khi Thẩm Nam lướt qua mọi người, đi đến trước mặt mình, Chu Túy Túy tự dưng có cảm giác không chân thật.
 
Sau đó hai người nắm tay nhau lên xe trước mặt bao nhiêu người, Chu Túy Túy nghĩ đến thần thái của mình lúc nãy, hình như hơi ngốc nghếch mà nói tạm biệt đồng nghiệp với Thẩm Nam. Nghĩ vậy, cô liền muốn che mặt.
 
Sao cô lại có lúc mất mặt như vậy nhỉ.
 
"A... Vừa nãy mất mặt quá."
 
Thẩm Nam nhướng mày: "Sao lại mất mặt."
 
Chu Túy Túy liếc mắt nhìn anh: "Khi anh sờ đầu em, biểu tình của em khẳng định rất ngốc."
 
Thẩm Nam cười, dỗ dành: "Không ngốc."
 
Thẩm Nam nhân lúc đèn đỏ, tiến sang bên Chu Túy Túy, hôn lên khóe miệng cô, tiếng nói khàn khàn: "Rất đẹp."
 
Chu Túy Túy bật cười, liếc mắt nhìn anh: "Tạm bỏ qua cho anh."
 
"Được." Thẩm Nam nói: "Về nhà tùy em xử lý."
 
Chu Túy Túy nghe vậy, bật cười.
 
Cũng không biết vì cái gì, rõ ràng con đường này tan ca về rất nhiều lần, khi anh không ở đây, thỉnh thoảng cô vẫn lái xe đi làm, tuy rằng đi tàu điện ngầm vẫn nhiều hơn. Nhưng phong cảnh của con đường này Chu Túy Túy đã vô cùng quen thuộc, nhưng bây giờ nhìn ra bên ngoài là cành lá xanh biếc, còn có cây cối tươi tốt hai bên đường, cả những quán nhỏ ven đường, đều cảm thấy đẹp hơn nhiều.
 
Hình như thời tiết hôm nay cũng không tồi, ban ngày mặt trời lên cao, đến chạng vạng, hoàng hôn như vẽ, bây giờ ánh mặt trời vẫn còn ở chân trời, từ từ lặn xuống.
 
Một phong cảnh lộng lẫy tươi đẹp.
 
Chu Túy Túy nghiêng đầu nhìn, cảm thấy kẹt xe cũng không khó chịu như vậy, lái xe từ từ cũng rất tốt.
 
Chu Túy Túy nghĩ, khóe miệng cong cong, mặt mặt toàn bộ đều là vui vẻ. Sở dĩ như vậy, đều là do người bên cạnh ảnh hưởng, chỉ cần ở bên cạnh người mình thích, cho dù thay đổi bé xíu thế nào, cũng đều bị phóng đại, cảm xúc con người bị phóng đại, khi tâm tình tốt, cái gì cũng tươi đẹp.
 
Tâm tình của Thẩm Nam cũng không tồi, tuy rằng không nhìn được ra trên mặt, nhưng Chu Túy Túy cũng có thể cảm nhận được.
 
Này đại khái là bí mật mà hai người đều hiểu.
 
"Bây giờ về nhà sao?"
 
Thẩm Nam nhìn cô: "Muốn ăn cơm anh làm không?"
 
Ánh mắt Chu Túy Túy sáng lên, không chút do dự nói: "Muốn."
 
"Vậy đi siêu thị một chuyến."
 
"Được."
 
***
 
Hai người đến siêu thị, lúc này siêu thị không có quá nhiều người.
 
Lúc này Thẩm Nam nói với Chu Túy Túy hai câu: "Quá nửa đêm hôm qua liền về, nhưng trong đội còn có việc, điện thoại cũng chưa được lấy, nên không gọi được cho em." Anh thấp giọng nói: "Giữa trưa lấy được, vừa hay bên bán xe nhắn tin đến, anh liền qua, sau khi lái xe về nhà thì đã thấy gần đến giờ tan tầm của em, cho nên trực tiếp đến đón em tan ca."
 
Quả thật là muốn cho bà xã một ngạc nhiêu, cũng muốn giữ thể diện cho cô.

 
Bà xã của Thẩm Nam anh, không thể bị người khác khinh thường.
 
Cũng may, hiệu quả, hình như không tồi.
 
Chu Túy Túy đi theo một bên, gật đầu: "Có mệt không?" Cô nhìn về phía Thẩm Nam, nghĩ nghĩ, nói: "Hôm nay để em nấu cơm đi, anh nghỉ ngơi trước."
 
Bọn họ tập huấn vất vả như thế nào, Chu Túy Túy chưa từng trải nghiệm, thậm chí cũng không tưởng tượng được, nhưng nhất định là vô cùng, vô cùng vất vả. Bọn họ mãi mãi đều đi cạnh nguy hiểm, để bảo vệ mọi người.
 
Tuần trước, Chu Túy Túy lướt mạng thấy được một video ngắn, là đội ngũ tập huấn của đội vũ cảnh phía Tây Nam, bọn họ tập huấn một tuần, video rất ngắn, chỉ có hơn hai phút, nhưng làm cho người xem lệ rơi đầy mặt.
 
Bọn họ thật sự quá mạnh, quá tuyệt vời.
 
Mỗi ngày đi bộ vượt qua chướng ngại vật, ngủ dưới đất, mệt mỏi thì nằm trong đống cỏ, ngủ dưới ánh mặt trời, nghỉ ngơi một lát liền tiếp tục xuất phát. Trên lưng mọi người còn đeo đồ, hoàn toàn là vách nặng mà tiến về phía trước, có lúc còn mua, bọn họ cũng không có nơi trốn, tiếp tục dầm mưa bước đi, không thể quên mục tiêu nhiệm vụ.
 
Bọn họ không ngừng tiến lên phía trước, càng ngày càng tốt hơn, chỉ vì có thể bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân.
 
Lúc ấy còn có phóng viên phỏng vấn, hỏi bọn họ khi mệt mỏi có từng suy nghĩ đến việc từ bỏ.
 
Chu Túy Túy nhớ rất rõ ràng, có mấy người nói, đã từng, nhưng nghĩ lại đến anh em của chính mình, nhớ đến ba mẹ, chiến hữu, mặc dù thể lực đã là số âm, bọn họ cũng có thể kiên trì.
 
Bởi vì bọn họ có cái tên đẹp nhất, quân nhân.
 
Cho dù quân nhân kiểu gì, cho dù bọn họ có bao nhiêu cái tên bất đồng, bọn họ đều có chung một cái tên: Người Trung Quốc.
 
--- Bọn họ ngăn cản tối tăm ác liệt ở những nơi mà bạn không thấy. Để cho chúng ta không nhìn thấy được khói thuốc và chiến hỏa.
 
--- Cái gọi là năm tháng bình an, chẳng qua là có người gánh vác đi trước.
 
...
 
Nghĩ, Chu Túy Túy duỗi tay lên mặt Thẩm Nam.
 
Thẩm Nam nhìn tư thế này của cô, nhướng mày: "Sao vậy?"
 
"Ôm một chút." Chu Túy Túy không hề ngại ngùng nói: "Muốn ôm anh một chút."
 
Thẩm Nam cười, chủ động duỗi tay ôm người vào trong ngực, chôn đầu trong cổ cô hít sâu một cái, cảm nhận được cảm xúc của cô, thấp giọng nói: "Không có việc gì, nên làm."
 
Đại khái anh có thể hiểu được cái ôm bất thình lình của bà xã là vì cái gì.
 
Chắc là do đau lòng, luyến tiếc.
 
Hai người đứng trong siêu thị ôm như vậy một lát, Chu Túy Túy chủ động nắm xe đẩy đi mua đồ: "Mua nhiều thịt chút đi, anh thích ăn thịt."
 
Thẩm Nam bật cười, tùy ý cô.
 
"Được, mua gì cũng được, em không ăn thì anh ăn."
 
"Ừm, ừm."
 
Tuấn nam mỹ nữ đi dạo trong siêu thị, có vẻ rất nhàn nhã, không ít người đang mua đồ, đều chuyển ánh mắt lên người họ, thật sự rất bắt mắt.
 
Nữ thì xinh đẹp, nam thì thuộc kiểu người nhìn rất man, rất cơ bắp, nhưng bạn không cảm thấy anh kiểu như mấy ông chú béo tốt, mà chính là rất săn chắc, rất mạnh mẽ.
 
Chu Túy Túy không để ý đến ánh mắt của người khác, sau khi lôi kéo Thẩm Nam mua rau dưa cùng thịt xong, tự giác đi về phía bán đồ ăn vặt: "Muốn mua đồ ăn vặt."
 
Thẩm Nam nhướng mày nhìn cô, "Cái gì?"
 
Chu Túy Túy im lặng một lát, nói: "Kem được không?"
 
Thẩm Nam: "....."
 
Thẩm Nam bất đắc dĩ nhìn bà xã của mình, một bàn tay đặt trên vai cô, nhẹ giọng hỏi: "Nhất định phải ăn kem?"
 
"Chỉ mua một hộp." Chu Túy Túy giơ ngón tay lên, đáng thương mà nhìn anh: "Có thể chứ, chỉ một hộp? Một hộp chỉ có 6 que thôi."
 
Thẩm Nam không có cách nào, thấp giọng nói: "Không thể ngày nào cũng ăn."
 
Bây giờ thời tiết nóng dần, cho dù là con gái ở độ tuổi nào, cũng đều yêu thích kem vô cùng, không có người địch lại. Con gái cứ thiên vị kem như vậy, thích không có bất kỳ nguyên nhân nào hết.
 
Chu Túy Túy cũng giống vậy, đồ ăn vặt khác còn tốt, nhưng ăn kem luôn có cảm giác không đã, cho nên lúc nào cũng muốn ăn một miếng, ăn một miếng, ăn một miếng.
 
Thẩm Nam không quản bà xã của mình ăn mấy cái khác, nhưng Chu Túy Túy bị đau bụng, chỉ có thể ăn ít đồ ăn lạnh, đặc biệt là kem, vẫn luôn quản chặt.
 
Mắt Chu Túy Túy sáng lên, không ngừng đồng ý: "Được, cách một ngày ăn một que."
 
Thẩm Nam: "...."
 
"Ngoan chứ?"
 

Thẩm Nam bật cười, duỗi tay vỗ đầu cô: "Muốn vị gì anh lấy cho em."
 
"Cái màu hồng nhạt kia, là vị mới nhất của Xảo Lạc Tư (tên loại kem của Trung), rất ngon."
 
Thẩm Nam liếc mắt, cầm cho cô một hộp, lại mua rất nhiều đồ ăn vặt cho Chu Túy Túy, thành hai túi to đùng, mới tính tiền đi về nhà.
 
***
 
Sau khi về nhà, Chu Túy Túy thật sự đuổi Thẩm Nam ra khỏi phòng bếp, một mình bận rộn.
 
Cô biết nấu cơm, chỉ là không thích nấu mà thôi.
 
Theo lời của bọn Hạ Văn mà nói, một năm khó có thể ăn được một bữa cơm do Chu Túy Túy nấu, nếu được ăn, thật sự là đã tích đức một năm. Đối với cái này, Chu Túy Túy rất cạn lời.
 
Cô chỉ không thích vị khói dầu trong bếp thôi, hơn nữa nấu cơm rất dễ làm cho bàn tay không còn đẹp nữa, cho nên ngoại trừ tự mình ủ rượu linh tinh, số lần nấu cơm của cô thật sự rất ít. Sở dĩ hôm nay làm, cũng là người ăn cơm chính là Thẩm Nam.
 
Thẩm Nam nhìn người trong bếp, biết tâm tư nhỏ của Chu Túy Túy, hỏi hai câu sau cũng không vội đi giúp đỡ.
 
"Một mình em có làm được không?"
 
"Được." Chu Túy Túy nhìn anh, dừng một chút nói: "Nếu anh không có chuyện gì thì ra gọi điện thoại cho ông nội trước đi, nửa tháng trước em đã về nhà một chuyến, ông nội rất nhớ anh."
 
"Được." Thẩm Nam đồng ý, "Đợi lát nữa anh sẽ lại đây."
 
"Ừm."
 
Thẩm Nam nhìn người trong phòng bếp, lúc này mới lấy điện thoại ra ban công, gọi điện về nhà.
 
Đối với cuộc điện thoại bất ngờ này của Thẩm Nam, mẹ Thẩm rất ngạc nhiên a một tiếng: "A Nam?"
 
Giọng nói của bà, khó nén được ngạc nhiên, mừng rỡ.
 
Thẩm Nam thấp giọng đáp lời, "Mẹ, là con."
 
Mẹ Thẩm hốt hoảng, đối diện với ánh mắt của lão gia tử, vội vàng hỏi không ngừng: "Kết thúc tập huấn rồi? Bây giờ về nhà sao?"
 
"Về rồi." Thẩm Nam lời ít ý nhiều nói: "Vừa mới về, Túy Túy đang nấu cơm, giục con gọi điện cho mọi người báo bình an."
 
Đàn ông ở bên ngoài, đặc biệt là người tính cách như Thẩm Nam, quả thật không thích gọi điện cho người nhà, chuyện báo bình an này, cũng hay quên. Rốt cuộc nhiệm vụ của bọn họ quá nhiều, đối với bọn mẹ Thẩm mà nói, chỉ cần không nhận được điện thoại báo tin buồn, thì đã an tâm rồi, còn bảo Thẩm Nam chủ động gọi điện thoại về, bọn họ không quá hy vọng.
 
Cũng không mong cầu quá nhiều.
 
Cuộc điện thoại bất ngờ này, làm cho mẹ Thẩm vui mừng khôn xiết.
 
"Con xem mình đi, vẫn là Túy Túy hiểu chuyện, biết bảo con gọi điện về nhà." Mẹ Thẩm có cơ hội lần nhắc nhở Thẩm Nam: "Lần này huấn luyện vất vả, có bị thương không? Khi nào về hả?
 
Là một người mẹ, thật ra bà lo lắng rất nhiều, nhưng do con trai không muốn nhiều lời, bình thường mẹ Thẩm cũng không hỏi.
 
 Thẩm Nam nghe tiếng lải nhải bên kia, thật ra không thấy phiền, chỉ là có chút không quen. Anh nghĩ đến lời Chu Túy Túy mới nói, có chút ngượng ngùng sờ chóp mũi, dỗ mẹ Thẩm: "Không bị thương, mẹ, mẹ đừng lo lắng nhiều quá, chiều nay con mới về."
 
Anh tính thời gian: "Mấy ngày nữa đều nghỉ ngơi, ngày mai chắc là Túy Túy không tăng ca, tối nay con hỏi một chút, nếu không tăng ca mai tụi con sẽ về nhà ăn cơm."
 
Mẹ Thẩm hít sâu một chút, có chút không dám xác định: "Thật chứ?"
 
Thẩm Nam khẽ cười một tiếng, "Thật, đợi lát nữa con hỏi Túy Túy rồi nhắn tin cho mẹ."
 
"Được, được, được..." Mẹ Thẩm vội nói: "Hai đứa bàn bạc cho kỹ, ngày mai không được thì ngày kia cũng được."
 
"Vâng."
 
Mẹ Thẩm lại tinh tế dặn dò mấy việc cần chú ý, nói mấy câu, mới ngắt điện thoại.
 
Thẩm Nam nhìn điện thoại, nghĩ đến âm thanh rất vui vẻ của mẹ Thẩm lúc đó,  không tiếng động mà cong môi.
 
.... 
 
"Anh làm gì vậy?" Chu Túy Túy đối với người đột nhiên ôm từ phía sau, có chút ngốc.
 
Thẩm Nam ừ một tiếng, thấp giọng hỏi: "Em bận việc của em đi."
 
Chu Túy Túy cảm nhận được động tác của Thẩm Nam, rất cạn lời trợn mắt nói: "Anh như vậy... Em làm thế nào được?"
 
Thẩm Nam cúi đầu, hôn một cái vào cổ cô, lưu lại một dấu hồng nhạt, rồi sau đó hướng lên trên, dán lên tai cô mà hôn, từng chút một, trêu chọc đến trái tim Chu Túy Túy đập thình thịch.
 
Chu Túy Túy hít sâu một chút, mới đứng vững, không để chân mình bị mềm xuống.
 
Cô có chút chịu không được độ ấm đằng sau truyền đến, cũng chịu không nổi sự trêu chọc như vậy của Thẩm Nam, thứ trong lòng mới áp xuống trong nháy mắt đã bị trêu chọc lên.

 
"Đừng..." Khi Thẩm Nam càng lúc càng lấn tới, chân Chu Túy Túy mềm nhũn, khép chặt lại.
 
Thẩm Nam khẽ cười, ôm người vào trong ngực mình, không nhịn được mà bế cô ngồi lên bồn phía sau, cúi đầu hôn.
 
Từ lúc nhìn thấy cô ở cửa công ty đã luôn muốn làm như vậy, nhưng vẫn luôn chịu đựng, sợ chính mình dọa đến cô. Thẩm Nam dán lên cánh môi của Chu Túy Túy, rất dịu dàng, rất dịu dàng... Dịu dàng lưu luyến, từng chút mà hôn khóe môi cô, rất kiên nhẫn hôn.
 
Hai người gắn bó chặt chẽ, Thẩm Nam cảm nhận được hơi thở biến hóa của cô, liếm răng cô, đầu lưỡi tiến vào.
 
Hai người hôn nhau triền miên, sau một hồi lâu, Chu Túy Túy mới hồi phục lại tinh thần sau nụ hôn, duỗi tay đẩy bả vai Thẩm Nam, lẩm bẩm nói: "Canh..."
 
Cô mới nấu canh, đã tràn ra.
 
Động tác của Thẩm Nam cứng lại, cắn một cái vào khóe miệng cô, mới tắt lửa đi.
 
Chỉ một chút như vậy, Chu Túy Túy đã chấn chỉnh lại suy nghĩ của mình, duỗi tay để Thẩm Nam ôm mình xuống, trực tiếp đẩy người ra khỏi phòng bếp: "Anh không được vào."
 
Chu Túy Túy mặt đỏ tai hồng nhìn về phía Thẩm Nam, hai mắt ướt át, vừa thấy chính là bộ dáng có phản ứng.
 
Chu Túy Túy mím môi, rất cạn lời: "Ăn cơm trước!"
 
Chu Túy Túy lo lắng nếu hai người thật sự nháo, cơm chiều cũng sẽ không ăn được. Cô không ăn không sao, nhưng Thẩm Nam vất vả lắm mới về một chuyến, đầu tiên phải ăn ngon một bữa mới được.
 
Thẩm Nam bị bà xã của mình nhìn, rất bất đắc dĩ sờ chóp mũi, thành thật nói: "Được, anh đảm bảo sẽ không hôn em, anh vào giúp em nhé?"
 
"Không cần." Chu Túy Túy không chút do dự nói: "Tự em có thể làm, anh ra ngoài ngồi đi, thật sự buồn chán thì xem TV, anh đừng vào bếp vướng víu em làm việc." 
 
Thẩm Nam: "...."
 
Bị bà xã của mình ghét bỏ như vậy, đội trưởng Thẩm rất bất đắc dĩ.
 
Đến cuối cùng, Thẩm Nam vẫn thành thật vào phòng khách, tùy tiện xem TV, còn nhân tiện nhắn tin cho Lục Gia Tu.
 
Hẹn sau đó đi ăn.
 
***
 
Tay nghề của Chu Túy Túy không tồi, ít nhất cũng khá được.
 
Thẩm Nam nhìn đồ ăn bưng lên bàn, nhướng mày, có chút ngạc nhiên.
 
"Nếm thử xem."
 
"Được." Thẩm Nam nếm một miếng trước mặt Chu Túy Túy, gật đầu nói: "Rất ngon."
 
"Thật sao?"
 
"Thật." Thẩm Nam gắp một miếng cho cô: "Em ăn đi."
 
Chu Túy Túy rất nghiêm túc mà ăn, sau đó nói: "Quả thật cũng không tồi, lâu vậy không xuống bếp mà tay nghề của em vẫn không thụt lùi."
 
Thẩm Nam bật cười, nhìn cô: "Vô cùng giỏi."
 
Chu Túy Túy làm ba mặn một canh, số lượng đều rất nhiều, bởi vì Thẩm Nam đều có thể ăn hết. Sức ăn của Thẩm Nam... bằng năm lần Chu Túy Túy.
 
Sau khi dọn đồ xong, Thẩm Nam nhìn tủ cách đó không xa, "Đó là tủ rượu em tự nghiên cứu ra?"
 
"Đúng vậy." Ánh mắt Chu Túy Túy sáng rực lên, đột nhiên nổi ý đồ xấu: "Đội trưởng Thẩm, uống không?"
 
Thẩm Nam: "...." Nhìn ánh mắt của bà xã, Thẩm Nam gật đầu: "Uống, tự em ủ?"
 
"Ừm ừm." Chu Túy Túy giới thiệu đơn giản: "Cái này đi, rượu mơ cũng không tệ."
 
"Được."
 
Độ cồn cũng không cao, muốn chuốc say Thẩm Nam là không thể nào.
 
Thẩm Nam nhấp một ngụm, cảm nhận hương vị rượu mơ, gật đầu nói: "Quả thật không tồi."
 
Trên phương diện này, Chu Túy Túy rất có thiên phú, cũng có nghiên cứu của chính mình.
 
"Đương nhiên." Mi mắt Chu Túy Túy cong cong, "Em làm cái này vô cùng thuần thục."
 
Hai người uống rượu, cùng nhau ăn cơm. Không khác những đôi vợ chồng khác lắm, nhưng lại có chút không giống.
 
Thẩm Nam rất nể tình, ăn hết toàn bộ đồ ăn của Chu Túy Túy làm.
 
Sau khi ăn xong, Thẩm Nam chủ động đi rửa bát, lúc này, Chu Túy Túy cũng không tranh giành với anh.
 
Ăn xong, Chu Túy Túy ăn hơi no, cô đi lại trong phòng một vòng, vẫn thấy hơi no.
 
Thẩm Nam đi ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy bà xã mình đang lắc lư, anh nhướng mày, thấp giọng hỏi một câu: "Đang làm gì?"
 
"Ăn no quá." Chu Túy Túy: "Hơi trướng bụng."
 
Thẩm Nam cong môi cười, dán xuống môi cô hôn một cái: "Có muốn xuống đi dạo không?"
 
"Hả?" Chu Túy Túy ngạc nhìn nhìn anh: "Bây giờ còn xuống sao?"
 
Thời gian còn sớm, chỉ là nói thế nào nhỉ, Chu Túy Túy cũng không phải rất muốn đi. Tuy rằng bây giờ gió mùa hè thổi rất mát mẻ, lúc này trong tiểu khu rất nhiều ông bà già, trẻ nhỏ và thanh niên đang tản bộ, thậm chí còn có người đang nhảy ở công viên nhỏ cách đó không xa, đều rất huyên náo.
 
Nhưng cô lại không quá muốn.
 
Cô càng muốn ở nhà, ngọt ngào với Thẩm Nam.

 
Thẩm Nam quan sát thần sắc của cô, cười: "Không muốn đi?"
 
Chu Túy Túy duỗi tay ôm anh: "Anh muốn đi?" Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
 
Thẩm Nam dừng một chút, nhéo cằm cô hôn, âm thanh nặng nề: "Không muốn." Anh cắn khóe miệng cô, hôn mạnh xuống: "Anh muốn như vậy hơn."
 
Hai người không hề cố kỵ mà hôn môi, độ ấm trong phòng ngày càng cao hơn, đến cuối cùng Thẩm Nam ôm người vào phòng ngủ, Chu Túy Túy giãy giụa hai giây, lẩm bẩm muốn tắm trước.
 
Thẩm Nam mút cổ cô, khàn khàn nói: "Đợi lát nữa tắm."
 
Anh càng hôn mạnh hơn....
 
Chiếc giường này, có quá nhiều ký ức của bọn họ.
 
Đã lâu không thân mật, trong lúc nhất thời có chút không thích ứng, Chu Túy Túy ưm một tiếng, nắm chặt bả vai của Thẩm Nam, ngón tay để lại một vết cào sau lưng anh.
 
Thân thể hai người nóng rực, giống như nhiệt độ ngày hè, càng ngày càng cao, như là ngọn lửa của ngôi sao, có thể bốc cháy.
 
Thân thể của Chu Túy Túy run rẩy, thừa nhận tất cả những gì Thẩm Nam cho mình.
 
Bức mành chỉ kéo một tầng mảnh, khi Chu Túy Túy nằm xuống, ngoại trừ cảm nhận được mồ hôi trên người Thẩm Nam, trong lúc mê ly còn có thể nhìn thấy rèm cửa bị gió thổi lay động, có rất nhiều rung động.
 
Rất lâu, rất lâu sau đó, Chu Túy Túy được Thẩm Nam ôm vào trong ngực, anh cúi đầu hôn môi cô, hô hấp thô nặng dừng trên mặt cô, làm cho người hơi ngứa ngứa.
 
Nhưng cô không muốn rời khỏi người đàn ông trước mặt, cứ muốn dính anh như vậy.
 
Trên phương diện tình cảm, Chu Túy Túy luôn luôn thẳng thắn chân thành, cho dù ban đầu so đo cao thấp, không muốn nhận thua, nhưng bây giờ, cô nguyện ý thể hiện tất cả tâm tư của mình trước mặt anh, để anh thấy.
 
Chu Túy Túy đáp lại nụ hôn của anh.
 
Hôn hôn, hô hấp của hai người lại một lần nữa rối loạn.
 
Sau khi hồ nháo một hồi sau, Chu Túy Túy thật sự không còn sức nữa.
 
Thẩm Nam cười cô: "Một tháng không gặp, lại yếu hơn một chút."
 
Chu Túy Túy trợn mắt nhìn anh, đá chân: "Đương nhiên không thể so được với đội trưởng Thẩm."
 
Thẩm Nam khẽ cười, hôn hôn mặt cô: "Ôm em đi tắm?"
 
"Được."
 
Hai người vào phòng tắm, trong phòng tắm đèn đuốc sáng trưng.
 
Lúc mới đầu, Chu Túy Túy rất thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của Thẩm Nam, mãi đến khi cô xoay người, nhìn thấy lưng của Thẩm Nam trong gương, mới sửng sốt, một chút buồn ngủ liền nháy mắt không còn.
 
Cô bỗng nhiên chớp mắt, nắm lấy tay Thẩm Nam: "Anh đợi chút."
 
Ánh mắt của Thẩm Nam sâu thẳm mà nhìn Chu Túy Túy: "Sao vậy?"
 
Chu Túy Túy nghiêng người Thẩm Nam, duỗi tay sờ lên vết sẹo của anh, cắn răng hỏi: "Đây là chuyện gì?"
 
Thẩm Nam hơi ngừng lại, lúc này mới phản ứng được cô đang hỏi cái gì.
 
Sau lưng anh, xuất hiện một vết sẹo mới, vừa dài vừa sâu, nhưng bây giờ đã đóng vẩy. Nhìn qua thật sự hơi dọa người.
 
Là lúc tập huấn vì cứu một chiến hữu không cẩn thận bị đâm, lúc đó còn chảy rất nhiều máu, thiếu chút nữa đâm vào chỗ quan trọng nào đó, nhưng sau đó ngừng lại, Thẩm Nam cũng không để trong lòng.
 
Trên người anh có rất nhiều vết sẹo, cho nên không chú ý đến cái này.
 
Chu Túy Túy nhìn chằm chằm vết sẹo kia, hồi lâu vẫn chưa lên tiếng.
 
"Tập huấn bị?"
 
"Ừm." Thẩm Nam nghĩ, sốt ruột giải thích: "Không phải quá nghiêm trọng, nên không nói cho em."
 
Càng nói đến phía sau, càng có chút chột dạ.
 
Trong lúc nhất thời, hai người trong phòng tắm yên tĩnh không thôi.
 
Thẩm Nam không chịu nổi Chu Túy Túy không nói lời nào, vừa định xoay người ôm người vào ngực an ủi, phía sau liền có nước.... Không phải, là có nước mắt chảy xuống, rơi trên vết sẹo kia.
 
Giờ phút này, Thẩm Nam đang cong eo tùy ý để Chu Túy Túy nhìn vết sẹo kia.
 
Chu Túy Túy duỗi tay, nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo mới xuất hiện kia, thật ra bên trên vẫn còn có thể nhìn thấy dấu vết... Là vết máu, chỉ là Thẩm Nam không để ý mà thôi.
 
Nhưng Chu Túy Túy nhìn, thấy rất đáng sợ. Cô thậm chí không dám nghĩ, nếu đâm sâu hơn một chút nữa, sẽ thế nào.
 
Thẩm Nam cảm nhận được sự biến hóa cảm xúc của cô, hầu kết chuyển động, muốn an ủi cô, nhưng trong lúc nhất thời không biết nói cái gì.
 
"Bà xã."
 
Anh nắm lấy tay Chu Túy Túy, xin lỗi nói: "Không có chuyện gì cả, cho nên mới không nói cho em." Anh thấp giọng dỗ dành: "Thỉnh thoảng không chú ý, luôn có những vết thương lớn lớn, bé bé thế này."
 
Chu Túy Túy ừ một tiếng, khi Thẩm Nam còn đang muốn nói chuyện, đột nhiên cúi xuống hôn lên vết sẹo kia.
 
Cô khẽ rũ mắt, nhẹ nhàng hôn lên vết thương của anh, thành kính lại nghiêm túc.
 
Trong nháy mắt, trái tim của Thẩm Nam như sụp đổ.


 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.