Lãng Mạn Của Anh

Chương 79



Điểm này không giống với đội trưởng Thẩm chính trực một chút nào.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chu Túy Túy dở khóc dở cười, liếc mắt nhìn Thẩm Nam, nhìn hai ba con trước mặt, bất đắc dĩ nói: "Trước mặt ba mẹ thỉnh thoảng tự luyến cũng được, nhưng không được kiêu ngạo, biết không?"

Thụy Thụy vẻ mặt mờ mịt mà nhìn cô, chớp chớp mắt hỏi: "Mẹ ơi, kiêu ngạo là cái gì?"

Cô bé còn nghe không hiểu nha.

Công chúa nhỏ tuy rằng thông minh, nhưng cũng không thông minh đến mức đó.

Chu Túy Túy nghẹn nghẹn, nhìn về phía Thẩm Nam: "Giải thích cho con gái của anh."

Thẩm Nam cười, xoa đầu cô bé dỗ dành, "Về nhà ba sẽ giải thích cho con nhé."

Đôi mắt của Thụy Thụy tỏa sáng, sảng khoái đồng ý, "Được ạ."

Sau khi về nhà, công chúa nhỏ Thụy Thụy đã mệt đến ngủ luôn rồi.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chu Túy Túy nhìn nha đầu ngồi ở trên ghế an toàn, dở khóc dở cười: "Ngủ rồi."

Thẩm Nam nhìn một cái, nhẹ giọng nói: "Mệt mỏi đi, hai người đã đi dạo bao lâu rồi?"

"Khá lâu." Chu Túy Túy cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Thụy Thụy.

Với Chu Túy Túy, cô bé Thụy Thụy vô cùng quan trọng.

Thẩm Nam ừ một tiếng, "Anh mang đồ lên trước rồi ôm con bé, em ngồi với con bé một lát."

Chu Túy Túy cong cong khóe miệng, đôi mắt tỏa sáng mà nhìn đội trưởng Thẩm, rất vui lòng để cho anh phục vụ hai mẹ con, "Được."

Đợi đến khi Thẩm Nam cất xong đồ hai người mua xong, lúc này mới ôm cô bé về nhà, Thụy Thụy ngủ mơ mơ màng màng, nhưng rất tự giác mà tìm vị trí thoải mái trong ngực ba mình mà ngủ tiếp.

Chu Túy Túy nhìn cười, "Cô bé thật sự rất thích ngủ."

Thẩm Nam nhướng mày, "Cho nên biệt danh này, có phải là lấy từ thực tế không?"

Chu Túy Túy: "Phải."

Hai người đối diện cười, công chúa nhỏ ngủ rồi, chưa đến hai tiếng còn chưa tỉnh lại, Chu Túy Túy và Thẩm Nam cũng không định cướp đoạt chút yêu thích nhỏ này của cô bé, mặc cho cô bé ngủ, đặt trên giường nhỏ, hai người ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm, xem TV thỉnh thoảng lại nhìn công chúa nhỏ một cái, cô bé đang ngủ ngon lành, nhìn qua mềm mại là đáng yêu, làm người muốn hôn một cái.

Chu Túy Túy cúi đầu hôn một cái, nhìn về phía Thẩm Nam: "Ôm con bé về phòng đi, nếu không tỉnh lại thì đêm nay không tắm nữa."

Thẩm Nam gật đầu, "Được."

Hai người ôm cô bé lên lầu ngủ, nhìn Thụy Thụy nằm trên giường ngủ ngon lành, Chu Túy Túy và Thẩm Nam mới ra ngoài.

"Mua cho anh cái gì?"

Chu Túy Túy bật cười, "Là quần áo và giày, Thụy Thụy không nhớ được."

Thẩm Nam cong cong môi, cúi đầu hôn cô một cái: "Nhớ anh không?"

Mấy ngày nay ra ngoài làm nhiệm vụ, đã mấy ngày không về nhà.

Đôi mắt Chu Túy Túy tỏa sáng, duỗi tay ôm cổ anh chủ động đưa người ra, hôn hôn khóe miệng anh, ừm một tiếng, âm thanh mềm mại, "Nhớ."

Nghe vậy, Thẩm Nam không hề khách khí, cúi đầu hôn người.

Hai người còn chưa kịp xem đồ mua cho anh, cứ như vậy hôn về phòng.

Bóng đêm nặng nề, đêm nay công chúa nhỏ vô cùng ngoan, nửa đêm cũng không tỉnh lại quấy rầy ba mẹ đã lâu ngày không ân ái kia của mình.

Khi Chu Túy Túy và Thẩm Nam ngủ, cô nằm trong ngực Thẩm Nam, nói chuyện phiếm với anh.

Đại bộ phận là nói chuyện của Thụy Thụy mấy ngày nay, thời gian hai người bên nhau so sánh với những đôi vợ chồng khác, ít hơn một chút. Cho nên khi ở bên nhau, trên cơ bản Chu Túy Túy đều sẽ nói cho Thẩm Nam những chuyện trong thời gian vắng nhau đó, sự thay đổi của Thụy Thụy, đồ mà Thụy Thụy ăn, cùng với những cái mà dạo gần đây Thụy Thụy thích nhất, học cái gì.

Thẩm Nam nghe, ôm người vào ngực.

"Ngày mai dẫn con bé về nhà một chuyến."

Chu Túy Túy cười, "Được nha, hôm qua cô bé còn nói với em muốn ông bà nội đó."

Thẩm Nam bật cười, hôn hôn khóe miệng cô, giọng nói nặng nề, "Vất vả."

"Không vất vả."

Cô rất hạnh phúc, có một công chúa nhỏ như Thụy Thụy vậy.

Hai người ôm nhau ngủ, màn đêm yên tĩnh.

Hôm sau, sau khi Thụy Thụy biết được mình sẽ về nhà ông bà nội, hưng phấn vô cùng.

Buổi sáng sau khi tỉnh dậy, liền ôm đùi Thẩm Nam làm nũng: "Ba ba, con có thể đi ăn MacDonald với bà nội không?"

Thẩm Nam: "Ba có thể nói không thể sao?"

Thụy Thụy a một tiếng, tiếc nuối nhìn anh: "Thật sự không thể sao, con muốn ăn gà chiên."

Thẩm Nam nhéo nhéo mi tâm của con bé, "Con còn chưa đến hai tuổi, ai nói cho con muốn ăn gà chiên?"

Nghe vậy, nha đầu Thụy Thụy liền trốn sau Chu Túy Túy, không dám trả lời câu hỏi của ba mình.

Thật ra gà chiên là chú Lục Gia Tu và chú Hồ Dật dẫn cô bé đi ăn, nhưng hai người bọn họ ngàn dặn vạn dò nói với Thụy Thụy, không thể nói cho ba mẹ biết, bằng không lần sau không có cơ hội ăn nữa đâu. Công chúa nhỏ rất thích ăn mấy đồ chiên đó, thuộc kiểu ăn không tự kiềm chế, rất rất rất thích, Chu Túy Túy cũng không có cách ngăn cản cái này, cô luôn cảm thấy chỉ cần không có vấn đề gì lớn là được, rốt cuộc cướp đoạt quyền ăn uống của một người nào đó, thật sự có chút quá đáng.

Mặc dù cô là một người mẹ, cũng sẽ không làm như vậy.

Nhưng mà cô sẽ chú ý định lỳ dẫn công chúa nhỏ đi kiểm tra sức khỏe, quan sát sự thay đổi của cơ thể.

Thụy Thụy túm lấy quần áo của Chu Túy Túy, không dám động.

Chu Túy Túy dở khóc dở cười, nhìn Thẩm Nam đang nghiêm túc, khụ một tiếng: "Hẳn là mấy người Lục tổng, mấy hôm trước dẫn con bé ra ngoài một lần."

Thẩm Nam cạn lời, nhìn cô: "Em cũng không ngăn cản?"

Chu Túy Túy bật cười, "Không cản, chỉ cần không phải là chuyện gì lớn, em ngăn cản làm gì?"

Cô buồn cười nhìn Thẩm Nam nói: "Đội trưởng Thẩm, đây chính là công chúa nhỏ nhà chúng ta, chẳng lẽ cô bé muốn ăn chút gì đó, anh còn không cho cô bé ăn?"

Thẩm Nam: "....."

Sẽ không.

Thụy Thụy muốn sao, Thẩm Nam có khả năng đều muốn làm cho cô bé một ngôi sao, không vì sao hết, chính là cưng chiều, anh chỉ có một tiểu bảo bối đáng yêu như vậy, không cưng chiều cô bé thì cưng chiều ai? Còn về bà xã anh đó là nữ vương, cũng sẽ không cần ngôi sao.

Chu Túy Túy liếc mắt nhìn anh: "Được rồi, đừng hung dữ với cô bé."

Cô cúi đầu, ôm Thụy Thụy lên, kiên nhẫn hỏi: "Nói cho mẹ nghe, lần trước bọn chú Lục cho con ăn bao nhiêu gà chiên?"

Thụy Thụy chớp mắt, ôm Chu Túy Túy làm nũng: "Không nhiều, chỉ có hai cái."

Nghe vậy, Chu Túy Túy cũng yên tâm.

"Vậy được, ăn xong rồi có không thoải mái không?"

Trong ấn tượng của cô, mấy ngày nay sức khỏe của công chúa nhỏ cũng không tệ lắm.

Thụy Thụy lắc đầu, chớp mắt to nhìn cô: "Không có."

"Vậy được rồi." Chu Túy Túy nhéo mặt nhỏ của cô bé, thấp giọng nói: "Về sau ra ngoài ăn cái gì, nhớ rõ phải về nhà nói cho ba mẹ biết được không?"

Chu Túy Túy giáo dục Thụy Thụy vẫn luôn là nói đạo lý, nói không thông mới dùng cách khác, nhưng trước mắt mà nói, công chúa nhỏ rất hiểu đạo lý, cũng sẽ không cần Chu Túy Túy phải dùng đến cách nào khác.

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, lôi kéo tay Chu Túy Túy và Thẩm Nam chủ động xin lỗi, "Ba mẹ, thật xin lỗi, Thụy Thụy không nên không nói cho hai người."

Thẩm Nam bật cười, luyến tiếc xoa đầu cô bé: "Được, ba ba tha thứ cho con, con cũng tha thứ cho ba ba lúc nãy hung dữ với con chứ?"

Thụy Thụy quay đầu, nhìn về phía Chu Túy Túy.

"Tha thứ sao?"

Thụy Thụy duỗi tay, muốn Thẩm Nam ôm, từ trong ngực của Chu Túy Túy sang ngực của Thẩm Nam, ôm Thẩm Nam làm nũng, còn nhân tiện hôn một cái vào mặt Thamar Nam, ngọt ngào nói: "Đương nhiên, con biết ba ba lo lắng cho con."

Chu Túy Túy bật cười: "Vua nịnh nọt nhỏ."

Thẩm Nam cũng cười theo, vỗ vỗ lưng cô bé: "Được rồi, cảm ơn công chúa nhỏ."

Sau khi ăn bữa sáng, ba người về đại viện.

Sau khi mẹ Thẩm biết họ về, cố ý cùng với dì giúp việc trong nhà ra ngoài mua nhiều đồ ăn vặt Thụy Thụy thích ăn về.

Thụy Thụy vừa đến, cô bé cũng không cần Chu Túy Túy hay Thẩm Nam ôm, chạy chậm vào trong nhà, kêu lớn: "Ông nội, bà nội, con đến rồi."

Mẹ Thẩm oa một tiếng, lập tức đi ra khỏi phòng khách: "Thụy Thụy của chúng ta đến rồi."

Thụy Thụy nhào vào lồng ngực mẹ Thẩm, cọ cọ, mềm mại nói: "Vâng, Thụy Thụy nhớ bà nội lắm, bà nội có nhớ Thụy Thụy không?"

Mẹ Thẩm: "Nhớ."

Mẹ Thẩm hôn cô bé một cái: "Thụy Thụy có thể nhận sự nhiệt tình của bà nội không?"

Thụy Thụy: "Có ạ."

Chu Túy Túy: "...."

Thẩm Nam: "....."

Hai người đối diện không nói gì nhìn một màn này, đau đầu.

Mỗi lần về nhà, Thụy Thụy tất nhiên sẽ trình diễn một màn này với bà nội.

Hai người khách sáo nào, thật sự làm người muốn cười, nhưng lại thấy thú vị.

Thụy Thụy ôm mẹ Thẩm làm nũng, lúc này mới chạy lên lầu thăm cụ nội cùng Thẩm Nam, sức khỏe của ông nội Thẩm không phải rất tốt, nhưng sức lực ôm Thụy Thụy vẫn có, cả một buổi sáng, ông nội Thẩm vẫn luôn ôm người không buông.

Thụy Thụy cũng biết sức khỏe của cụ nội không tốt, tuy rằng không quá hiểu, nhưng đại khái cũng hiểu được sức khỏe không tốt là có ý gì.

Bàn tay nhỏ của cô bé sờ sờ vai của ông nội Thẩm, chớp chớp mắt hỏi: "Cụ nội, nhớ Thụy Thụy không?"

Ông nội Thẩm cười: "Nhớ lắm, công chúa nhỏ có nhớ cụ nội không?"

"Nhớ." Thụy Thụy mỉm cười ngọt ngào, ôm ông không buông, "Ngày nào cũng nhớ."

Cô bé nhìn thời tiết bên ngoài, quay đầu nhìn ông nội Thẩm: "Cụ nội có thể ra ngoài phơi nắng với Thụy Thụy không, mặt trời rất lớn nha."

Ông nội Thẩm cười, "Được chứ, ra ngoài phơi nắng với Thụy Thụy."

Sức khỏe của ông nội Thẩm hơn nửa năm nay có chút kém, cũng không quá thích ra ngoài, nhưng một lần công chúa nhỏ đến, luôn có thể làm cho ông nội Thẩm ra ngoài.

Nghĩ, trong lòng Chu Túy Túy cũng vui mừng không ít.

Thẩm Nam nói bên cạnh cô một câu: "Về sau dẫn cô bé về nhà nhiều một chút."

"Được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.