Mãi đến sau khi Đường Thịnh biến mất trước mặt cô, Hạ Văn mới hậu tri hậu giác cảm nhận được người đàn ông này nói cái gì.
Sắc mặt cô cứng lại, nhìn đuôi xe ở đằng xa có chút cạn lời.
Cho nên nói những lời cãi lộn của cô với mấy người trong phòng làm việc, người đàn ông này đều nghe thấy thậm chí còn tán đồng lời nói của cô.
Hạ Văn bất đắc dĩ nhéo mi tâm, thật lòng cảm thấy bản thân hôm nay đủ mất mặt mũi. Cô thở dài một hơi sâu, không biết làm sao xoay người hướng về phía phòng làm việc.
Nhưng mà cô cũng không vội trở về, xuống lầu ngồi một lát, sau khi uống một ly cà phê, lúc này mới chậm rãi đi về phòng làm việc.
Mọi người trong văn phòng đang nghỉ ngơi, Hạ Văn chậm rãi trở về, sau khi ngồi xuống cũng nhịn không được híp mắt nghỉ ngơi, vừa uống xong cà phê, tinh thần vẫn không đủ dồi dào.
Không biết tại sao, chỉ một giấc ngủ trưa ngắn ngủi, Hạ văn liền mơ thấy Đường Thịnh, mơ thấy cảnh lúc ăn trưa, còn có lời người đàn ông này nói với cô, phụ nữ từng ly hôn có gì mà tự ti, ai cũng có quyền tự do chọn lựa, ly hôn thì làm sao, ly hôn không giống chia tay sao, có gì ghê gớm, không nên tự ti, cô sẽ càng tốt hơn.
Cô nhíu chặt mày, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy tên đàn ông ngoại tình.
Vẻ mặt hắn thoạt nhìn vô cùng đáng khinh, Hạ Văn cũng không biết bản thân năm đó bị cái gì hấp dẫn, rốt cuộc ông trời che mờ mắt cô hay là chuyện gì khác.
Cô rất tức giận.
"Hạ Văn."
"Hạ Văn."
Đồng nghiệp gọi vài tiếng, Hạ Văn mới giãy giụa trong mơ mà tỉnh dậy, chấn kinh mà nhìn về hướng đồng nghiệp phía đối diện: "Làm sao vậy"
Người đó dừng một lát nhìn cô: "Tổng biên muốn cô đến phòng làm việc một chuyến, lúc nãy cô bị sao vậy, bây giờ đã tới giờ làm rồi, có phải quá mệt mỏi rồi không?"
Hạ Văn mỉm cười, lắc đầu nói: "Không sao, có thể là gần đây mệt mỏi, mới ngủ không tới nửa tiếng."
Đồng nghiệp thở ra một hơi, cười cười: "Đi rửa mặt tỉnh táo một chút đi, tổng biên kêu cô đến phòng làm việc."
"Được, cảm ơn."
Hạ Văn cùng vài đồng nghiệp quan hệ cũng không tệ, đương nhiên cũng có quan hệ không tốt, nhưng chỉ có vài người. Bọn họ trước giờ luôn không thích Hạ Văn, không thích một người có rất nhiều lý do, Hạ Văn cũng không muốn đi tìm hiểu. Cô cũng không muốn có quan hệ tốt với tất cả mọi người, cô cũng có kiêu ngạo của mình.
Hạ Văn gõ cửa phòng làm việc của tổng biên, nâng mắt nhìn người ở trước mặt: "Tổng biên, chị tìm em?"
Tổng biên khẽ cười: "Ngồi xuống đi."
"Được."
Tổng biên nhìn cô: "Tâm tình không phải rất tốt."
Hạ Văn bật cười, ngừng lại một chút nói: "Kì thật bây giờ cũng khá rồi, lúc trưa ăn một bữa cơm không tệ."
Tổng biên dở khóc dở cười nhìn cô, bất đắc dĩ nói: "Công việc trong tay đều khá ổn rồi chứ, nếu như không sai biệt lắm em đi nghỉ ngơi đi." Bà ấy mỉm cười nói: "Sau khi nghỉ ngơi xong trở về làm việc cho chị."
Hạ Văn cười gật đầu: "Được, cảm ơn tổng biên."
Tổng biên nhìn chằm chằm cô một lúc, nhướng mày nói: "Ly hôn có gì ghê gớm, năm đó không phải em cũng an ủi tôi như vậy sao?"
Thật ra Hạ Văn với tổng biên còn có chuyện cũ xa xôi, năm đó cô là vào đây thực tập, tổng biên cũng chưa xem là tổng biên, cũng chỉ là nhân viên bình thường khác. Năm đó cô ấy ly hôn là bởi vì chịu không nổi mẹ chồng, mẹ chồng nhà cô ấy quá tự đại, chồng cô ấy lại là một người đàn ông chỉ nghe lời mẹ, cho nên chắc chắn rằng, cuộc sống rất khó mà tiếp tục.
Hạ Văn là không cẩn thận nghe thấy đề tài mà hai người cãi nhau, sau đó an ủi một phen, lúc đó cô còn cho tổng biên mượn một khoản tiền đi kiện tụng nữa, giúp cô ấy đạt được quyền nuôi con trai, cho nên mấy năm lại đây, tổng biên đối với Hạ Văn có cảm kích, thỉnh thoảng Hạ Văn còn đi giúp cô ấy chăm sóc con trai.
Nói tóm lại, cô ấy một đường đi lên, lên được địa vị này, là lời nói năm đó Hạ Văn khuyên nhủ cô ấy, ly hôn chả có gì ghê gớm, người ta không thể sống mà không ra khỏi quá khứ.
Năm đó Hạ Văn là đại tiểu thư có tiền, cho nên đối với chuyện tiền bạc dễ như trở bàn tay, rất là đơn giản liền đưa tiền ra, nhưng đối với tổng biên mà nói lại là tiền cứu mạng. Cho nên bây giờ cô ấy đã là tổng biên, vẫn rất chăm sóc Hạ Văn.
Cô ấy cảm ơn mới như vậy.
Hạ Văn cong môi cười, cũng nhớ đến việc mấy năm trước.
Cô duỗi tay ôm lấy tổng biên: "Đúng vậy, cảm ơn tổng biên, em sẽ trở lại."
Tổng biên ậm ừ một tiếng, nghi ngờ nhìn cô một cái: "Cô cùng Đường tổng là chuyện gì."
Hạ Văn bất đắc dĩ nhéo mi tâm: "Em biết là chị muốn hỏi cái này." Cô nhàn nhạt cười, suy nghĩ nói,"Kì thật em cũng không biết nên nói thế nào, tính thêm hôm nay, chúng em cũng chỉ gặp qua ba lần mà thôi. Thật sự không có quan hệ gì."
Tổng biên nhướng mày cười: "Chị cảm thấy Đường tổng còn là..."
"Đừng." Hạ Văn dở khóc dở cười: "Trèo quá cao rồi, tạm thời em cũng không có ý nghĩ này."
Cô chỉ chỉ nói: "Em ra ngoài làm việc, đại khái còn hai ngày nữa liền có thể đi rồi."
"Được."
Hai ngày sau đó, Hạ Văn đều bận bàn giao và tổng kết công việc trong tay, nhân tiện giao cho đồng nghiệp xử lý. Cô sắp đi nghỉ phép rồi, về phần lúc nào trở về còn không chắc chắn.
Nhưng cô nghĩ sẽ không quá lâu.
Thật ra cô còn có chút luyến tiếc công việc này, cô thích công việc này, bây giờ chỉ muốn ra ngoài đi đâu đó, giải sầu.
Nhiều năm như vậy, cũng chưa ra ngoài đi chơi, thỉnh thoảng đi cũng chính là cổ trấn của Chu Túy Túy.
Buổi trưa ngày này, sau khi thu dọn đồ xong, Hạ Văn liền tan làm, nhân tiện hẹn Chu Túy Túy cùng Ngải Trạch Dương hai người này đi chúc mừng bản thân một chút, chúc cô một đường bình an, bình an đi bình an trở về.
Địa điểm tụ tập, vừa vặn là quán bar bọn họ yêu thích.
Xa hoa trụy lạc, muôn màu muôn vẻ.
Vừa mới tới cửa, Hạ Văn liền bị âm thanh ở bên trong kích thích. Cô quay đầu nhìn về phía Chu Túy Túy, duỗi tay khoác lên vai cô ấy nói: "Chị hôm nay muốn không say không về."
Chu Túy Túy liếc nhìn cô: "Chuyến bay ngày mai của cậu."
Hạ Văn cười, nhướng mày nói: " Vậy thì sao."
Cô cong môi cười nói: "Dù sao cũng là buổi tối, thời gian một ngày mình đủ tỉnh rượu rồi."
Chu Túy Túy lắc đầu: "Chắc là công ty có việc gì chậm trễ rồi, chúng vào trước đi."
"Được."
Hai người là khách quen của quán bar, đến đây không chút lạ lẫm, toàn là cảm giác quen thuộc, Chu Túy Túy vốn yêu thích say mê với rượu, về phần Hạ Văn, không khác lắm cũng bị dẫn theo, lúc đại học bởi vì thử mới mẻ, uống không ít, hơn nữa bọn họ đều thích chơi yêu náo loạn, căn bản rượu gì cũng từng uống.
Vừa tiến vào, phục vụ ở bên trong cũng nhận ra hai người.
"Nữ vương Hạ Văn đến rồi."
"Đêm nay náo nhiệt rồi."
Hạ Văn được mọi người gọi là nữ vương hộp đêm, uống nhiều cũng không say, hơn nữa nhảy vô cùng giỏi, đương nhiên nếu so với Chu Túy Túy, hai người tính là ngang tài ngang sức, không phân thắng bại. Nhưng mà Chu Túy Túy không thích rượu ở quán bar, cô càng thích thử mùi vị hơn, kích thích linh cảm của bản thân, nhưng Hạ Văn là người mê rượu quán bar, ở phương diện quán bar, Chu Túy Túy hai năm này không đi đến, còn thua Hạ Văn.
Hai người cũng tùy ý, không nói nhất định phải cùng đối phương.
Chu Túy Túy trực tiếp đến quầy bar ngồi, bắt đầu chậm rãi nếm rượu, bảo nhân viên pha chế rượu điều chế ra các loại rượu không giống mùi vị. Về phần Hạ Văn, ban đầu ngồi ở bên cạnh cô ấy một lát, uống xong hai ly liền gia nhập hàng ngũ nhảy múa ở đằng xa, vô cùng náo nhiệt.
Chu Túy Túy nâng mắt nhìn bên kia vài lần, mặt mày mang theo nụ cười, có chút bất đắc dĩ, nhưng lại không biết làm sao.
Thôi vậy, Hạ Văn vui vẻ là được.
Đường Thịnh vừa bàn một hạng mục, còn chưa kịp về nhà nghỉ ngơi một phen, liền bị bạn bè kéo tới quán bar.
Anh vô cùng đau đầu, ngồi trong phòng bao hoàn toàn không muốn để ý.
Bạn bè cười, đột nhiên ánh mắt sáng lên chỉ xuống phía dưới nói: "Nữ vương đến rồi, đêm nay có náo nhiệt có thể xem rồi."
Anh ta giễu cợt một tiếng: "Cái gì nữ vương."
"Nữ vương hộp đêm." Người bạn bật cười: "Có phải có chút thô tục không, nhưng không thể không nói Hạ Văn nhảy thật sự rất đẹp, không thô tục, nhưng lại quyến rũ vô cùng, không ít người như hổ rình mồi với cô ấy, chỉ đáng tiếc người ta lúc trước đã kết hôn, nhưng mà nghe nói bây giờ đã ly hôn rồi, còn là bởi vì chồng ngoại tình."
Người bạn giễu cợt cười nói: "Chồng cô ấy đúng là mắt mù, lãng phí người phụ nữ tuyệt vời như vậy, có người vợ như vậy còn ngoại tình."
Nghe vậy, Đường Thịnh ngây người, mới im lặng một chút hỏi: "Hạ Văn lần trước."
Lần trước ở trong quán bar, bọn họ cũng vừa hay ở cùng nhau.
Người bạn cười: "Nếu không còn có Hạ Văn nào, uống rượu giỏi nhảy cũng OK còn có được mấy người."
Đường Thịnh nghẹn lời, lúc này mới có chút tinh thần nhìn xuống dưới lầu. Phòng bao của bọn họ ở lầu hai, vốn là anh không có chút hứng thú, nhưng lúc này không biết tại sao, đột nhiên lại có chút suy nghĩ và hứng thú.
Người bạn nhìn thấy anh phản ứng, trêu chọc nói: "Như thế nào, có hứng thú rồi."
Đường Thịnh không lên tiếng.
Ánh mắt anh sáng rực nhìn người phụ nữ đang nhảy ở giữa sàn nhảy, cô mặc cũng không tính là lộ liễu, nhưng lại có loại phong tình đó, làm cho người khác khó mà cưỡng lại, xung quanh toàn là những người nhảy giống cô, nhưng cô lại có thể làm tới mức người khác chú ý nhất ở trong đám người, chăm chú nhất, cũng hấp dẫn nhất.
Nhất cử nhất động, đều giống như đang khiêu khích lòng người.
Đường Thịnh nhìn một hồi, đột nhiên liền có chút cảm giác không giống bình thường.
Người bạn nhìn chằm chằm Đường Thịnh một hồi, mới cười nhạo nói: "Còn thật sự có suy nghĩ đối với Hạ Văn."
Anh ta mỉm cười nói: "Đường tổng."
Đường Thịnh hồi thần, nâng mắt nhìn người trước mặt: "Có vấn đề."
Người bạn thấp giọng cười: "Cậu nói xem, nhìn người ta đều ngây ra." Anh ta ồ một tiếng, nhướng mày bát quái hỏi: "Thật sự cảm thấy hứng thú với Hạ Văn, hay là tôi giúp cậu bắc cầu."
Đường Thịnh cười lạnh một tiếng, mím môi uống rượu, lúc này mới từ chối: "Không cần thiết."
Người bạn thấy dáng vẻ mạnh miệng của anh, cũng không miễn cưỡng.
Chí ít, Hạ Văn đối với Đường Thịnh mà nói là người phụ nữ có thể làm anh khó có được nảy sinh hứng thú.
Hai người uống rượu nói chuyện, qua một hồi lại đến nhiều thêm một nhóm bạn, thậm chí còn dẫn theo bạn gái đến, bên cạnh Đường Thịnh một người cũng không có, anh cứ như vậy ngồi bên cửa sổ nhìn xuống người ở dưới lầu, sau khi nhảy xong, toàn sàn nhảy vỗ tay, Hạ Văn ném mấy nụ hôn gió, tiêu sái từ trên sàn nhảy đi xuống, ngồi xuống bên cạnh Chu Túy Túy, giành ly rượu trong tay cô ấy mà uống.
"Thoải mái không?"
Hạ Văn sảng khoái cười: "Đương nhiên, nhảy là cách giải phóng tâm tình nhất."
Chu Túy Túy bật cười: "Vậy thì được."
Cô ấy nâng cằm chỉ ở đằng xa: "Nữ vương của chúng ta ở nơi này có không ít kẻ ngưỡng mộ nha." Cô ấy trêu đùa nói: "Đêm nay tùy tiện lừa gạt một tiểu thịt tươi trở về đi."
Hạ Văn nhướng mày, ánh mắt sáng lên nói: "Ý hay."
Chu Túy Túy: "....... "
Cô bất đắc dĩ, bảo nhân viên pha chế rượu chế thêm vài ly: "Thử đi, dù sao cậu uống cũng không say, mấy vị này không tệ, sau này đến quán bar có thể gọi như vậy."
Hạ Văn nhìn nhân viên pha chế rượu, dở khóc dở cười: "Cậu đang làm khó người ta có được không, người ta rất khó xử."
Chu Túy Túy nhún vai: "Ồ!"
Nhân viên pha chế rượu cười: "Không phiền, phục vụ cho hai vị, có khó khăn mấy cũng không vấn đề."
Hai người nói nói cười cười, Hạ Văn nhìn một vòng: "Ngải Trạch Dương đâu, còn tới không?"
"Có chuyện chậm trễ rồi, chắc là không đến." Chu Túy Túy lắc di động: "Anh ấy nhắn tin trong nhóm."
"Ồ được thôi." Hạ Văn nhún vai: "Chờ trở lại đánh một trận."
Qua một hồi, chờ lúc Chu Túy Túy từ nhà vệ sinh quay lại, Hạ Văn đã uống vài ly rượu nồng độ rất cao rồi, Chu Túy Túy nhìn vậy, theo bản năng nhíu mày, cô ấy biết Hạ Văn thật sự là khó chịu, nhưng cũng không biết an ủi cô thế nào, nên nói là, an ủi căn bản không có tác dụng, có một số chuyện, phải là bản thân nghĩ thông suốt mới được.
"Trở về không?"
"Không đi." Hạ Văn tỉnh táo nhìn cô ấy: "Cậu về trước đi, hôm nay đội trưởng Thẩm có phải về nhà không."
Chu Túy Túy gật đầu: "Ừm, đi thôi."
Hạ Văn từ chối, cười nói: "Mình thật sự không muốn về." Đột nhiên, cô ồ một tiếng: "Ngải Trạch Dương đến rồi, có người ở cạnh mình rồi, cậu về trước đi."
Chu Túy Túy xoay đầu liếc nhìn, Ngải Trạch Dương thật sự chạy đến. Cô dặn dò Ngải Trạch Dương vài câu, liền rời đi trước.
Qua một hồi, trên lầu có người đi xuống, bạn của Đường Thịnh quen biết Ngải Trạch Dương, hai người khoác vai tựa vào nhau nói chuyện, anh ta cũng không nhìn Hạ Văn, dù sao tâm tình không tốt, uống say thì càng tốt, phát tiết xong liền không có vấn đề gì rồi.
Đường Thịnh ngồi bên cạnh Hạ Văn, nhíu mày nhìn vậy: "Đừng uống nữa."
Nghe vậy, Hạ Văn kiều mị liếc nhìn Đường Thịnh, con ngươi ngập nước xoay vòng nhìn thẳng vào anh ta: "Đường tổng, lâu rồi không gặp."
Đường Thịnh: "Mới hai ngày."
Hạ Văn cười: "Sao anh lại đến quán bar rồi." Cô trêu đùa: "Sao chúng ta lại có duyên như vậy."
Đường Thịnh lạnh mặt, không đáp lời cô nói.
Sau khi qua một hồi, Ngải Trạch Dương cùng bạn của Đường Thịnh cũng không biết đi đâu, điện thoại của Đường Thịnh rung lên, anh cúi đầu liếc nhìn, là người bạn lúc nãy gửi tin nhắn nói anh ta là trợ công lợi hại không, tiếp theo đó phát huy mị lực của cậu đi.
Đường Thịnh:.....
Anh cất điện thoại, nhíu mày nhìn về phía Hạ Văn: "Còn uống không?"
Hạ Văn gật đầu: "Tôi vẫn còn tỉnh táo."
Đường Thịnh nghẹn lời, lần đầu tiên tỏ ý thán phục trước tửu lượng của phụ nữ.
Hạ Văn là thật sự còn tính tỉnh táo, thật ra cô rất muốn uống say, nhưng hình như uống không say, điểm này thật sự không có cách nào.
Sau khi đến lúc không sai biệt lắm, cô còn có thể mặt không đổi sắc đi bắt xe về nhà, còn thuận tiện gửi tin nhắn cho Ngải Trạch Dương nói mình tự về rồi.
Đường Thịnh không yên tâm, đi theo ra ngoài.
Hạ Văn đứng ở bên đường, đột nhiên nổi lên hứng thú muốn chọc người, cô nhớ tới lời Chu Túy Túy nói, nhớ tới quá khứ của mình, cong môi cười, hướng về phía Đường Thịnh ném một ánh mắt quyến rũ hỏi: "Đường tổng, anh luôn đi theo tôi, có phải là muốn theo tôi về nhà không?"
Nói xong, cô duỗi tay vắt lên người Đường Thịnh, sinh động mà diễn một vở kịch câu dẫn: "Nếu thật sự có hứng thú với tôi, hay là đêm nay ngủ cùng nhau đi?"