Lắng Nghe Nhịp Tim Anh

Chương 21



Sân bóng rổ.

Thẩm Nhiên ngồi trên ghế dài, thân trên nghiêng về phía trước, khuỷu tay đặt trên đùi, hai tay cầm điện thoại, soạn xong tin nhắn lại chần chừ không gửi đi.

Qua vài phút, Tần Hiển làm nóng người xong cầm bóng rổ chạy tới: “Lão Thẩm, sắp bắt đầu rồi.”

“Ừm.” Thẩm Nhiên nhàn nhạt đáp một tiếng, xóa hết tin nhắn trong hộp thoại, buông điện thoại đứng dậy.

Cách đó không xa, Lâm Vị Đông vẫn còn luyện tập ném rổ, mười quả chỉ vào bốn quả.

Quả nhiên anh ta đoán không sai, Thẩm Nhiên đồng ý đến thi đấu nhưng lại là đối thủ của hắn.

Thấy Thẩm Nhiên đi đến, Lâm Vị Đông ném bóng trong tay qua: “Lão Thẩm, thương lượng một chút được không, lát nữa để cho tao thể hiện sự quyến rũ của mình, nếu không toàn bộ nữ sinh đều bị mày lừa đi mất.”

Thẩm Nhiên bắt lấy quả bóng, tiện tay vỗ trên mặt đất hai cái: “Yên tâm, không ai thích ông già ăn không ngồi rồi này đâu.”

Lâm Vị Đông: “….” Anh ta thật sự muốn tát cho mình hai bạt tay.

Rất nhanh trận bóng đã bắt đầu.

Thẩm Nhiên cùng Tần Hiển là một đội, hai người rất ăn ý, mới mở màn hai mươi giây đã phối hợp ghi một bàn thắng.

Tần Hiển chạy một bên hất cằm về hướng Thẩm Nhiên: “Được đó lão Thẩm, kỹ năng chơi bóng năm đó vẫn không kém đi.” 

Thẩm Nhiên mỉm cười, đón lấy quả bóng từ đồng đội rồi thực hiện cú ném ba điểm đưa bóng vào giữa rổ.

“A a a—”

Các cô gái đến xem thi đấu gào thét chói tai.

Lâm Vị Đông: “Con mẹ nó!”

Lần cuối hắn cùng Thẩm Nhiên chơi bóng rổ đã là chuyện của nửa năm trước, cách một khoảng thời gian dài như vậy không luyện tập mà anh vẫn không cảm thấy lạ tay sao, trực tiếp đánh ba điểm!

Thẩm Nhiên tiện tay lau mồ hôi trên mặt một cái rồi xoay người, khi nhìn đến bóng dáng quen thuộc kia thì đôi mắt đen khẽ khựng lại.

Lâm Vị Đông đi tới, lấy tay thọc cánh tay anh: “Nhìn cái gì mà mê mẩn vậy, có phải thấy người đẹp…Trời ơi, đó không phải là nữ thần của tao sao! Sao cô ấy lại ở chỗ này?”

Từ sau khi trở thành fan của Nguyễn Túc, Lâm Vị Đông đã đủ tiêu chuẩn trở thành Tây Mễ Lộ, mỗi ngày đều xem những tấm ảnh ít ỏi của Nguyễn Túc đến 800 lần, tuyệt đối không có khả năng nhìn lầm!

Lâm Vị Đông kích động lại thọc Thẩm Nhiên hai cái: “Ây ây ây, mày mau xem, cô ấy cũng đang nhìn tao kìa, nhất định là bộ dáng đẹp trai của tao trên sân bóng đã mê hoặc cô ấy.”

Dường như nhận ra bọn họ đang nói cô, vành tai cô gái nhỏ có chút phiếm hồng, lập tức thu hồi ánh mắt.

Môi mỏng của Thẩm Nhiên khẽ cong, nhiệt độ trong đôi mắt đen láy có chút rung động.

Anh quay đầu lại: “Tiếp tục.”

Lâm Vị Đông còn ở sau lưng anh nói thầm: “Lát nữa sau khi kết thúc, tao nhất định phải đi chụp một tấm ảnh!”

Trên sân bóng, anh mặc bộ đồ thể thao đen trắng, chạy vội trên sân bóng, tràn đầy cảm giác tuổi trẻ. Mỗi động tác của anh khi chơi bóng đều dứt khoát và lưu loát, đối phó thành thạo trận đấu này.

Trạng thái này so với lúc anh ở phòng game hoàn toàn khác nhau.

Nguyễn Túc đứng đó khóe môi khẽ mím lại, từ từ nhếch lên, trong ánh mắt tràn đầy ánh sáng mặt trời.

Kết thúc hiệp đầu tiên, kết quả 8-2.

Từ sau khi nữ thần của Lâm Vị Đông xuất hiện, hắn cố hết sức thể hiện bản thân, vượt xa bình thường ghi một bàn thắng, không đến nỗi mất mặt.

Thẩm Nhiên xoay người nhìn cô gái nhỏ cách đó không xa, mặt không biến sắc mà liếm môi, chân dài bước tới, ai ngờ vừa đi được nửa đường liền có một đám con gái đi lên vây quanh, trong tay đều cầm nước.

Thẩm Nhiên không dừng lại mà trực tiếp tránh đi, sau khi đi được vài bước, một cô gái khoanh tay trước ngực chặn trước mặt anh, vẻ mặt kiêu căng: “Thấy anh chơi bóng không tệ, làm quen một chút đi.”

An Nam thấy thế, ánh mắt khinh bỉ đến tận trời: “Sao cậu ta lại ở đây!”

Gần đây Nguyễn Túc không ở ký túc xá, chỉ còn hai người Trần Vưu An và An Nam, thường xuyên là một người không coi ai ra gì mà tập luyện không kể ngày đêm, một người lúc người kia luyện tập thì mở âm lượng lớn nhất, thi xem ai là người quấy nhiễu mọi người nhất.

Mỗi lần sau khi bị mắng, đều không hẹn mà cùng yên lặng như gà.

Chỉ là trong mười chín năm sống trên đời này của Trần Vưu An, đây là lần đầu tiên cô ta uất ức như vậy.

Hôm nay sau khi tan học, đúng lúc nghe nói ở đây có một trận bóng, thấy những cô gái kia nhắc đến với bộ dạng hưng phấn và kích động, cô cũng đi theo tới xem, biết thêm một chút có gì không đúng, tiện thể thư giãn tinh thần một chút.

Không ngờ tới là lại gặp Nguyễn Túc và An Nam ở chỗ này.

Thật ra ở trận bóng này, Trần Vưu An không xem nhiều, cô ta vẫn luôn để ý tới Nguyễn Túc và vì vậy mà phát hiện người con trai Nguyễn Túc luôn dõi theo.

Tâm tư của cô gái nhỏ chỉ cần một cái liếc mắt là có thể nhìn ra.

Hơn mười năm qua Trần Vưu An luôn bị Nguyễn Túc áp đảo, ngay cả lần này, sở dĩ cô ta đến muộn nửa tháng là bởi vì đi phỏng vấn ở Học viện Âm nhạc Curtis, trước đó cô đã làm rất nhiều công tác chuẩn bị.

Nhưng cô ta mãi mãi không quên được những lời của giám khảo nói với mình khi kéo xong khúc nhạc cuối cùng: “Biểu hiện của em rất tốt, mọi mặt cũng rất ưu tú, nhưng thật xin lỗi, chúng tôi đã nhận Nguyễn Túc rồi. Phong cách của em và em ấy thật sự quá giống nhau, tôi nghĩ rằng chúng tôi không cần phải lựa chọn hai người như nhau.”

Trần Vưu An từ nhỏ đã vô cùng kiêu ngạo nhưng làm cách nào cũng không vượt qua được Nguyễn Túc.

Cho nên nguyện vọng lớn nhất của cô ta chính là thấy Nguyễn Túc thất bại, mặc kệ là ở phương diện nào, cô ta cũng muốn thắng một lần.

Vẻ mặt Thẩm Nhiên lãnh đạm, mắt đen không chút gợn sóng, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, chỉ nói hai chữ: “Nhường chút.”

Trần Vưu An: “…”

“Này, anh không nghe tôi nói với anh….”

Trần Vưu An vừa mới nói được một nửa thì không biết Nguyễn Túc bị ai đẩy một cái, lảo đảo về phía trước một bước, một bàn tay vững vàng đỡ lấy cô.

Thẩm Nhiên mới chơi bóng xong, hơi thở ấm áp lại nóng bỏng, nồng nặc hormone nam tính mãnh liệt bao trùm lấy cô, mùi sữa tắm thoang thoảng của cô cũng bay trong không khí, mát lạnh dễ chịu.

Tiếng nhịp đập của tim anh dường như cũng ở gần bên tai, một chút lại một chút mạnh mẽ mà có lực.

Nguyễn Túc ngẩng đầu nhìn, bắt gặp đôi mắt đen an tĩnh của anh, nhất thời quên rút tay ra.

Trần Vưu An thấy vậy, khóe miệng co giật, nhíu mày thật chặt. 

Ở bên kia, Lâm Vị Đông rất vất vả mới chen tới được, kích động gào thét: “Nữ thần nữ thần, tôi là Tây Mễ Lộ, nữ thần nhìn tôi này!”

*

Nguyễn Túc cuối cùng cũng lấy lại một chút suy nghĩ, cô lấy lại tinh thần và rút tay về, ánh mắt mất tự nhiên nhìn về phía khác.

Thẩm Nhiên khẽ nhướng mày, chậm rãi thu cánh tay đang đặt trong không trung lại, quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Vị Đông.

Lâm Vị Đông đang trên đà hưng phấn bỗng cảm thấy khó hiểu, cảm giác trong không khí có một luồng sát khí lạnh lẽo.

Anh ta tạm thời không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp vọt tới trước mặt Nguyễn Túc: “Nữ thần, tôi là fans của em, có thể chụp cùng một bức ảnh không?”

Nguyễn Túc ngây người, còn có chút mơ hồ: “….A?”

Lâm Vị Đông vừa muốn lấy điện thoại thì đã bị người khác kẹp cổ kéo đi, Thẩm Nhiên lười nhác nói: “Đánh bóng cho xong rồi tính tiếp.”

“Tại sao? Bây giờ tao phải….”

“Thua khó coi như vậy, mày còn không biết xấu hổ mà đòi chụp ảnh chung?”

Lâm Vị Đông: “……”

Đạo lý này là đúng nhưng không cần thiết.

Bởi vì sau khi trận đấu kết thúc còn thua thảm hại hơn, anh ta mới thật sự xấu hổ.

Nhưng hiện tại nhiều người, thời gian nghỉ ngơi sắp kết thúc, thật sự không tiện để chụp ảnh chung.

Lâm Vị Đông rút lui chờ cơ hội tiếp theo, nhìn chằm chằm chai nước trong tay Nguyễn Túc: “Nữ thần, có thể cho tôi cái này, như là cổ vũ cho tôi cố lên không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.