Lắng Nghe Nhịp Tim Anh

Chương 37



Tối thu, thời tiết luôn luôn thấp hơn ban ngày mấy độ, không khí cũng tràn ngập mùi ẩm ướt, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ ập đến một cơn mưa nhỏ.

Hai bên đường, đều là sinh viên tốp năm tốp ba trở về trường học.

Nguyễn Túc nhìn đôi tình nhân dáng vẻ thân mật, tay trong tay trước mặt, không nhịn được len lén nhìn Thẩm Nhiên ở bên cạnh, tim đập nhanh hơn một chút.

Tay phải của anh kéo vali của cô, tay trái đút vào trong túi quần.

Ngũ quan lạnh lùng dưới ánh đèn đường nửa sáng nửa tối, lại càng lộ ra vẻ sâu sắc. Tất cả nỗi buồn trong đôi mắt đen của anh, đều bị màn đêm bao phủ, giống như mực không thể tan đi.

Nguyễn Túc không nhịn được cong môi lên, cho dù cô không biết trong quá khứ Thẩm Nhiên đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô có thể đoán được đại khái, từ đầu đến cuối anh không muốn nhắc đến những chuyện đó, có thể sự việc khác xa so với những gì cô tưởng tượng, hoặc còn phức tạp hơn thế.  

Cô phải… Làm gì, mới có thể để cho anh bước ra?

Trong lúc Nguyễn Túc đang suy nghĩ say sưa, bả vai cô đột nhiên bị người khác ôm lấy, cô hoàn toàn không đề phòng, ngã một bước sang bên cạnh, ngã vào lồng ngực ấm áp của anh.

Nam sinh đi xe đạp phía trước quay đầu lại, nói xin lỗi: “Xin lỗi nhé, không sao chứ?”

Thẩm Nhiên nghiêng đầu, khẽ nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Có đụng vào chỗ nào không?”

Nguyễn Túc lắc đầu: “Không có…”

Nam sinh kia nói xin lỗi hai lần liên tiếp rồi mới rời đi.

Lúc này Nguyễn Túc mới ý thức được cô còn đang tựa vào trong ngực của Thẩm Nhiên, cô nắm chặt vạt áo, nhưng vẫn không lùi ra, mà chỉ ngẩng đầu nhìn anh, những lời nói đè nén ở đáy lòng, dường như không thể áp chế được nữa, sắp lao ra khỏi cổ họng.    

Thẩm Nhiên rũ mắt, nhìn đôi mắt ướt át của cô gái nhỏ, tưởng là cô bị giật mình, giơ tay lên xoa đầu cô, giọng rất thấp: “Ngoan, không sao rồi.”

“Thẩm Nhiên, em…”

“Hửm?”

Nguyễn Túc cắn đầu lưỡi mình một chút, ép buộc bản thân tỉnh táo lại, chỉ về phía siêu thị bên cạnh: “Em muốn đi mua đồ.”

Thầm Nhiên khẽ cười một tiếng: “Đi đi.”

Nguyễn Túc đỏ mặt, nhanh chóng đi về phía trước.  

Sau khi vào siêu thị, Nguyễn Túc mới nhớ ra là mình đến mua cái gì, đột nhiên dừng bước.

Thẩm Nhiên nói: “Sao thế?”

Vẻ mặt Nguyễn Túc có hơi mất tự nhiên, lỗ tai lờ mờ ửng đỏ lên: “Cái đó… Anh có thể ra bên ngoài đợi em một chút không?”

Thẩm Nhiên nhướng mày, lúc ngẩng mắt lên, nhìn thấy đồ trên kệ hàng cách đó không xa, liếm môi một cái: “Được.”

Đợi sau khi Thẩm Nhiên ra ngoài, Nguyễn Túc dùng tốc độ nhanh nhất mua hai túi băng vệ sinh, thanh toán xong lại vội vã nhét vào trong túi xách của mình.

Cô đi đến cửa, nhìn thấy Thẩm Nhiên đang đứng cạnh bồn hoa hút thuốc, dáng người thẳng tắp thon dài.

Nguyễn Túc chạy chậm đến: “Em xong rồi, đi thôi ạ.”

Thẩm Nhiên dập tắt tàn thuốc, giọng nói khàn đặc: “Chờ tôi một chút.”

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.

Thẩm Nhiên xoay người, đi vào siêu thị lần nữa, chưa được một lúc đã ra ngoài, lại vào hiệu thuốc bên cạnh siêu thị.

Anh mua những thứ này không quá mười phút.

Sau khi đưa cô gái nhỏ đến ký túc xá, Thẩm Nhiên đưa hai cái túi trong tay cho cô: “Trở về nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”

Nguyễn Túc vui vẻ nhận lấy: “Ngày mai gặp ạ.”

Nguyễn Túc vẫy tay với anh, xoay người đi lên lầu.

Chờ đến lúc vào thang máy, cô mới mở túi Thẩm Nhiên đưa cho mình, khi thấy bên trong là nước đường đỏ và miếng dán giữ nhiệt, mặt của cô đỏ bừng cả lên.

Cô nhớ đến cảnh tượng mua đồ trong siêu thị, chẳng lẽ Thẩm Nhiên tưởng là cô… đến cái đó sao.

Nguyễn Túc che khuôn mặt nóng hầm hập của mình, rụt người lại trong góc thang máy.

Thật là quá mất mặt.

Lúc Nguyễn Túc trở lại ký túc xá, Trần Vưu An đang luyện tập, An Nam say sưa nằm sấp trên giường.

Nhìn thấy cô trở về, An Nam đặt điện thoại xuống ngồi dậy: “Bảo bối Tây Mễ, về trễ như vậy, có phải là hẹn hò với ông chủ Thẩm không?”

Ở bên cạnh, Trần Vưu An đang luyện tập dừng động tác trên tay một lát, giương lỗ tai lên.

Khuôn mặt đỏ bừng của Nguyễn Túc vẫn chưa phai đi, lấy băng vệ sinh từ trong túi xách đưa cho An Nam: “Làm gì có, Thẩm Nhiên mời bọn họ ăn cơm, rất nhiều người đi cùng.”

Vừa nói, Nguyễn Túc vừa đưa túi đồ Thẩm Nhiên mua cho cô: “Cái này cũng là cho cậu.”

An Nam nhìn một cái, vui vẻ chìa tay ôm lấy cô: “Tây Mễ, cậu cũng quá ân cần rồi, lại còn mua nước đường đỏ cho tớ yêu cậu chết đi được!”

Lỗ tai Nguyễn Túc phiếm hồng: “Đây là… Thẩm Nhiên mua.”

An Nam: “?”

“Anh ấy tưởng là tớ đến…” Nguyễn Túc càng nói càng xấu hổ, đẩy An Nam ra một chút: “Được rồi, cậu mau đi thay rồi uống đi, tớ thu dọn quần áo.”

“Được được được.” An Nam đặt túi lên bàn, nháy mắt cười nói: “Nhưng mà nước đường đỏ tình yêu ông chủ Thẩm mua cho cậu thì tớ không cần đâu, cậu giữ lại từ từ uống.”

Sau khi An Nam nói xong, trực tiếp cầm băng vệ sinh chạy vào nhà vệ sinh.

Môi của Nguyễn Túc khẽ cong lên, độ cong rất nhẹ.

Cô vừa mới kéo vali ra, giọng của Trần Vưu An đã truyền đến: “Cậu thật sự đang hẹn hò sao? Với người chơi bóng rổ đó à?”

Nguyễn Túc ngẩng đầu nhìn cô: “Có chuyện gì à.”

Trần Vưu An đặt đàn cello đứng lên, khoanh tay lạnh nhạt hừ một tiếng: “Nguyễn Túc, cậu không lo lắng cho tình trạng hiện tại của cậu chút nào sao, lại còn có tâm trạng đi hẹn hò.”

“Ừm, tình trạng của tôi rất tốt, cảm ơn.”

Trần Vưu An: “…”

Nghe câu trả lời không lạnh không nhạt của Nguyễn Túc, Trần Vưu An có cảm giác như đưa tay đánh vào bông vải, hoàn toàn không trút được cơn giận.

Tính cách này của Nguyễn Túc cũng thật là đáng ghét, ồn ào cũng không vùng lên, còn không bằng cái giọng oang oang kia nữa.

Trần Vưu An nói tiếp: “Dù sao thì độc tấu trong đại nhạc hội ở trường tôi sẽ không đi, cậu muốn bẽ mặt thì tự mình bẽ mặt là được rồi, đừng liên lụy tôi.

Nguyễn Túc lấy thỏ hồng ra, đặt lên giường, sau khi im lặng mấy giây mới lên tiếng: “Biết rồi.”  

Trước kỳ nghỉ giảng viên đã gọi điện thoại cho mẹ cô, nói phía Trần Vưu An từ chối biểu diễn độc tấu, vẫn hy vọng cô có thể lên sân khấu.

Nguyễn Túc thu dọn tất cả mọi thứ xong xuôi, quay đầu nhìn nước đường đỏ và miếng dán giữ nhiệt trên bàn, khôi phục lại nụ cười trên mặt.

Cách tiết mục âm nhạc chỉ còn ba ngày.

Sau đó, cô có thể nói hết lời muốn nói ra.

Nửa đêm, Nguyễn Túc nằm trên giường, ôm con thỏ nhỏ vào trong ngực, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại cả buổi, mới nhập một chữ vào.

Dawn.

Trên trang đầu, hiện ra là mấy từ khóa trước đó.

Nguyễn Túc trực tiếp không để ý đến những thứ đó, tiếp tục kéo xuống dưới.

Cô kéo một hồi lâu, cuối cùng tìm được giới thiệu nhân vật.   

[Dawn, đội trưởng cũ của STG, mười tám tuổi bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp, hai mươi hai tuổi nghỉ thi đấu, từng được ca tụng là thần thoại bất bại trong giới eSports.]  

Xuống một chút nữa, là một vài tin tức không có ích gì.

Nguyễn Túc suy nghĩ một lát, ló đầu ra: “A Nam, bình thường cậu chơi game nhiều không?”

An Nam trả lời: “Nhiều chứ, thể loại nào tớ cũng chơi, sao thế?”

Nguyễn Túc ôm chặt con thỏ nhỏ trong ngực, giọng nói dường như có hơi căng thẳng: “Vậy cậu biết Dawn không?”

An Nam lắc đầu: “Hình như chưa từng nghe qua.”

“Được rồi…”

Nguyễn Túc vừa muốn rút đầu về, một giọng nói ba phần lạnh nhạt bảy phần khinh bỉ truyền đến: “Tôi biết.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.