Sau khi Nguyễn Túc sắp xếp đàn cello xong, cầm điện thoại lên, vẫn không có một tin nhắn nào.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Chu Lan đi vào: “Tây Mễ, xong chưa, phải đến hội trường diễn tập rồi.”
Nguyễn Túc bỏ điện thoại vào túi áo khoác: “Xong rồi ạ.”
Trên đường đến hội trường, Chu Lan cười nói: “Dì Phương và anh Tòng Nam cũng đến, một lát nữa con cứ phát huy bình thường giống như lúc trước là được, không cần phải căng thẳng.”
Hôm nay cả sân trường cũng rất náo nhiệt, thời tiết cũng rất tốt, ánh mặt trời lẳng lặng soi chiếu vào trong hội trường, vừa ấm áp vừa dịu dàng.
Thời gian gần đây, chiều nào Nguyễn Túc cũng ở phòng luyện tập với Thẩm Nhiên, đã dần dần tìm lại được cảm giác trước kia.
Cửa hội trường, Phương Lê và Cố Tòng Nam đứng ở đó, thấy cô đi tới, Phương Lê dịu dàng lên tiếng: “Tây Mễ, mấy ngày nay cảm thấy thế nào?”
Nguyễn Túc khẽ gật đầu: “Rất tốt ạ.”
Phương Lê cười một tiếng: “Dì biết con nhất định có thể mà, tối nay cố lên nhé.”
“Cảm ơn dì Phương.”
Cố Tòng Nam lạnh lùng nói: “Tôi lại là lần đầu tiên nghe cậu diễn tấu, đừng để cho tôi thất vọng đấy.”
Phương Lê cười vỗ vỗ cậu: “Đứa nhỏ này, nói nhảm gì đấy.”
Nguyễn Túc nhẹ cong môi: “Dì Phương, vậy con vào trước chuẩn bị.”
“Đi đi.”
Trước khi cô đi, Chu Lan lại dặn dò mấy câu.
Trong hội trường đã bắt đầu diễn tập, Nguyễn Túc đi thẳng về phía hậu đài, liếc nhìn thời gian trên tường.
Bây giờ là bốn giờ, sáu giờ là kết thúc diễn tập, thời gian biểu diễn chính thức là bảy giờ.
Đến kịp.
Thẩm Nhiên đã nói anh sẽ đến, thì nhất định sẽ đến.
*
Phòng game.
Lâm Vị Đông vừa thổi bong bóng, vừa nhìn người con trai đang sửa sang lại dải lụa màu: “Tao nói này lão Thẩm, trong khoảng thời gian có hạn này mày có thể luyện tập hai tay nhiều hơn được không, loại chuyện này giao cho bọn tao là được rồi mà?”
Thẩm Nhiên không ngẩng đầu: “Thổi bong bóng của mày đi.”
Lâm Vị Đông bĩu môi, thu hồi tầm mắt, đúng lúc thấy đèn bên kia vách tường treo lệch, vội vàng đi tới: “Này, cái này không phải làm như vậy, sao tay chân mày vụng về vậy hả?”
Nam sinh phiền não: “Trước kia tao cũng chưa từng làm mà.”
Lúc này lại có người la lớn: “Bánh kem đâu, bánh kem là đứa nào đặt? Còn bao lâu nữa mới đưa tới?”
“Có ai thấy cờ bay của tao không?”
“Này, ống pháo hoa đâu, vừa nãy tao còn thấy ở chỗ này mà.”
“Vãi chưởng, đứa nào gặm quả táo một cái vậy?”
Thẩm Nhiên rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn một màn này, đưa tay nhấn nhấn vào ấn đường.
Anh không nên liên hoan chúc mừng cho Nguyễn Túc ở phòng game, lại càng không nên gọi thêm những người này tới.
Nửa giờ sau.
Lâm Vị Đông vỗ tay một cái, ngã lên trên ghế: “Cuối cùng cũng làm xong.”
Thẩm Nhiên nhìn thời gian: “Đi thôi.”
Nghe vậy, Tần Hiển tiến đến gần: “Lão Thẩm, tụi mày đi đâu vậy? Không đến xem Nguyễn Túc diễn tấu sao?”
“Có chút việc, lát nữa đi thẳng đến đó.”
“Được rồi, tụi tao ở đây chờ bọn mày trở lại.”
Môi mỏng của Thẩm Nhiên cong nhẹ, cầm mũ lưỡi trai ở trên quầy thu ngân đội lên đầu, bước chân dài rời đi.
Lâm Vị Đông vội vàng đi theo.
Thẩm Nhiên đón một chiếc xe, ngồi vào.
Lâm Vị Đông lướt điện thoại một chút: “Đã có người thấy Tưởng Văn Chu đang ở hiện trường trận đấu, nếu lúc này bị nó nhận ra, đoán chừng sau này sẽ có không ít rắc rối.”
Thẩm Nhiên hờ hững ừ một tiếng.
Lâm Vị Đông chặc lưỡi, thở dài nói: “Cho nên nói, thà đắc tội quân tử, cũng không được đắc tội tiểu nhân nhỉ.”
Hắn vừa dứt lời, quay đầu phát hiện Thẩm Nhiên đã đeo khẩu trang lên rồi.
Lâm Vị Đông: “???”
Con mẹ nó chuẩn bị lúc nào vậy?
Xe đậu bên ngoài sân thi đấu OW, không ít người hâm mộ đã tập trung ở cửa,
bảng đèn trong tay đều là tên những tuyển thủ hot nhất lần tranh giải này.
Lác đác vài bảng đèn ‘Burn’ chen lẫn ở giữa.
Lâm Vị Đông duỗi người: “Rất lâu rồi không nghe được tiếng cổ vũ nhiệt tình như vậy, lão Thẩm, cảm giác thế nào?”
Tưởng Văn Chu mỉm cười gật đầu chào hỏi, được nhân viên công tác vây quanh, tiến vào sân thi đấu.
Lâm Vị Đông cười nhạt: “Không biết nó còn có thể thoải mái hưởng thụ như vậy được mấy ngày.”
Thẩm Nhiên kéo thấp vành nón xuống: “Đi thôi.”
Tuyển thủ trong lần thi đấu này, phần lớn đã ký hợp đồng với chiến đội, hơn nữa có không ít buổi livestream để lộ mặt.
Riêng chỉ có “Burn”.
Nghe nói chiến đội STG luôn muốn ký hợp đồng với hắn, nhưng bên hắn trước sau vẫn không trả lời.
Burn là một người chỉ quanh quẩn trong top mười solo, nhưng chưa hề rớt ra khỏi top mười.
Lần xếp hạng cao nhất là hạng nhì, đứng sau đội trưởng của STG, Tưởng Văn Chu.
Hơn nữa lần này Tưởng Văn Chu cũng tới.
Sự tò mò của người ngoài đối với Burn đã đạt cực điểm, đều đang suy đoán rốt cuộc lai lịch của vị đại thần này là gì.
Vào lúc này thấy một người con trai đeo mũ lưỡi trai đen và khẩu trang đen cầm thẻ dự thi của tuyển thủ bước vào, ở khoảng cách gần thấy được tên trên thẻ, người đầu tiên hét lên: “Là Burn!”
“Á á á, Burn, nam thần của tôi cuối cùng đã xuất hiện!”
Bên trong sân, Tưởng Văn Chu nghe âm thanh thì dừng bước, xoay đầu lại, chỉ nhìn thấy hai bóng lưng đi vào từ một cửa vào khác.
Tưởng Văn Chu híp mắt một cái, bây giờ còn nửa giờ nữa là bắt đầu thi đấu, có lẽ nên chờ sau khi kết thúc rồi nói sau.
*
“Hiện tại cuộc thi đã đến giây phút căng thẳng nhất, chúng ta hãy dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt nhất để mời top mười tuyển thủ ra sân!”
“Trận đấu năm nay dường như còn tuyệt vời hơn trước kia nhỉ?”
“Đúng vậy, top mười đều là những tuyển thủ hot tranh giành chức vô địch. Có Lão Cẩu, Sơn Ưng, Win,.. mà mọi người đã quen thuộc. Đương nhiên, còn có những tuyển thủ mới được mọi người kỳ vọng nhất, Thiên Mệnh, Tiểu Khải, và… Burn!”
Dưới lời thuyết minh giới thiệu, tất cả tuyển thủ đã vào sân theo thứ tự ngồi vào vị trí của mình.
Tưởng Văn Chu ngồi trên khán đài, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Burn.
Đối phương vẫn không tháo mũ và khẩu trang xuống.
Khi bắt đầu thi đấu, bầu không khí toàn bộ sân thi đấu đã bắt đầu căng thẳng lên, hình ảnh đầu tiên chiếu đến là Thiên Mệnh, hạng nhất trước trận đấu.
Thiên Mệnh là một tân binh mới ra mắt năm nay, tuổi còn nhỏ, tràn đầy tiềm năng. Nhưng khuyết điểm lớn nhất là quá kích động, tính tình kiêu ngạo, không biết tiết chế.
Ngoại trừ Burn, tất cả tuyển thủ đều ngầm hiểu ý nhau, lúc bắt đầu, đều chọn nhắm nòng súng ngay hắn.
Bắt đầu chưa được hai phút, Thiên Mệnh chỉ còn sót lại chút máu, ẩn nấp ngay lập tức.
Lúc thuyết minh xong lối đánh của từng tuyển thủ, ống kính hướng đến người cuối cùng là Burn.
Người con trai mang tai nghe, chỉ lộ ra một đôi mắt đen trầm tĩnh, lúc này đang nhàn nhạt nhìn màn hình máy tính, ngón tay thon dài thao tác thần tốc.
“Bên này vật liệu của Burn đã xong hết rồi, đang dọc theo tuyến sông, xem dáng vẻ của cậu ta chuẩn bị qua sông kìa, cậu… Cậu ta đã giết được Thiên Mệnh!
“Vừa nãy mấy người Sơn Ưng, Win, Tiểu Khải bọn họ cũng không tìm được Thiên Mệnh, sao cậu ta lại tìm được?”
“Đợi một chút, sao tôi lại cảm giác lối đánh của cậu ta vô tình để lộ ra một cảm giác quen thuộc…”
Không chỉ bọn họ cảm nhận được, trong khán đài, Tưởng Văn Chu cũng kinh ngạc đứng lên một chút! Sắc mặt u ám đáng sợ.