Lắng Nghe Nhịp Tim Anh

Chương 59



Ông chủ không biết tuyển thủ eSport là ý gì, nhưng lại nhận thức được rằng cô nói lợi hại là thật.

Thật ra thì trái tim của ông ta cũng đang rỉ máu.

Nguyễn Túc không cầm được nhiều gấu bông như vậy, cô chọn con mình thích nhất, những con còn lại đều tặng cho những đứa trẻ vây quanh xem.

Mấy đứa trẻ kia mỗi người ôm một con, vui vẻ nói: “Cảm ơn chị.”

Nguyễn Túc mỉm cười ngọt ngào: “Các em phải cảm ơn anh trai này nhé, những thứ này đều là anh ấy ném trúng.”

Bọn trẻ đồng thanh lên tiếng: “Cảm ơn anh ạ.”

Sau khi nói xong, cả nhóm rời đi.

Thẩm Nhiên nhướng mày, liếc mắt hỏi cô gái nhỏ: “Còn muốn chơi cái gì nữa.”

Nguyễn Túc quét xung quanh một vòng, trông thấy gian hàng bắn súng, cô nín thở thấp giọng hỏi: “Trò đó được không anh?”

“Được chứ.”

Trước gian bắn súng đã có mấy người con trai đang chơi, nhưng hoặc là bắn không trúng bong bóng, hoặc là bắn lệch.

Trò này cũng có bẫy giống như trò ném gấu bông lúc nãy, người bán hàng cũng sẽ làm một vài thủ thuật trước, người bình thường hay chơi, thì rất khó tìm ra bí quyết chính xác.

Ông chủ ở một bên đắc chí, nhìn về phía Thẩm Nhiên: “Chàng trai, muốn chơi một lần không.”

Trên chiếc bàn nhỏ trước mặt, đặt mấy cây súng đồ chơi khác nhau.

Thẩm Nhiên nhìn lướt qua, cầm lấy một cây súng trường, điều chỉnh thử trong tay một chút, sau đó nhắm vào một quả bong bóng trên tường, bóp cò.

Bụp…

Bong bóng nổ tung, rơi xuống một tờ giấy.

Chàng trai bên cạnh nói: “Vãi chưởng, ngầu quá!”

Một chàng trai khác khinh thường: “Cái này cũng chẳng giỏi gì lắm, lúc nãy không phải tao cũng bắn trúng sao?”

“Cái đó không biết mày bắn bao nhiêu lần, cuối cùng mới có một lần mèo mù gặp chuột chết cho mày trúng, người ta bắn phát đầu tiên đã trúng rồi, đây chính là kỹ thuật đó.”

“Không phải là ăn may thôi sao, có gì mà ngạc nhiên.”

Nguyễn Túc liếc nhìn bọn họ, bĩu môi không lên tiếng.

Ông chủ nhặt tờ giấy lên: “Một cây kẹo mút.”

Nguyễn Túc: “…”

Mười đồng một ván, một ván ba viên đạn, phần thưởng lại là một cây kẹo mút năm đồng, cái này cũng quá keo kiệt rồi.

Một chàng trai khác lại nói: “Dùng súng trường thì có là gì, có bản lĩnh thì dùng súng bắn tỉa đi.”

Sức giật của súng bắn tỉa vốn đã lớn, huống chi chỗ này còn bị ông chủ điều chỉnh qua, có thể bắn trúng mới thật sự có ma đấy.

Nguyễn Túc chớp mắt, tim đập hơi nhanh.

Cô nhớ, Thẩm Nhiên đánh giải, chủ yếu là chơi súng bắn tỉa.

Thẩm Nhiên dường như không nghe thấy bọn họ bàn tán, lại bóp cò một lần nữa. Hai phát súng còn lại một phát đánh lệch một milimet, một phát bắn trúng.

Ông chủ lại tiếp tục nhặt tờ giấy rơi xuống đất: “Lại là một cây kẹo mút.”

Nguyễn Túc nói: “Ông chủ, chỗ này của ông tất cả phần thưởng đều là kẹo mút sao?”

“Ha, cô gái à, cô nói câu này thì không đúng rồi, kẹo mút là giải thấp nhất, cô nhìn xem, giải ba chỗ chúng tôi là một con gấu bông cao cỡ một người, giải nhì là máy tạo ẩm, giải nhất là tiền thưởng một nghìn tệ, đã viết hết bên cạnh rồi đây.”

Bên cạnh gian hàng nhỏ, thật sự có một cột giải thưởng.

Phía trên đánh dấu từng phần thưởng tương đương với giải thưởng, kẹo mút thật sự có thể coi là giải khuyến khích.

Từ đầu đến cuối Nguyễn Túc cảm thấy có chút lừa gạt, ngay lúc cô bỏ hai cây kẹo mút vào túi áo, đột nhiên cô nghe được giọng nói trầm thấp quyến rũ của người con trai vang lên bên tai: “Muốn xem giải nhất ở chỗ của ông ta sao?”

Nguyễn Túc ngỡ ngàng chớp chớp mắt, đã kịp phản ứng lại ý của Thẩm Nhiên là gì, cong môi cười: “Muốn ạ.”

Môi Thẩm Nhiên nhẹ nhàng cong lên, sau khi đưa ông chủ một trăm đồng tiền mặt, thì ngồi vào vị trí súng bắn tỉa.

Hai chàng trai kia vốn dĩ định rời đi, thấy vậy lại vội vàng dừng bước.

Thẩm Nhiên sau khi nhắm mấy giây, thì nhấn cò.

Phát súng đầu tiên, không trúng.

Một chàng trai bật cười thành tiếng: “Tao đã nói mà, không phải chỉ là ăn may thôi sao, cũng không biết là lợi hại chỗ nào…”

Cậu ta còn chưa dứt lời, Thẩm Nhiên đã bắn phát súng thứ hai, bắn trúng quả bóng đầu tiên phía ngoài cùng.

Không đợi ông chủ và chàng trai kia có phản ứng, Thẩm Nhiên tiếp tục bấm cò. 

Bụp bụp bụp…

Âm thanh một tiếng nối tiếp một tiếng, đều vang lên rõ ràng rành mạch.

Bong bóng bắt đầu từ vòng ngoài cùng, dần dần nổ tung, nhanh chóng gom về giữa.

Chưa đến năm phút ngắn ngủi, bong bóng chỉ còn lại một cái duy nhất ở giữa.

Nhưng Thẩm Nhiên lại thu súng lại, giọng nói không lạnh không nhạt: “Hết đạn rồi.”

Đám người vây xem đã lấp kín chỗ này đến nỗi con kiến chui không lọt.

Tất cả mọi người đều cho rằng hôm nay ông chủ gian bắn súng sẽ rơi vào tay người thanh niên này, nhưng bọn họ không ngờ tới, trong khoảnh khắc đặc sắc nhất, anh lại dừng lại, đám đông nhất thời cực kỳ xôn xao.

Không nói đến trong băng đạn có còn đạn hay không, đạn trong chiếc khay trên bàn kia vẫn chưa lên.

Ông chủ khôi phục tinh thần lại sau khi ngẩn người, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, cũng không biết phải làm sao mới xoa dịu phần khó xử này: “Cái này…”

Thẩm Nhiên quét mắt nhìn vụn bong bóng và giấy rơi đầy đất: “Giải nhì và giải ba chắc là đều ở phía dưới, muốn xác nhận lại lần nữa không?”

Ông chủ nhất thời xấu hổ, đại khái hiểu ý của anh là gì.

Chỗ của ông ta chỉ là một gian hàng nhỏ, chẳng qua là dùng phần thưởng để thu hút khách, căn bản không đặt giải thưởng của ba giải nhất vào. Bình thường mấy người khách kia nhiều nhất cũng chỉ chơi bốn năm ván.

Thật sự là không có ai có thể bắn hết mấy quả bong bóng này, nếu như đến xác nhận giải thưởng thật, vậy thì ông ta sẽ bị vạch trần toàn bộ sự thật không bỏ những tờ giấy giải thưởng vào.

Người thanh niên này để lại một quả bóng, không phải là hết đạn, cũng không phải là bắn không trúng, mà là để lại danh dự cuối cùng cho ông ta.

Nếu như cái cuối cùng cũng bị bắn trúng, vậy thì ông ta thế nào cũng phải trao giải nhất, mấy ngày buôn bán này xem như làm không công.

Ông chủ lấy một con gấu bông và một máy cấp ẩm từ giá quà đưa cho họ, cảm thán với Nguyễn Túc: “Cô gái trẻ, bạn trai cô thật giỏi, phải trân trọng thật nhiều vào nhé.”

Nguyễn Túc nhận lấy gấu bông, nụ cười mở rộng: “Cám ơn ạ.”

Chàng trai vẫn luôn không phục cũng nói: “Người anh em, cậu ngầu thật đấy.”

Lúc đầu khi súng bắn tỉa bắn trúng vòng ngoài, nội tâm của hắn vẫn ngập tràn khinh thường.

Tuyệt đối không ngờ đến, người anh em này lại tàn sát từng bước một.

Tâm lý chiến đấu rất dứt khoát, thật sự hoàn toàn đạp đổ kẻ thù xuống đất.

Lối đánh đè ép này cực kỳ giống Dawn năm đó khiến cho giới eSport nghe tiếng đã sợ vỡ mật.

Chỉ có điều nếu như là Dawn, hôm nay tuyệt đối sẽ không giữ lại quả bóng cuối cùng, nhất định sẽ bắn trụi bức tường này, rồi nhặt từng tờ giấy dưới đất lên, dạy ông chủ đối nhân xử thế.

Trên đường trở về, Nguyễn Túc vẫn luôn ôm con gấu kia, con gấu ném vòng trúng lúc trước và máy cấp ẩm đều là Thẩm Nhiên cầm,

Nguyễn Túc hỏi: “Quả bóng cuối cùng đó, là anh cố ý không bắn, đúng không?”

Thẩm Nhiên nhướng mày: “Hửm?”

“Mặc dù ông chủ kia hơi quá đáng, nhưng ông ta cũng chỉ dựa vào chuyện đó để kiếm tiền, hơn nữa lúc nãy chỗ đó nhiều người xem như vậy, nếu như anh vạch trần ông ấy trước mặt mọi người, sau này ông ta sẽ không còn cách nào ở đó làm ăn nữa.”

Thẩm Nhiên xoa đầu cô bé con: “Biết cũng nhiều thật đấy.”

Nghe thấy anh thừa nhận, Nguyễn Túc cũng biết mình không đoán sai, mắt cười cong cong: “Nhưng mà trải qua bài học lần này, chắc ông ta sẽ không gạt người ta nữa, ít nhất… Sẽ bỏ tờ giấy phần thưởng vào.”

*

Đến phòng game, đã là mười một giờ rưỡi.

Đã quá giờ đóng cửa ký túc xá từ lâu.

Thẩm Nhiên bật đèn trong phòng lên, đặt đồ lên bàn, quay đầu lại thấy bé con đang ôm gấu bông đứng trước cửa, trên mặt viết đầy ý muốn nói lại thôi.

Anh thấp giọng hỏi: “Sao thế?”

“Em…”

Nguyễn Túc có hơi không biết nên mở miệng thế nào, lúc trước nói không muốn về ký túc xá là cô, bây giờ đổi ý vẫn là cô.

Lúc đó cô chỉ đơn giản là muốn ở với Thẩm Nhiên thêm một lát, nhưng đến lúc vào phòng game, xung quanh yên tĩnh lại, cô mới phản ứng được, chuyện này không phải giống như ở nhà bạn chơi như lúc bé, không chỉ đơn giản là không muốn về thì ngủ lại.

Dường như còn pha lẫn thêm một vài thứ khác, cảm giác khó giải thích được.

Chỉ suy nghĩ một chút, cô đã cảm thấy tim đập nhanh lên.

Thẩm Nhiên nhìn ra cô gái nhỏ lo lắng chuyện gì, liếm nhẹ răng, đổi chủ đề: “Muốn uống gì không, anh đi lấy cho em.”

Nguyễn Túc thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn gật đầu.

“Vào trong ngồi trước đi, anh sẽ trở lại nhanh thôi.”

Dứt lời, đi về hướng quầy thu ngân.

Nguyễn Túc ôm gấu bông, đi vào phòng, ngồi trên ghế salon, chớp chớp mắt.

Cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra xem tin nhắn, mới phát hiện điện thoại hết pin.

Thẩm Nhiên cầm hai lon nước đi vào, thấy cô tìm cục sạc điện thoại, cầm lấy điện thoại trong tay cô, cắm sạc ở bên cạnh bàn máy tính. Anh ngồi tựa vào cạnh bàn, một tay mở lon nước ra, đưa cho cô: “Có đói bụng không?”

Nguyễn Túc nhận lấy: “Không đói, lúc nãy em ăn rất nhiều.”

Mặc dù lúc ăn tối với Trần Vưu An cô không ăn gì, nhưng lại ăn không ít đồ ăn vặt ở bên ngoài công viên.

Thẩm Nhiên nhướng mày, mở lon nước còn lại ra, ngửa đầu uống.

Nguyễn Túc vừa mới ngẩng mắt đã thấy yết hầu của người con trai chuyển động, cảm giác nhất thời không biết nên đặt tầm mắt ở đâu, lỗ tai nóng vô cùng, trong miệng vừa khô vừa khát.

Cô vội vàng cầm lon nước lên uống một ngụm, nhưng ý nghĩ trong đầu lại càng ngày càng mất kiểm soát.

Dưới tình huống như vậy, nam và nữ đã xác định quan hệ ở trong cùng một phòng, lúc nào cũng phải xảy ra chút chuyện gì đó.

Hơn nữa, mấy lần trước hôn nhau, cô cũng cảm nhận được phản ứng của cơ thể Thẩm Nhiên.

Đàn ông bình thường không phải đều sẽ có nhu cầu về phương diện kia sao.

Thẩm Nhiên hoàn toàn không nhận ra bé con đang nghĩ gì, tiện tay vứt lon rỗng vào thùng rác, đứng thẳng dậy, đi tới trước tủ quần áo, cầm một bộ đồ ngủ đặt lên giường.

Giọng nói anh trầm thấp quyến rũ: “Ngày mai còn phải đi học, ngủ sớm chút nhé.”

Suy nghĩ lạc lối của Nguyễn Túc dần dần bị kéo lại, tay đặt trên đầu gối nắm thật chặt vào nhau: “Chúng ta… Có cần phải đợi thêm một chút nữa không… Không phải là em không đồng ý…. Chỉ là em có hơi…Sợ.”

Giọng nói Nguyễn Túc đứt quãng, hoàn toàn không biết mình đã nói những gì.

Đến lúc cô ý thức được mình đã nói những gì, thì mặt đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.

Thẩm Nhiên sau khi ngơ ra trong phút chốc, cổ họng tràn ra nụ cười thật thấp, vừa trầm vừa hấp dẫn.

Anh khuỵu một gối xuống, đứng trước mặt cô gái nhỏ, giơ tay lên xoa xoa đầu cô: “Em ở đây, anh ra ngoài ở, sẽ chẳng xảy ra chuyện gì cả.”

Nguyễn Túc ngây người, ngẩng đầu nhìn anh.

Thẩm Nhiên cong môi, nhẹ nhàng hôn lên trán của cô bé con: “Anh đi đây, ngủ sớm một chút.”

Anh đứng dậy, vừa muốn rời đi, tay đã bị kéo lại.

Ánh mắt cô bé con ướt át, giọng nói mềm mại vô cùng: “Em không phải ý đó, em…”

“Anh biết, em nghỉ ngơi cho khỏe đi. Nhé?”

Anh sợ ở chỗ này thêm chút nữa, thật sự sẽ không kiểm soát được bản thân. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.